- Ngươi cút cho ta --! Đây là binh khí của ta!
- Của ai thì còn chưa biết được!
- Lão tử mổ ngươi!
- Tới đây, tới đây, ha ha ha ha!
Tiếng nổ vang, tiếng mắng chửi liên tiếp không ngừng. Bỗng chốc, cát bụi vốn đang dần lắng lại chợt lần nữa vọt thăng mà lên, trong tiếng chém giết ngất trời, nham thạch trên sườn núi bốn phía đổ sập xuống từng khối từng khối.
Lúc này, trên trời cao, Thanh Tâm vội vàng chạy tới, mờ mịt nhìn mặt đất sớm đã biến dạng trước mặt.
Hồi lâu, nàng hơi hơi thu thần, bay tới nơi hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu đang khai chiến, hạ xuống sườn núi cách hai người không xa.
- Các ngươi dừng tay --! Dừng tay!
Tiếng chém giết lắng lại.
Gió nhẹ lướt qua, cát bụi dần dần tán đi. Hiển hiện trước mặt Thanh Tâm là bộ dạng nhếch nhác của cả hầu tử lẫn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thời này khắc này, hai người sớm đã chồng chất vết thương, y phục trên dưới khắp người rách nát tàn tạ, lại vẫn chấp ảo siết lấy hai đầu Kim Cô bổng cùng Thiết Can binh, giằng co không nghỉ.
Hai đôi tròng mắt không hẹn mà cùng nhìn hướng Thanh Tâm, thái độ lại hoàn toàn khác biệt.
Hầu tử chỉ hơi hơi sửng sốt. Nếu nói có gì đó không nghĩ thông thì chỉ là không quá rõ ràng vì sao Tu Bồ Đề lại để Thanh Tâm xuất hiện vào lúc này.
Chẳng phải Tu Bồ Đề xúi giục Lục Nhĩ Mi Hầu tới ư?
Lục Nhĩ Mi Hầu lại ngơ ngác. Thật lâu mới có phản ứng, nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi ở chỗ này, chẳng phải đã đi Đâu Suất Cung rồi ư?
- Ta...
Giương giương mồm, Thanh Tâm đột nhiên ý thức được sự tình trước mắt tựa hồ có liên quan gì đó tới mình, vội vàng nuốt lại lời đã đến trên mồm.
Hầu tử dường như cũng nghĩ đến điều gì, ánh mắt không ngừng tới lui trên thân Thanh Tâm và Lục Nhĩ Mi Hầu.
Nhất thời, cả ba đều cứng lại.
Nhìn ba phương ngẩn ra đó, Chính Pháp Minh Như Lai một mực ở đằng xa khe khẽ quan sát rõ ràng có phần đứng ngồi không yên.
Đầu bên kia, hầu tử chậm chạp không lấy được ưu thế quay về cứu viện. Bên này, yêu tướng hai phương đang trong đối quyết, phía do Ngưu Ma Vương thống lĩnh vừa đánh vừa lui, rõ ràng đã rơi xuống hạ phong.
Phải biết, bảo hộ cùng chém giết đơn thuần là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đặc biệt trong mắt bọn họ đối tượng bảo hộ còn là kẻ tay không sức trói gà như Huyền Trang. Chỉ cần hơi hơi sơ suất, khả năng sẽ rơi đến kết cục đầy bàn đều thua.
Trong cục diện hỗn loạn đó, lúc Quyển Liêm vung sức ngăn trở công kích do mấy tên yêu tướng hợp lực bổ tới, lại bị một cây chiến chùy nện trúng mặt, cả người rơi rụng xuống đất, Chính Pháp Minh Như Lai không nhịn được nữa.
Hắn vội cuộn lên tay áo chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên ngăn ở trước người.
Quay đầu nhìn sang, Chính Pháp Minh Như Lai đã thấy Địa Tạng vương mặt không biểu tình đứng nghiêm bên cạnh mình.
- Đừng nóng vội, Thiên Bồng cũng sắp khôi phục. Giờ tôn giả ra tay cứu hắn, tây hành liền triệt để biến thành trò cười.
Nói rồi, Địa Tạng vương khẽ đánh mắt một cái.
Thuận theo ánh mắt Địa Tạng vương, Chính Pháp Minh Như Lai đột nhiên phát hiện ở chính giữa dòng suối nhỏ khô cạn, Thiên Bồng trúng độc yên của Sơn Dương tinh đã chầm chậm hé mở tròng mắt đỏ hồng.
