Đại Bát Hầu

Chương 831:



Lúc này, trời đã tờ mờ sáng.

Giằng co nguyên một buổi tối, hầu tử một mặt mệt mỏi đi tới bên người Thanh Tâm, sóng vai ngồi xuống.

Nơi xa, từ mạt triều dương phía chân trời, Tước Nhi giờ này mới vội vã chạy tới.

- Sư phó cho ngươi đi Đâu Suất Cung?

- Phải... Một sư phó khác.

- Lão Quân?

- Ừ!

Thanh Tâm khẽ gật đầu.

Hầu tử đột nhiên nhớ tới lời bảo chứng của Lão Quân, nói Thanh Tâm sẽ không sao, không khỏi bật cười đành chịu, thở dài nói:

- Suy nghĩ nửa ngày, kẻ hiểu ý ta nhất lại là Lão Quân. Cả sư phó của mình đều không dựa được, ngược lại đối đầu như hắn lại rất giảng thành tín.

Thanh Tâm thẫn thờ chớp chớp mắt, thuận miệng hỏi:

- Ngươi còn sẽ bảo hộ Huyền Trang pháp sư tây hành?

- Ta cũng không biết.

- Không biết?

- Ừ!

Hầu tử gãi gãi đầu, nhíu mày nói:

- Ngươi vừa lên trời, chuyện bảo hộ Huyền Trang xem ra vẫn còn giá trị. Nhưng mà việc này do Lão Quân một tay thúc thành, ta làm vậy, tựa hồ có hơi... Thẹn với hắn.

Thanh Tâm vội vàng nói:

- Ngươi không cần cố kỵ ta.

- Không phải cố kỵ ngươi.

Hầu tử liếc Thanh Tâm một cái, cười cười nói:

- Lão đầu tử cho phép ngươi lên trời, kỳ thực là muốn tu phục quan hệ với ta. Phải nói rằng, chiêu đột nhiên này của Lão Quân khiến hắn có phần nhụt gan. Chẳng qua, Lão Quân cần gì phải cho hắn cơ hội như thế? Ta nghĩ không ra.

Thanh Tâm mân mím môi cười cười, nhẹ giọng nói:

- Ngươi không hiểu, nhưng ta lại hiểu.

- Hiểu cái gì?

- Thái Thượng sư phó mới đúng là chân quân tử. Nếu không nhìn thấu, thì sao có thể lấy “Vô Vi” chấp chưởng tam giới? Tuy làm không phải quá tốt, nhưng... Trên đời không có người nào là làm tốt được mọi chuyện, đúng không?

- Ngươi tin tưởng hắn vậy ư?

- Không chỉ ta tin, đương sơ Phong Linh cũng tin, cho đến chết vẫn không hối hận. Còn cả Tước Nhi...

Nói rồi, Thanh Tâm chỉ chỉ Tước Nhi mới vừa hạ xuống đất nơi xa. Lúc này, nàng chính đang bước nhanh đi tới nơi này.

- Nàng không phải, ngươi mới là.

Hầu tử thuận miệng nói.

- Ai là, ai không là, có thật sự trọng yếu vậy không?

Nhìn Tước Nhi, Thanh Tâm nói:

- Ngươi rốt cục đang theo đuổi cái gì? Thế gian này, thực sự phù hợp với tiêu chuẩn “Tước Nhi”, kỳ thực chỉ có nàng. Chuyển thế, bằng với biến thành người khác. Hết thảy ở tiền thế thực ra đã kết thúc, kiếp sau có nhân sinh của kiếp sau, không nên tiếp tục câu nệ quá khứ. Mà ngươi...

- Ta làm sao?

- Mà thứ ngươi chấp ý theo đuổi. Kỳ thực là phần hổ thẹn sâu trong lòng chính ngươi, không phải vì ta.

Nghe vậy, hầu tử không khỏi sửng sốt, quay sang kinh ngạc nhìn Thanh Tâm.

- Sao vậy? Ta nói không đúng ư?

Thanh Tâm khẽ cười cười, nói:

- Cái tên Thanh Tâm này lấy ý từ thanh tâm quả dục, kỳ thật là do Thái Thượng sư phó đặt cho. Đúng vậy, là muốn để ta sớm ngày đi ra khốn cục. Kỳ thực ta cũng sớm nhìn thấu, chỉ là một mực... Không thả xuống được. Nói đến cùng, vẫn là bởi phần ký ức kia. Thế nên, ký ức mới là nặng nhất, mà “Tước Nhi” tỷ tỷ lại có được toàn bộ ký ức. Trong lòng hẳn là rất thống khổ.

