Lục Nhĩ Mi Hầu mới vừa ngồi xuống trong thư phòng mình, một tên tiểu yêu chợt bước nhẹ tới, thần sắc kinh hoảng đi đến bên cạnh Sơn Dương tinh khe khẽ thì thầm mấy câu.
Nghe xong, Sơn Dương tinh khoát khoát tay ra hiệu hắn lui xuống, rồi quay sang Lục Nhĩ Mi Hầu khom người chắp tay nói:
- Đại Thánh gia hẳn cũng đã mệt, chuyện lớn đến mấy cũng phải dưỡng thần lại đã rồi hẵng tính. Hay là, thần xin được cáo lui?
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu làm như vô ý liếc Sơn Dương tinh một cái, không thấy đáp lời, mà chỉ vươn tay đùa nghịch đồ đạc trên bàn án.
Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, Sơn Dương tinh vẫn duy trì tư thế chắp tay, thần sắc có phần lúng túng, lại không tiện mở miệng hỏi dò.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu mới thong thả nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Hồi bẩm Đại Thánh gia, một ít việc nhỏ thôi.
- Cái gì gọi là một ít việc nhỏ? Ta hỏi ngươi xảy ra chuyện gì!
Bĩu bĩu môi, Lục Nhĩ Mi Hầu có vẻ không vui, quát hỏi:
- Làm sao, ở Sư Đà quốc này còn có chuyện mà ta hỏi không được?
Vừa nghe, Sơn Dương tinh lập tức hoảng, vội vàng quỳ đất đáp:
- Đại Thánh gia, hạ thần oan uổng. Thật sự chỉ là chút chuyện nhỏ, sợ ô tai mắt Đại Thánh gia ngài mới không nói.
Lục Nhĩ Mi Hầu vẻ mặt mất kiên nhẫn, gằn nói:
- Ta hỏi ngươi rốt cuộc là có chuyện gì, làm sao, còn cần ta hỏi thêm lần nữa?
- Không dám, thần không dám!
Sơn Dương tinh dập đầu nói:
- Có tế tác tới báo, lần này chúng ta mới vừa xuất kích, đối phương... Đối phương tựa hồ đã sớm thu được phong thanh. Nghi là có nội quỷ.
Lục Nhĩ Mi Hầu hừ lạnh một tiếng:
- Nội quỷ mà là việc nhỏ?
- Cái đó...
Do dự hồi lâu, Sơn Dương tinh mới ấp a ấp úng nói:
- Hồi bẩm Đại Thánh gia, yêu chúng thường trú tại Sư Đà quốc ta lên tới mười vạn, nhiều người mắt tạp, lần xuất kích này lại lao sư động chúng, để lộ vốn là khó miễn. Còn nữa, việc này trước kia cũng từng xảy ra... Thế nên, thần mới nói, đây là việc nhỏ. Mong Đại Thánh gia minh giám.
- Ý ngươi là, có người ở trên địa bàn của ta, được ta che chở, lại làm tay trong cho đối phương?
Hít một hơi thật sâu, Lục Nhĩ Mi Hầu siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, lão tử đang lo không nơi hả giận. Đào tế tác của đối phương ra đây, thiên đao vạn quả, cứ xác định vậy đi.
Sơn Dương tinh chớp chớp mắt thẫn thờ đứng đó, không dám nói tiếp.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu ngẩng đầu lên, thấy Sơn Dương tinh vẫn chẳng có động tĩnh gì, lập tức cảm thấy tức điên lên. Đang chuẩn bị mở miệng thúc giục, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, híp mắt thấp giọng hỏi:
- Tế tác đó... Liệu có phải là Dương Thiền?
- Sao là thánh mẫu được?
Sơn Dương tinh lúng túng cười cười, lau mồ hôi nói:
- Đại Thánh gia giao trọn cả trên dưới Sư Đà quốc cho thánh mẫu đại nhân quản lý, tín nhiệm như thế, cớ gì thánh mẫu đại nhân lại...
Lời còn chưa xong, hai mắt Lục Nhĩ Mi Hầu đã hơi trừng, Sơn Dương tinh sợ đến độ vội nuốt lại lời đã đến trên mồm, cúi đầu xuống.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng lành lạnh nói:
- Ta tín nhiệm nàng, cái đó không sai, nhưng nàng đối với ta thế nào thì khó nói. Lão đầu tử nói dễ nghe như vậy, còn có thể tiện tay bán ra ta, huống hồ nàng còn chưa nói qua điều gì? Đi, ta ngay mặt hỏi nàng!
Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu đứng dậy hùng hổ đi ra cửa.
Thấy thế, Sơn Dương tinh bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng đuổi theo, hét nói:
- Đại Thánh gia, ngàn vạn không thể! Ngàn vạn không thể!
- Vì sao không thể?
- Đại Thánh gia, nếu ngài trực tiếp hỏi thánh mẫu đại nhân... Thần sợ đến lúc đó...