Ngay sau đó, hắn chứng kiến Thiên Bồng xách theo Cửu Xỉ đinh ba tấn tốc gia nhập chiến trường.
Địa Tạng vương thong thả thán nói:
- Luận đơn đả độc đấu, yêu tướng thường thường cao hơn thiên tướng không ít. Nhưng nói đến hiệp đồng, đặc biệt là làm loại công tác giám hộ người khác này, yêu quái thật sự rất tệ. Cũng may tiền thế Thiên Bồng chính là nguyên soái Thiên Đình, phương diện này hẳn không làm khó được hắn.
Quả nhiên, trong lúc đang nói chuyện, Thiên Bồng đã gia nhập chiến trường, tấn tốc thay thế vị trí Ngưu Ma Vương.
Dưới sự chỉ huy của hắn, đám yêu tướng bên phía hầu tử tấn tốc ổn định trận cước, Huyền Trang bị Tiểu Bạch Long vác trên lưng được bảo hộ bằng ba tầng trong ngoài cực kỳ nghiêm mật.
Nhất thời, phía Sơn Dương tinh chẳng thể làm được gì.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, Thiên Bồng, kẻ vẫn luôn bị hắn lơ là lại có tác dụng lớn như vậy. Rất hiển nhiên, đến thời điểm này, kế hoạch của Lục Nhĩ Mi Hầu đã triệt để tuyên cáo phá sản.
Mắt thấy nguy cơ được giải trừ, Chính Pháp Minh Như Lai mới hơi hơi định thần. Nhẹ giọng hỏi:
- Địa Tàng tôn giả sao cũng tới?
- Ngài đều đến, bần tăng có thể nào không đến.
- Hả? Không lẽ Địa Tàng tôn giả cũng giống như bần tăng, tới để xác định xem Huyền Trang có thể an toàn tới được Đại Lôi Âm tự hay không?
- Bần tăng đến vì người khác.
Nói rồi, ánh mắt Địa Tạng vương chậm rãi quay sang nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lúc này, đầu bên kia, ba người vẫn đang giằng co.
Lục Nhĩ Mi Hầu khe khẽ mở to hai mắt, bách thiết muốn biết đáp án từ miệng Thanh Tâm. Thanh Tâm lại ấp a ấp úng, không biết nên nói hay không.
Ánh mắt hầu tử không ngừng lấp lánh.
Vì sao lại nói Thanh Tâm muốn đi Đâu Suất Cung? Chuyện gì thế này?
Vì sao đánh lâu như vậy mà Tu Bồ Đề còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ Lục Nhĩ Mi Hầu quả thực đơn thuần là tới giết Huyền Trang?
Vừa nãy kẻ dời Kim Cô bổng đến là ai? Kim Cô bổng rất nặng, trong đám yêu tướng, người có thể nâng lên được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể quăng ném Kim Cô bổng ra cự ly xa đến thế, đã ít lại càng ít. Càng huống hồ, vì sao trước khi xảy ra chuyện không có chút dấu hiệu nào, cũng không có một tiếng thông báo?
Rất hiển nhiên, đây không phải là chuyện mà Thanh Tâm có thể làm ra được.
Nhưng mà, không phải Thanh Tâm, thì là ai?
Vốn chỉ định đánh một trận ra trò cùng Lục Nhĩ Mi Hầu thôi, nhưng hiện giờ, sự tình lại biến được phốc sóc mê ly, khiến hầu tử không thể không trầm tư xem xét lại cho thật kỹ.
Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?
Thừa lúc Lục Nhĩ Mi Hầu không chú ý, hầu tử đột nhiên buông ra Thiết Can binh, hai tay nắm chặt Kim Cô bổng, nhấc chân đã tới tay Lục Nhĩ Mi Hầu đang nắm Kim Cô bổng.
Trong cơn hoảng loạn, Lục Nhĩ Mi Hầu đành phải buông tay nắm Kim Cô bổng ra, cầm theo Thiết Can binh tránh né.
Chợt lóe mà qua, hai người lập tức tách ra.
Một thanh âm yên ắng truyền tới:
- Đại Thánh gia, sự tình bại rồi.
Nắm lấy Thiết Can binh, Lục Nhĩ Mi Hầu từng bước lùi ra sau. Thở dốc một hơi thật sâu, thuận miệng nói:
- Đừng gạt ta. Vì sao ngươi lại ở chỗ này, chẳng phải đã đi Đâu Suất Cung rồi ư?
