Ngày hôm sau khi tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh trai nuôi, anh ta lạnh mặt dắt theo một cô gái về nhà, thản nhiên giới thiệu:
“Đây là chị dâu em.”
Giọng điệu dửng dưng, như thể đang dùng dao sắc lặng lẽ cắt đứt mọi ảo tưởng trong tôi, rõ ràng muốn nói: Từ nay, đừng lại gần anh nữa.
Tôi hiểu ý. Tôi cười, cúi đầu, thu dọn tất cả tình cảm đã chất chứa suốt bao năm trời, rồi biến mất khỏi thế giới của anh — một đi là năm năm.
Năm năm sau gặp lại, tôi nắm tay một người đàn ông khác, khẽ khàng giới thiệu:
“Anh à, đây là bạn trai em.”
Vậy mà người từng ngoảnh mặt làm ngơ năm nào, nay lại đỏ hoe cả mắt, mất hết lý trí.
Đêm đó, anh điên cuồng đạp cửa xông vào phòng tôi, giọng khàn đặc run rẩy:
“Cho em một cơ hội nữa… — Ai mới là bạn trai em hả?”