- Đủ rồi! Lão tử nhịn đủ rồi, không muốn nghe mấy lời lải nhải kia nữa!
*****
Lúc này, Dương Thiền đang đứng trên lầu các lặng lẽ nhìn xuống dưới, vừa khéo trong thấy Lục Nhĩ Mi Hầu men theo tiểu đạo tức tối đi đến bên này, đằng sau là Sơn Dương tinh vội vã bám theo.
- Trở về lúc nào?
Yêu tướng sau lưng thấp giọng tấu báo:
- Sáng nay, chắc là mới trở về.
- Xem bộ dạng có vẻ chịu thiệt không nhỏ.
- Chắc vậy.
Yêu tướng khẽ cười cười, nói:
- Nghe bảo, Tu Bồ Đề tổ sư đã đứng ở phía đối diện, Lão Quân cũng vậy. Chẳng qua, trên đường trở về Phật Môn đặc ý gặp qua Đại Thánh gia.
- Gặp qua? Nói những gì?
- Cái đó... Mạt tướng không rõ.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Yêu tướng hơi hơi do dự thoáng chốc, chắp tay, khom người lui ra.
Không lâu sau, cửa lớn sau lưng Dương Thiền “choang” một tiếng, ầm vang mở ra. Lục Nhĩ Mi Hầu một mặt phẫn nộ bước qua bậc cửa, giương mắt tức tối nhìn Dương Thiền.
Sơn Dương tinh ở đằng sau vẻ mặt đầy kinh hoảng, lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết ngây dại đứng đó.
Dương Thiền nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Đi xuống đi.
- Dạ.
Cung kính chắp tay, Sơn Dương tinh lui ra ngoài cửa, thuận tay khép cửa lại.
Lành lạnh nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, Dương Thiền nhẹ giọng nói:
- Có chuyện gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu cắn cắn răng nói:
- Muốn hỏi ngươi một câu thôi.
- Hỏi đi.
- Hôm qua, người thông gió báo tin cho hầu tử kia có phải là ngươi?
- Không phải.
- Không phải?
- Không phải.
Lúc hồi đáp, thần tình trên mặt Dương Thiền đầy vẻ lãnh mạc, hệt như che bởi một tầng băng sương, cao ngạo đến mức khiến người rét lạnh.
Thấy Dương Thiền trả lời thẳng thắn như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lại chùng xuống. Lửa giận trong lòng dần dần hoãn bớt.
- Ta... Ta tưởng là ngươi.
- Không phải ta.
- Được rồi, ta biết không phải ngươi.
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay gãi gãi đầu, bắt đầu cảm thấy hối hận cho hành vi lỗ mãng của mình. Nín hồi lâu, hắn mới mở miệng nói tiếp:
- Ta, còn có một câu muốn hỏi ngươi.
- Nói.
- Ngươi... Ngươi sẽ chọn ta hay chọn hắn?
Dương Thiền không trực tiếp hồi đáp, mà chỉ lành lạnh nhìn hắn. Ánh mắt kia khiến Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi lúng túng.
Sau mấy nhịp thở điều chỉnh tâm tình, Lục Nhĩ Mi Hầu mới vươn tay ra dấu, ấp a ấp úng nói:
- Nếu có một ngày, ta và hắn đồng thời rớt xuống nước, ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?
- Các ngươi rớt vào trong lửa cũng không cần người cứu.
- Không phải... Đây là giả thiết, giả thiết cả hai chúng ta đều sẽ bị dìm chết.
Nói rồi, chính bản thân Lục Nhĩ Mi Hầu đã cười lên lúng túng.
Có điều, Dương Thiền tịnh không cười, mà vẫn cứ lành lạnh nhìn hắn, nhìn khiến Lục Nhĩ Mi Hầu càng thêm phần lúng túng.
Hồi lâu, Dương Thiền mới khe khẽ há mồm, từng câu từng chữ đáp nói:
- Vậy ta bồi thêm một tảng đá, đồng thời nện chết hai ngươi.
- Hả?
- Cái thứ dìm vào trong nước còn chết thì có tư cách gì làm nam nhân của Dương Thiền ta?
Nói rồi, Dương Thiền khẽ vung tay, quay đầu tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh, không thèm để ý Lục Nhĩ Mi Hầu nữa.
- Ách... Cũng phải. Ha ha ha ha, ha ha ha ha...
Lời này thực sự ngoài ý liệu của Lục Nhĩ Mi Hầu, tuy không có gì đáng để vui mừng, nhưng tóm lại cũng đỡ hơn câu trả lời sẽ chọn một trong hai người? Ít nhất, đó xem như cũng là tí ti an ủi.
Cười lên lúng túng, hắn từng bước lùi về sau, mở cửa, lui ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.
