“Ngươi nói hôn ước trước kia giữa Đông Phương gia và Tiên tử Tô Nhược Sương?
Ngươi không biết ư?
Hôn ước ấy đã sớm bị giải rồi.”
“Thật sao? Vậy giờ hôn ước là của ai và ai?”
“Tô Nhược Sương với thiếu chủ Đông Phương Hàn.”
“Trời sinh một đôi, trời sinh một đôi mà.”
“Tô tiên tử và Đông Phương thiếu chủ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc.
Trước đây còn thường rủ nhau ra ngoài trừ yêu nữa chứ.”
“Ta cũng thấy hai người rất xứng đôi…”
Nghe những lời của các khách nhân xung quanh.
Suy nghĩ của Đông Phương Mặc bất giác rơi vào hồi ức.
Cậu từng rất thích Tô Nhược Sương.
Hôn ước giữa hai người được định từ khi cả hai còn chưa chào đời, là hôn ước trẻ con.
Khi còn nhỏ họ cũng thường chơi cùng nhau.
Mỗi khi người ngoài cười chê cậu là kẻ không có linh căn.
Tô Nhược Sương luôn là người đứng ra bảo vệ cậu, mắng cho những kẻ chế nhạo kia một trận.
Nàng ta còn nói với cậu rằng đừng để ý lời người khác, rằng cậu là một người độc nhất vô nhị trên đời này.
Đông Phương Mặc thích nàng ta.
Dù cha nương cho cái gì tốt, cậu đều đem đến tặng cho Tô Nhược Sương trước tiên.
Trước những báu vật ấy, nàng ta lắc đầu từ chối, bảo rằng cậu cần hơn nàng ta.
Từ đó, cả trái tim Đông Phương Mặc hoàn toàn trao cho nàng ta.
Sau khi Tô Nhược Sương nhập đạo, nàng ta trở nên bận rộn.
Nhưng mỗi tháng vẫn đến tìm cậu, trò chuyện tâm sự cùng cậu.
Tuổi tác dần tăng, Đông Phương Mặc cũng dần hiểu rõ sự khác biệt giữa kẻ không có linh căn và người có linh căn.
Cậu thậm chí đã từng đề nghị với Tô Nhược Sương xin giải hôn, nhưng bị nàng ta giận dữ từ chối.
Lần đó Tô Nhược Sương giận đến tận nửa năm.
Đông Phương Mặc phải khuyên mãi, thật lâu nàng ta mới lại nở nụ cười với cậu.
Khi đăng mệnh của cha nương Đông Phương Mặc tắt.
Tô Nhược Sương là người đầu tiên vội vàng đến an ủi bên cạnh cậu.
Cuối cùng lại nhận được tốc tín từ Tô gia nên phải rời đi.
Nhưng trái tim bất an của Đông Phương Mặc vì có nàng ta đến mà vững hơn nhiều.
Sau khi cha nương mất tích.
Người trong Đông Phương gia càng ngày càng bắt nạt cậu quá đáng hơn.
Nhưng để không làm Tô Nhược Sương lo lắng, cậu luôn cố giấu đi tất cả…
Ngày đó, trước mặt mọi người.
Nàng ta lạnh lùng tuyên bố hủy hôn và còn nói rằng cậu không xứng với nàng ta.
Đông Phương Mặc nhìn Tô Nhược Sương lạnh như băng, run rẩy đồng ý hủy hôn.
Rồi trong tiếng cười chế giễu của mọi người lảo đảo bước ra khỏi Đông Phương gia.
Lúc đó cậu chỉ định đi tìm một nơi kết thúc cuộc đời, nào ngờ lại gặp phải sát thủ do nàng ta phái đến.
Thật sự đến bây giờ cậu vẫn không hiểu vì sao nàng ta đối xử với cậu như vậy.
Nàng ta không phải từng thích cậu sao…
“A huynh?”
Giọng nói mềm mại vang lên, kéo Đông Phương Mặc ra khỏi dòng suy tư.
Cậu cúi đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ rệt của muội muội mình.
Tiểu cô nương vì đang ăn bánh nên má phúng phính hơi phồng lên.
Cô bé nghiêng đầu, nhìn cậu rồi lấy một miếng bánh nhét vào tay cậu:
“Ăn đi.”
Đông Phương Mặc cười:
“Đa tạ muội muội.”
A Chiêu nhìn nét mặt đang rõ ràng lộ ra sự không ổn của a huynh.
Cô do dự một chút rồi đẩy toàn bộ phần bánh còn lại trên bàn đến trước mặt cậu:
“Tất cả là của a huynh, mau ăn đi.”
Đông Phương Mặc: …
Cậu nhận thấy trong mắt tiểu cô nương có vẻ băn khoăn và lưu luyến.
Lắc đầu rồi đẩy bánh lại trước mặt cô bé:
“A huynh không thích ăn, muội ăn đi.”
“Nhưng ăn bánh thì tâm tình sẽ vui lên mà?”
A Chiêu nói:
“A huynh tâm tình không tốt, ăn nhiều bánh sẽ vui lên đó.”
Mỗi lần A Chiêu ăn được bánh ngon là cô bé thấy cực kỳ cực kỳ vui.
