Đại Bát Hầu

Chương 832: Nhân quả



- Thế nào? Nguyện ý đeo vào không?

Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng hỏi.

- Ta có thể cự tuyệt ư?

Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi ngược lại.

Nghe vậy, Chính Pháp Minh Như Lai không khỏi cười nhẹ một tiếng, nói:

- Sau khi đeo vào, ngươi sẽ thực sự trở thành Tề Thiên đại thánh. Thực sự có được lực lượng thuộc về Đại Thánh gia, không còn rơi xuống hạ phong nữa.

- Nhưng mà, chuyện không nên làm là chỉ chuyện gì?

- Chỉ những chuyện Phật không thể làm, tất cả.

- Tất cả?

- Đúng vậy. Phật Môn tứ đại giai không, chỉ còn mỗi Phật pháp. Bần tăng đã từng nói qua, đeo vào rồi, ngươi chính là Đấu Chiến Thắng Phật, không phải, cũng sẽ phải.

Chính Pháp Minh Như Lai nhàn nhạt nói:

- Khác với chư Phật còn lại, ngài vẫn có thể theo đuổi thân phận thuộc về mình. Cũng tức là, chiến tranh giữa ngài với hắn sẽ không vì thế mà kết thúc. Ngược lại, chỉ mới vừa vặn bắt đầu.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch miệng cười cười, nói:

- Thế nên, sau khi đeo vào, ta liền triệt để trở thành một con chó của Phật Môn, đúng không?

Lời này vừa ra, không khí lập tức cứng lại.

Giữa trời cao, song phương đều mặt không biểu tình nhìn chăm chăm phía đối diện.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, yêu tướng bốn phía nín thở theo dõi. Ngay cả Địa Tạng vương thân làm vai chính đàm phán khi vừa mới đăng trường cũng trầm mặc không lên tiếng. Thần tình tựa hồ không quá tán đồng điều kiện mà Chính Pháp Minh Như Lai đưa ra.

Tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi khép thành một khe nhỏ, chăm chú đánh giá Chính Pháp Minh Như Lai. Trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Chính Pháp Minh Như Lai đột nhiên cướp lời, nhẹ giọng nói:

- Điều kiện này sẽ một mực hữu hiệu, ngài không cần đáp ứng ngay lập tức.

Nói rồi, hắn tiện tay thu lại kim cô trong tay, xoay người bay về tây phương.

Địa Tạng vương hơi hơi chần chờ thoáng chốc, rồi cũng đi theo.

Hai người cứ vậy mà đi, ngay cả lời chào theo phép lễ độ thường thấy cũng không có. Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ lặng lẽ nhìn theo thân ảnh hai người đi xa, ánh mắt không ngừng lấp lánh, tựa hồ đang tính toán điều gì.

Chúng yêu trầm mặc.

Hồi lâu, Sơn Dương tinh thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia, ngài... ngàn vạn đừng đáp ứng.

- Vì sao?

- Phật Môn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nghe chúng, nhất định sẽ chịu thiệt.

- Hả?

Lục Nhĩ Mi Hầu tự tiếu phi tiếu nhìn Sơn Dương tinh.

Vừa nhìn, Sơn Dương tinh liền vội cúi đầu không dám nói tiếp.

Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả thán nói:

- Ta đột nhiên lại cảm thấy, sự tình không tệ hại như ta vẫn tưởng. Lão đầu trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động là cỏ mọc đầu tường, đột nhiên xuất hiện Lão Quân đứng ở đối diện, kết quả hắn liền dạt sang bên kia. Hắc hắc, xem ra, sau lưng ta không phải chẳng có gì hết, ít nhất vẫn còn Phật Môn.

Hơi hơi trầm mặc thoáng chốc, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn Sơn Dương tinh, cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

- Ngươi nói đúng, Phật Môn không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng chẳng lẽ Lão Quân lại là thứ tốt? Nói toạc ra, mẹ nó toàn là đồ rác rưởi, người đáng tin chỉ có chính mình! Đi thôi, chuyện này phải suy xét cho thật kỹ. Thực sự hết đường để đi thì đấy cũng là lựa chọn không quá tệ.

- Dạ.

Chúng yêu tại trường đều khom người chắp tay.

*****

Lúc này, cách nơi Lục Nhĩ Mi Hầu chừng ngàn dặm, Địa Tạng vương đột nhiên ngừng lại thân hình.

Chính Pháp Minh Như Lai bay cách đó năm trượng cũng ngừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn hướng Địa Tạng vương, hỏi:

- Sao không đi?

Địa Tạng vương khẽ cười đành chịu, hỏi ngược lại:

- Vừa nãy bần tăng còn chưa nói hết, sao tôn giả lại cướp lời?

Chính Pháp Minh Như Lai thở dài một hơi, có phần lạc mịch đáp:

- Lời bần tăng nói chẳng phải cũng là điều Địa Tàng tôn giả muốn nói?

- Bần tăng vốn chỉ định ước thúc Lục Nhĩ Mi Hầu một chút thôi. Rốt cuộc, giờ là thời kỳ phi thường, nhỡ nhất thời không cẩn thận, sự việc biến chuyển thuận theo ý Lão Quân, khiến hắn trọng chưởng Thiên Đạo cũng nói không chừng. Trong quỹ tích “Thiên Đạo” của Lão Quân không hề có tây hành. Một khi để hắn trọng chưởng “Thiên Đạo”, tây hành tất sẽ không tật mà chung. Như thế, nghi hoặc muôn đời của Phật pháp liền cũng không cởi ra được. Một đường đi tới đây rồi, kết thúc như vậy chẳng phải đáng tiếc?