Thanh Tâm vẫn không đáp.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ gật đầu, khẽ thở dốc một hơi, cười nói:
- Được rồi, ta hiểu.
Nói xong, hắn tức thì đằng không mà lên, lao đảo bay về hướng Sư Đà quốc. Thấy thế, lũ yêu tướng còn đang kịch chiến cũng lần lượt thoát ly vòng chiến, cấp tốc đuổi theo.
Thoáng chốc, trên chiến trường chỉ thừa lại nhân mã phía hầu tử.
- Đi thôi.
Địa Tạng vương nhẹ giọng nói:
- Giờ là lúc hắn cần chúng ta nhất.
Nói xong, hắn đã hóa thành một sợi khói xanh tan biến vào trong không khí.
Thấy thế, Chính Pháp Minh Như Lai cũng chậm rãi lùi ra sau, tiêu tán vô tung.
Mắt thấy Lục Nhĩ Mi Hầu đã đi xa, hầu tử một bước loạng choạng, cả người ngã ngồi xuống, trùng trùng thở dốc.
Đưa mắt nhìn Thanh Tâm phía xa xa, không thốt tiếng nào.
Những yêu tướng sớm đã chồng chất vết thương kia cuối cùng cũng thở dài một hơi, ai nấy lũ lượt hạ xuống trên gò núi.
Huyền Trang bò xuống từ trên lưng Tiểu Bạch Long, cả người té ngồi ra đất.
Thiên Bồng nhẹ giọng nói:
- Là ta đại ý.
- Không, là bần tăng quá mức khinh suất.
Huyền Trang lau mồ hôi trên thái dương, khẽ thở dài:
- Đều do bần tăng.
Ngưu Ma Vương ở bên giơ tay hô lớn:
- Thống kê thương vong!
*****
Trên trời cao, Lục Nhĩ Mi Hầu chán ngán bay đi, mặt như tro tàn.
- Đại Thánh gia, không sao chứ.
Sơn Dương tinh ngập ngừng nói:
- Lần này không thành, còn có lần sau. Bọn họ luôn sẽ có lúc sơ suất. Huyền Trang kia tay không sức trói gà, phàm là bất cứ ai trong chúng ta có thể cận thân, đều có thể lấy đi tính mạng hắn. Hơn nữa, cái tên... Cái tên giả mạo kia cũng không khả năng vĩnh viễn thủ ở bên cạnh hắn. Lần sau chỉ cần...
- Im mồm.
- Ta bảo ngươi im mồm!
Bị quát cho một tiếng như vậy, Sơn Dương tinh sợ đến độ vội vàng nuốt lại lời đang nói, không dám cất tiếng nữa.
Giết Huyền Trang, có thật trọng yếu vậy không?
Không hề, giết Huyền Trang, chẳng qua là vì trút giận thôi. Cái đó trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu rất rõ ràng.
Điều quan trọng nhất, là hắn đã không còn đường để lui.
Nếu Lão Quân, Tu Bồ Đề, thậm chí Thanh Tâm đều đứng ở phía đối diện, vậy bên mình còn thừa lại cái gì? Cho dù giết được Huyền Trang thì đã sao? Chẳng lẽ giết Huyền Trang có thể khiến cho thiên kiếp lấy đi người kia?
Mất hết, tất cả, đều mất hết, cả thân phận của chính mình, rất nhanh cũng sẽ là giả...
Hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cười khổ.
Điều đáng sợ nhất không phải tuyệt vọng, mà là đã từng có hi vọng, rồi lại triệt để thất vọng. Hắn bây giờ, chẳng phải là thế ư?
Gắt gao nắm chặt Thiết Can binh, một cỗ ác khí tuôn lên tâm đầu, gấp hỏa công tâm, lại chẳng làm gì được. Đó, mới là điều đáng buồn nhất.
Giữa lúc hắn đang chìm trong chán ngán, bỗng đột nhiên, một thanh âm chợt vang lên trong đầu.
- Hay là, nghe thử ý kiến bần tăng, được không?
Ngẩng đầu lên, hắn đột nhiên nhìn thấy Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương huyền ở trước mặt.
Chỉ thấy Địa Tạng vương nhẹ giọng cười nói:
- Có lẽ, không chừng chúng ta có thể đạt thành cộng thức nào đó.