Đúng lúc này, Tước Nhi đã chạy tới trước mặt hai người, khom lưng hành lễ với hầu tử, song lại tịnh không nói chuyện.

Thanh Tâm chậm rãi đứng dậy.

Hầu tử cũng đứng lên theo, nhẹ giọng nói:

- Lời ngươi nói, ta sẽ nghiêm túc suy xét.

Thanh Tâm khẽ cười cười, xem như hồi đáp. Tước Nhi lại mù mờ chẳng hiểu làm sao, ánh mắt không ngừng tới lui trên thân hai người, hoàn toàn không biết bọn họ vừa nói điều gì.

Cứ thế trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm xoay người hành lễ. Đây là hành vi thập phần xa lạ, đến nỗi hầu tử không khỏi ngẩn ngơ.

Lễ xong, nàng nhàn nhạt nói:

- Ta đi Đâu Suất Cung. Ở lại phàm trần sẽ chỉ khiến ngươi cố kỵ, thế nên Đâu Suất Cung mới là quy túc tốt nhất cho ta. Đó cũng là... Quy túc lý tưởng nhất cho người tu đạo, đúng không?

Hầu tử lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu, mới nói nhỏ nói:

- Đi đi.

Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu, tùy theo Tước Nhi đằng không mà lên, dần dần đi xa.

Không biết vì sao, hầu tử đột nhiên có cảm giác, lần này, nàng sẽ triệt để rời đi. Có lẽ sau này còn gặp lại, rốt cuộc tam giới không lớn. Nhưng... Nàng thật đã rời đi.

Từ đầu tới cuối, hầu tử vẫn một mực dõi theo Thanh Tâm, nàng cũng thỉnh thoảng quay đầu, lại vẫn dần dần đi xa, thẳng đến khi triệt để tan biến vào trong mạt triều dương phía chân trời.

Thiên Bồng từ đằng sau đi tới, sóng vai đứng cùng hầu tử.

- Không bỏ được?

- Đúng vậy.

- Thế vì sao không để nàng lưu lại?

- Bởi vì...

Hầu tử nhún nhún vai, nói:

- Ta... Là đứa ngu.

- Hả?

- Thật đấy, ta là đứa ngu.

Hầu tử vươn mình vặn eo, thở dài nói:

- Nàng thông minh hơn ta, Dương Thiền cũng thông minh hơn ta, ta chỉ là đứa ngu. Trừ vũ lực cường hoành, còn lại chẳng là gì hết. Ha ha ha ha. Được rồi, đi xem tình hình thương vong thế nào.

Vừa nói hầu tử đã xoay người đi tới chỗ đám yêu tướng thủ hạ.

*****

Nhìn thấy hai tên Phật Đà đột nhiên xuất hiện, đám yêu tướng bên người Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức căng thẳng. Sơn Dương tinh run run chắn trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, chỉ vào Địa Tạng vương quát nói:

- Chạy về Linh sơn của các ngươi đi! Sư Đà quốc chúng ta không lui tới cùng Phật Môn!

Thoại âm vừa dứt, Lục Nhĩ Mi Hầu đã vươn tay đẩy Sơn Dương tinh ra.

Thoáng chốc, yêu tướng bốn phía ngơ ngác nhìn nhau.

- Chuẩn bị đạt thành cộng thức gì?

Lục Nhĩ Mi Hầu ý vị sâu xa nhìn hai người, mặt không biểu tình từ từ bay tới, thẳng đến khi cách Địa Tạng vương không đến năm trượng mới ngừng lại, trôi nổi giữa trời, cười nhẹ nói:

- Chuẩn bị đưa ta thứ tốt gì à?

Địa Tạng vương không khỏi cười nhẹ, nói:

- Thứ tốt tự nhiên là có, quan trọng là ngươi muốn thứ gì.

Đánh mắt về hướng hầu tử ở đằng sau, Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả nói:

- Giúp ta mổ gia hỏa kia, cộng thức đó, ngươi cảm thấy thế nào?

- Thế chúng ta được lợi lộc gì?

