Anh Thật Đáng Sợ Mà

Chương 24



Chương 24

 

Tan sở Vũ Đình chạy như bay đến chỗ dừng xe của Lục Tử Sâm, cô mở cửa ra chui vào kéo theo một chút hơi lạnh, Lục Tử Sâm thấy cô ngồi nghiêm chỉnh, anh đưa cô một cốc cacao nóng vừa mới mua xong.

 

“Anh đưa em đến trung tâm thương mại nhé” 

 

“ừ ba mẹ anh thích gì đó?” 

 

 “Mẹ anh thích lụa, còn ba anh thích mấy loại trà”

 

 “Thế chúng ta mau đi thôi, em muốn chọn thật kỹ lưỡng”

 

 “Em không hỏi anh thích gì sao?”

 

 Vũ Đình ngẩn ra, anh thích gì nhỉ, cô nhớ lại hồi còn nhỏ anh rất muốn chạy đi chơi cùng cô, nhất là đi thả diều nhưng mà là hồi nhỏ, giờ anh trưởng thành rồi chắc là.

 

 “Anh thích em, cái đó em biết rồi không cần hỏi nữa, hihi”

 

 “Xuất sắc, cho cái hôn nào” 

 

Anh nhéo má cô một cái, cả hai hôn nhau, tay anh bắt đầu sờ soạng, Vũ Đình cản lại, kêu oai oái đòi đi mua, anh đành tiếc nuối đưa cô đi.

 

Đến nơi cả hai đi chọn vòng quanh, mất một lúc cô mới chọn được đồ ưng ý, cô mua cho mẹ anh một chiếc khăn lụa màu xanh lục, ba anh một hộp trà cao cấp, nhìn đống quà cô khá hài lòng.

 

“Màu này đẹp đúng không anh?” 

 

“ừ đẹp lắm, chắc chắn mẹ anh sẽ thích” 

 

Cả hai vừa đi vừa nắm tay nhau nói chuyện rôm rả, cô lôi kéo anh muốn đi ăn mấy món Nhật, anh đồng ý đến một cửa hàng mì ramen, đột nhiên sau lưng có tiếng con gái gọi lớn.

 

 “Anh, sao anh lại ở đây? Chị Vũ Đình thì ra bạn trai chị là anh em sao, thật là trùng hợp quá”

 

Vũ Đình ngạc nhiên, chủ nhân giọng nói đó không ai khác là Chu Phượng Vũ, cô ấy vừa cất tiếng gọi Lục Tử Sâm là anh sao.  

 

Chu Phượng Vũ đang nắm tay mẹ của Lục Tử Sâm, hai người có vẻ đang đi mua sắm, bà Bạch Mẫn Hoa nhìn con trai và cô gái bên cạnh, bà nhận ra đây là bạn gái của con trai.

 

Lục Tử Sâm khẽ gật đầu với cô ta, lôi Vũ Đình đến trước mặt mẹ mình, Vũ Đình khép nép sau anh một chút, bị bắt gặp trong hoàn cảnh này làm cô hơi có chút ngại ngùng.

 

“Mẹ và em đi mua đồ sao, mẹ con giới thiệu với mẹ đây là bạn gái con Vũ Đình”

 

“Cháu chào bác gái”

 

Bạch Mẫn Hoa ngắm Vũ Đình rất hài lòng, một cô gái thanh thuần đáng yêu, giọng cũng rất dịu dàng, dáng dấp rất tốt. 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

 

“Chào cháu, bác có nghe con trai bác kể về cháu rồi, đúng như lời thằng bé nói, cả hai đi chơi sao?” 

 

“Vâng cô ấy cứ đòi chọn quà cho mẹ, con phải đi cùng cô ấy mất mấy vòng trung tâm” 

 

Vũ Đình khẽ đẩy nhẹ vai anh, Bạch Mẫn Hoa nghe con trai nói thì cười, bà kéo tay cô ra một góc hỏi thăm sức khỏe ba mẹ cô.