Đông Phương Mặc nhìn vào đôi mắt đen láy của tiểu muội, bất giác ngẩn người.
Làn mây u uẩn trong đầu cậu bỗng bị gió thổi tan nhờ lời cô bé nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu nhớ rất nhiều chuyện:
Trước kia mỗi lần cậu đem đồ cho Tô Nhược Sương.
Nàng ta miệng thì nói không cần, từ chối nhận, nhưng thực tế mỗi lần đều cầm lấy món cậu tặng.
Mỗi lần gặp nhau, nàng ta cố tình phớt lờ vết thương trên người cậu.
Miệng nói sẽ dạy dỗ những kẻ bắt nạt cậu, nhưng thực tế chẳng có hành động nào.
Nàng ta là viên ngọc trong lòng Tô gia, được tất cả mọi người nâng niu như bảo vật.
Những kẻ bắt nạt cậu thực chất chỉ là bọn thấp hèn.
Nếu nàng ta ra mặt nói vài lời, cậu cũng không bị hành hạ đến mức ấy.
Nàng ta từ đầu đến cuối chưa từng thật sự để mắt đến cậu.
Nếu thật sự để mắt, sẽ phải giống cậu, giống muội muội cậu.
Quan tâm đến tâm trạng đối phương, lưu ý từng cử chỉ hành vi.
Đông Phương Mặc ăn hết vài miếng bánh trên tay, đưa tay xoa đầu nhỏ của muội muội:
“Muội…”
Cậu chưa kịp nói gì thì thân thể bỗng rùng mình.
Đông Phương Mặc chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía đối diện.
Kể từ khi khôi phục phần lớn ký ức, mặt Diệp Phong Dương vẫn rất ít biểu cảm.
Nhưng Đông Phương Mặc có thể khẳng định, a cha tựa hồ đang tức giận, còn nguyên do vì chuyện gì thì…
Cậu liếc mắt nhìn đầu nhỏ của muội muội:
Mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng, hai búi đầu đối xứng giờ có phần lộn xộn, hơi xiêu vẹo.
Đông Phương Mặc vội vã đưa tay định chỉnh tóc cho muội.
Không ngờ tiểu cô nương hơi ngại ngùng rụt lùi, tránh tay cậu.
“A huynh, huynh vừa mới ăn bánh, tay cầm bánh chưa rửa, đừng chạm vào tóc ta nhé.”
Đông Phương Mặc ngượng ngùng hạ tay:
“Được, ta không chạm.”
Một tay cậu vẫn thu xếp tóc cho tiểu muội.
Nhưng một tay khó xử lý, búi tóc vốn hơi xiêu vẹo càng thêm xiêu vẹo.
Đông Phương Mặc cảm thấy toàn thân như đứng dựng lông.
Cậu nghĩ, nếu ánh mắt của a cha có thể g.i.ế.c người thì cậu đã c.h.ế.t cả trăm lần rồi.
Cuối cùng, Diệp Phong Dương đối diện cũng không kiềm chế được.
Hắn lấy ra chiếc lược ngọc tinh xảo và chải lại tóc ngay ngắn cho nhi nữ.
Bóng đêm buông xuống.
A Chiêu ăn nốt miếng bánh cuối cùng trên bàn, ngẩng nhìn trời rồi nói với a huynh:
“A huynh, chúng ta tiếp tục đi săn yêu thú nhé.”
Đông Phương Mặc:
“Được.”
Diệp Phong Dương nói:
“Hai ngươi đi đi, ta có việc nên không theo nữa.”
“Được, a cha đi đường cẩn thận~”
Diệp Phong Dương rời đi.
A Chiêu nhảy chân sáo theo Đông Phương Mặc ra khỏi thành.
Nội thành Thiên Hải thành cấm người ngoài điều khiển vật hộ phi hành.
Hai người đành phải đi bộ ra khỏi thành rồi mới cưỡi kiếm bay tiếp.
“Tại sao ở đây không được cưỡi kiếm?”
A Chiêu vừa nắm tay a huynh vừa xuyên qua đám người náo nhiệt hỏi.
“Vì trong thành người đông, sợ có người gây sự.”
Đông Phương Mặc trả lời cô bé.
Sau đó không nghe tiểu muội đáp lại, cậu hơi ngạc nhiên.
Cúi đầu thì thấy A Chiêu đang chăm chú nhìn đoàn tu sĩ biểu diễn kỹ thuật phun lửa trên phố.
Đông Phương Mặc mỉm cười, cúi xuống bế cô lên cho ngồi trên vai mình:
“Đây, như vậy nhìn rõ hơn.”
“Quao~”
A Chiêu ánh mắt lấp lánh, nhìn rất chăm chú.
“Đông Phương Mặc?”
Một tiếng gọi kinh ngạc, trong trẻo vang lên.
Đông Phương Mặc quay đầu, thấy một nhóm người đứng không xa.
Người đứng đầu là một thiếu nữ dung mạo thanh nhã, nét mày mắt thoáng lạnh.
Ánh nhìn của nàng ta khi chạm vào Đông Phương Mặc thoáng co lại.
Đông Phương Mặc đắc ý nở nụ cười với nàng ta, tựa như muốn nói:
“Ha ha, ngươi xem, ta không c.h.ế.t như ngươi mong muốn đâu.”