Địa Tạng vương hỏi ngược lại.

- Lợi lộc... Đương nhiên là có. Đối với tây hành, ta hết sạch hứng thú rồi. Ta có thể đứng về phía các ngươi, phá hoại tây hành. Các ngươi cảm thấy, kiến nghị đó được không?

- À?

Thấy Địa Tạng vương tựa hồ có vẻ động tâm, Lục Nhĩ Mi Hầu vội bổ sung thêm:

- Chuyện các ngươi không tiện làm, vậy cứ để ta tới làm. Giết Huyền Trang, dễ dàng như bỡn. Chẳng qua, các ngươi phải giúp ta giải quyết người bên cạnh hắn, vậy mới công bằng, đúng không? Như thế, hai bên đều có thể hợp tác du khoái.

Nghe xong, Địa Tạng vương lập tức bật cười. Chính Pháp Minh Như Lai ở bên lại không cười.

Bắt đầu từ lúc xuất hiện trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, hai mắt Chính Pháp Minh Như Lai chưa từng dời khỏi thân mình Lục Nhĩ Mi Hầu, lại không nói nửa lời, tựa hồ đang trầm tư điều gì.

Lục Nhĩ Mi Hầu thần tình hơi biến, nghiêm mặt hỏi Địa Tạng vương:

- Ngươi cười cái gì?

- Cười Đại Thánh gia vẫn chẳng khác gì lúc trước.

- Khác hay không khác cái gì, nói chuyện đừng có vòng vo. Ta không rảnh rỗi như đám Phật Đà các ngươi, còn nhiều chuyện cần làm lắm. Có lời mau nói, có rắm mau thả!

Hồi lâu, Địa Tạng vương mới hơi hơi thu thần:

- Vừa nãy Đại Thánh gia nói, ngài không định bảo hộ Huyền Trang pháp sư. Kỳ thực ngài bảo hộ hay không, bần tăng, thậm chí khắp cả Linh sơn, e là chẳng ai để ý.

- Hả?

Địa Tạng vương hai tay hợp mười nói:

- Bần tăng tứ đại giai không, trong lòng chỉ có mỗi Phật pháp. Chư Phật trên Linh sơn cũng đều như thế. Huyền Trang tây hành, là vì chứng đạo, là để biện pháp. Vốn là giáo nghĩa chi tranh. Nếu Đại Thánh gia ngài không nguyện bảo hộ hắn, hắn chết bỏ mạng, nói đến cùng, là mệnh số. Nếu Đại Thánh gia ngài nguyện bảo hộ hắn, cuối cùng tây hành thành công, chứng được đại đạo, đó là phúc của Phật pháp. Chúng ta đều chỉ đứng ngoài bàng quan. Hơn nữa, bảo hộ hay không, chứng đạo hay không, vốn đâu có liên quan.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi nhíu mày, nói:

- Thế rốt cục ý các ngươi là sao? Là cho ta chỗ tốt, hay là không cho?

- Cho!

Không đợi Địa Tạng vương mở miệng, Chính Pháp Minh Như Lai nãy giờ ngậm miệng không nói chợt cướp lời.

Lập tức, ngay cả Địa Tạng vương cũng thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn sang Chính Pháp Minh Như Lai.

Chỉ thấy Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng nói:

- Bần tăng có thể giúp ngài có được thân thể giống như con khỉ kia, không cần chịu chế ước từ tinh khí cùng huyết khí. Như thế, tranh đấu với hắn, ngài tất nhiều thêm mấy phần nắm bắt. Thậm chí, còn thắng một bậc.

- Ai nha? Các ngươi hảo tâm vậy ư? Điều kiện là gì?

- Điều kiện là, ngài tự nguyện đeo lên cái này.

Nói rồi, Chính Pháp Minh Như Lai giơ tay lên, trong tay lập tức xuất hiện một vòng kim cô. Mắt nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn chậm rãi nói:

- Đeo kim cô này vào, ngài sẽ biến thành Đấu Chiến Thắng Phật của Phật Môn chúng ta, từ nay về sau, chỉ có thể làm chuyện nên làm, chuyện không nên làm, một tí cũng không được dính. Dù chỉ là động chút tâm tư, kim cô sẽ rụt chặt, đau đến chết đi sống lại!

Nhìn vòng kim cô, lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi súc thành hình chữ bát.