 

Lục Tử Sâm nhìn hai người phụ nữ nói chuyện với nhau, trên môi anh treo nụ cười hạnh phúc, Chu Phượng Vũ trong lòng kìm nén cảm giác muốn rạch mặt Vũ Đình, cô ta không nghĩ mẹ anh lại nhanh chóng làm thân với Vũ Đình như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhớ lại kế hoạch của bản thân, cô ta nặn ra một nụ cười ngây thơ, kéo cánh tay Lục Tử Sâm ôm ghì chặt lấy. 

 

“Anh à tụi em đi theo anh chị được chứ, không sao chứ ạ?” 

 

“Bọn anh tính đi ăn, hai bác cháu đã ăn chưa?” 

 

“Chưa ăn gì cả, em đang đói meo đây, chúng ta đi ăn đi bác ơi, anh chị đồng ý rồi”

 

Bà vẫn đang nắm tay Vũ Đình nói chuyện, ánh mắt đánh qua phía hai anh em, bà nhận thấy hành động của Chu Phượng Vũ là gì, bà thở nhẹ một hơi.

 

 “Thôi được rồi ăn còn nhiều dịp khác, để anh chị đi hẹn hò đi cháu”

 

 Vũ Đình thấy vậy, vội vàng lên tiếng. 

 

“Dạ không sao bác, hai người đi cùng bọn cháu cho vui” 

 

“Đó cháu nói mà, mau đi thôi bác”

 

 Chu Phượng Vũ nhí nhảnh lắc lắc tay Lục Tử Sâm làm nũng, anh không còn cách nào khác, ánh mắt liếc qua phía mẹ mình b.ắ.n tín hiệu, bắt được tín hiệu của con trai, Bạch Mẫn Hoa nhếch nhẹ lông mày phải lên, bà dịu dàng nói. 

 

“Vũ Vũ,con quên chúng ta phải đi đến thăm mộ ba cháu xong, sau đó hẹn bác Lục còn chờ cơm ở nhà” 

 

Mặt cô ta trở lên buồn rầu, Bạch Mẫn Hoa thấy phản ứng như vậy, lại an ủi cô ta.

 

 “Còn nhiều dịp, chúng ta mau đi thôi bác trai cũng đói lắm rồi đấy, hai đứa mau đi đi, mai nhớ đến chơi nhé tiểu Đình” 

 

“Vâng mẹ yên tâm”

 

 “Cháu chào bác ạ”

 

Bà gật đầu với hai người, nhanh chóng lôi kéo Chu Phượng Vũ đi, cô ta quay lại nói với Vũ Đình. 

 

“Chị Vũ Đình hẹn chị ngày mai nha”

 

Vũ Đình gật đầu cười vẫy tay cô ta, Lục Tử Sâm âm trầm lại, đến khi cô giật nhẹ tay anh, anh mới phản ứng.

 

Về đến nhà cô cảm nhận được anh có tâm sự, anh ngồi tại bàn đang uống một ly trà nóng, cô tiến đến ôm anh từ phía sau.

 

 “Em hỏi anh chút nhé, cô bé là anh em kiểu gì với nhà anh đó” 

 

Lục Tử Sâm kéo tay cô ra đằng trước, ép cô ngồi vào lòng mình, anh bắt đầu kể. 

 

“Cô ấy là con gái ân nhân của anh” 

 

Vũ Đình ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi yên nghe anh kể. 

 

“ Năm đó, sau khi anh ra nước ngoài mổ tim, tình thế vô cùng cấp bách, trái tim được chỉ định hiến tặng cho anh, là ba của Chu Phượng Vũ nhưng ông ấy chưa thể hiến ngay được” 

 

“Ba mẹ anh đã cầu xin vô cùng cấp thiết, ông ấy sau một hồi đã đồng ý hiến, yêu cầu duy nhất của ông ấy là ba mẹ anh chăm sóc con gái ông ấy, sau đó nhà anh đón cô ấy về sống chung”