Vào ngày tôi quyết định hiến xác, tôi đã gọi điện cho anh trai, người mà suốt bảy năm qua tôi chưa từng liên lạc.
Phía bên kia im lặng rất lâu mới bắt máy, tôi lập tức nói rõ mục đích cuộc gọi.
Rồi cẩn thận bổ sung: “Chỉ cần ký tên thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Phía bên kia mắng một câu “Đồ điên”, rồi cúp máy thẳng.
Tôi đành lặn lội đường xa, mang theo giấy tờ đến thành phố nơi anh ấy sống.
Lúc đến nơi thì đúng vào thời điểm anh ấy bận nhất.
Anh ấy tiện tay ký tên, thậm chí không liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.
Chỉ khó chịu nói thêm một câu: “Thêm một điều nữa. Đợi cô chết thật rồi, đừng thông báo cho tôi.”
Tôi gật đầu: “Được.”