Chính Pháp Minh Như Lai cười khổ nói:

- Chỉ ước thúc một chút là được ư?

Địa Tạng vương không đáp.

Hồi lâu, Chính Pháp Minh Như Lai thở dài nói:

- Tôn Ngộ Không tính cách ngang ngạnh khó mà hàng phục, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng như thế. Nói đến cùng, hai hầu vốn cùng một căn. Chỉ dựa ngôn ngữ bảo chứng, bằng với không chút ước thúc. Điểm này, trong lòng ngươi ta đều rõ ràng. Nếu không như thế, Lão Quân cũng không cần tốn công tốn sức đến vậy. Muốn ước thúc Lục Nhĩ Mi Hầu, tất phải ra tay từ trên căn bản.

- Kim cô thì bần tăng có thể hiểu được, nhưng mà thân thể thì sao? Tôn giả làm thế nào để giúp Lục Nhĩ Mi Hầu có được thân thể không khác gì Tôn Ngộ Không?

- Máu.

Chính Pháp Minh Như Lai vuốt mở tay áo, giơ cổ tay mình cho Địa Tạng vương xem.

Địa Tạng vương ngơ ngác.

- Nếu bần tăng nhớ không lầm, đương sơ Địa Tàng tôn giả dùng chính máu mình khải phong cho Lục Nhĩ Mi Hầu. Nếu để bần tăng đích thân làm, giúp hắn có được thân khu không khác gì Tôn Ngộ Không, vấn đề hẳn cũng không lớn.

- Nhưng mà cần rất nhiều.

- Một nửa.

- Còn phải... Hao đi hai phần ba, thậm chí càng nhiều tu vị.

- Tu vị mất rồi, tu lại là được.

Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười nói:

- Nếu không thấy được kết quả tây hành, đó mới thật sự là điều tiếc nuối.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Địa Tạng vương khẽ gật đầu, hai tay hợp mười nói:

- Tôn giả đại nghĩa.

*****

Sau một hồi tranh đấu, ở đoạn sau cùng trong chặng đường tây hành này, thế thái các phương đã dần minh lãng. Chẳng qua, mâu thuẫn chẳng những không lập tức kích hóa, ngược lại tấn tốc quy về bình tĩnh. Thậm chí, so với dĩ vãng càng thêm phần bình tĩnh. Hệt như vẻ yên tĩnh trước cơn cuồng phong loạn vũ.

Đại khái là bởi Lão Quân đột nhiên xuất hiện, khiến cho tây hành chứng đạo vốn nhìn như vô vọng chợt tăng thêm biến số mới.

Tuy tam giới sớm đã ám lưu cuộn trào, chỉ cần một chút ma sát liền có thể dẫn bạo hết thảy, song lúc này các phương vẫn không hẹn mà cùng chọn cách chập phục.

Hầu tử tịnh không lập tức rời bỏ Huyền Trang, đứng cùng chiến tuyến với Lão Quân, mà vẫn chọn tiếp tục tây hành, đồng thời mật thiết lưu ý động tĩnh các phương.

Tam Thanh cao tọa Đâu Suất Cung, một bên ném ra cành ô liu với hầu tử, một bên lại án binh bất động, tựa hồ đang chờ sự thể phát triển thêm, tìm kiếm thời cơ tốt nhất để ra tay.

Tu Bồ Đề đã sa vào trong cương cục, hiện giờ bày ra thế thái quy ẩn, bế quan trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, nhưng mà, một khi sự tình có biến, chắc không có người tin tưởng hắn sẽ ngồi ngoài đứng nhìn.

Thế lực Phật Môn lại càng ngoài ý liệu, chọn cách co rút đến Linh sơn, đối với tây hành, cơ hồ không có động tác gì mới.

Chẳng qua, ngẫm nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.

“Vô Ngã” dựa vào đốn ngộ, “Vô Cực” dựa vào vũ lực, mà “Vô Vi” thì lại dựa vào nhân quả. So với hai thứ trước, “Vô Vi” càng có vẻ hư vô mờ mịt, khó mà cầm nắm. Rốt cuộc, trước khi thăm dò ra chiêu trò của Lão Quân, mặc ai cũng không dám nói nhất định có thể chiếm cứ ưu thế trong bàn cờ này, dù có là Như Lai, tu giả Thiên Đạo duy nhất trong tam giới hiện giờ.

Thuyền nát còn có ba cân đinh, lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa. Khác với tám trăm năm trước khi hầu tử đột nhiên hàng lâm, lúc đó Lão Quân bị bách phải ứng chiến, hiện nay nếu Lão Quân đã dám đứng ra, chứng tỏ hắn có đủ phần nắm bắt nhất định. Tùy tiện ra tay, chỉ cần nhất thời không cẩn thận, nói không chừng sẽ thành đá kê chân trên đường Lão Quân trọng chưởng Thiên Đạo.

Đạo lý đó, chỉ cần hơi chút ngẫm nghĩ, mặc ai đều có thể hiểu được.

Chẳng qua, ngay lúc các phương đều đang án binh bất động, lại có một phương sa vào tình cảnh phân liệt tan rã, đó chính là Sư Đà quốc.