Thẳng đến khi cửa chính đóng chặt, Lục Nhĩ Mi Hầu mới ngừng cười, thở phào một hơi. Quay đầu giận trừng Sơn Dương tinh, nói:
- Vì sao không ngăn trở ta?
- Ách...
Nghe vậy, khóe môi Sơn Dương tinh không khỏi giật nhẹ.
- Quên đi, không quản. Tóm lại, nhất định phải đào ra tế tác! Không mổ hắn, khó tiết mối hận trong lòng ta!
Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu đi về Tề Thiên cung. Sơn Dương tinh một bên lau mồ hôi, một bên tất tả đuổi theo.
*****
Rất nhanh, tùy theo tiếng hạ lệnh của Lục Nhĩ Mi Hầu, Sơn Dương tinh bắt đầu dẫn theo rất nhiều thị vệ tới lui khắp các phố hẻm, tra tìm các loại “manh mối khả nghi”.
Nói thật, Sơn Dương tinh nhờ Lục Nhĩ Mi Hầu niệm cựu tình mới một tay nhấc nhổ lên, ngày giờ đi tới Sư Đà quốc cũng chưa được bao lâu. Trước khi lên làm “thừa tướng” Sư Đà quốc cũng chưa làm được công trạng gì. Có thể nói, trung tâm có thừa, năng lực không đủ. Chỉ bằng hắn, muốn tra ra tế tác ẩn sâu trong yêu thành thì đâu có dễ dàng.
Chẳng qua, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không phải chủ tử anh minh gì, điểm này trọn cả trên dưới Sư Đà quốc đều biết. Không nói đâu xa, lúc triển khai đánh lén hầu tử, chẳng phải hắn vừa tiện tay giết đi một tên yêu tướng vô tội dưới trướng mình đấy ư?
Đối với dạng người đó mà nói, luôn luôn không cần chứng cứ, chỉ bằng hoài nghi là đủ rồi. Dù sao thì giết sai cũng chẳng phải chuyện gì to tát, ngay cả bình phản đều không làm, càng đừng nhắc tới chuyện đại loại như hối hận.
Nhất thời, toàn bộ Sư Đà quốc chìm trong khủng hoảng, trong đó, kẻ cảm thấy nguy cơ nồng liệt nhất chắc chắn là kẻ “có chút vấn đề”, Bằng Ma Vương.
Sơn Dương tinh căn cơ còn thấp, điểm này hắn biết. Liên hệ giữa hắn và phía hầu tử cũng cực kỳ kín đáo, tưởng muốn tra được lên người hắn không phải là chuyện đơn giản. Nhưng là, cả ngày nhìn Sơn Dương tinh tra tìm tới tới lui lui, trong lòng không khỏi lo ngay ngáy.
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là, không ai nguyện ý cùng theo loại chủ tử giết người không chớp mắt như Lục Nhĩ Mi Hầu, hơn nữa hắn tựa hồ cũng đã triệt để rơi xuống hạ phong.
Ẩn ẩn, Bằng Ma Vương có phần ngo ngoe muốn động.
Ngày thứ ba sau khi Sơn Dương tinh bắt đầu tứ xứ lục tìm tế tác, hắn dẫn theo Sư Đà vương cùng đi tới nhà Đa Mục Quái, kẻ đã về vườn, nhưng hiện tại vẫn đang ở trong Sư Đà quốc.
*****
Biệt viện nho nhỏ, cửa lớn khép chặt, nhìn qua lạnh lẽo vô cùng. Mặc ai đều không ngờ được rằng, nơi này chính là chỗ cư ngụ của Đa Mục Quái một thời từng hiển hách tại Sư Đà quốc. Cảm giác hệt như Đa Mục Quái đã thật sự quy ẩn.
Ngay lúc tử sam Tri Chu tinh lĩnh hai người tiến vào sân viện, nhìn lá rụng đầy đất, Sư Đà vương không khỏi súc mày, thấp giọng nói:
- Liệu có phải hắn đã tâm ý nguội lạnh?
- Làm cho người ngoài xem thôi.
Bằng Ma Vương lành lạnh liếc mắt nhìn hắn, nói
- Nếu thật tâm ý nguội lạnh, thì cần gì giữ lại nhiều thủ hạ như vậy.
- Còn giữ lại thủ hạ?
- Bảy sư muội kia, còn cả rất nhiều thân tín đều không hề rời đi. Trong viện tử có mật đạo, ban đêm bọn họ mới ra ngoài.
Sư Đà vương giơ ngón cái lên, nhếch môi cười cười, nói:
- Vẫn là tam ca tinh tế.
- Vốn không quá tin hắn thật sẽ buông tay, vừa nãy lúc sư muội hắn ra ngoài tra tìm, bị người của ta đụng phải. Thuận theo mà tra, liền cái gì cũng đều rõ ràng.
Hít một hơi thật sâu, Bằng Ma Vương hừ lạnh nói:
- Nếu thật quy ẩn thì đã không ở lại Sư Đà quốc. Hắc, đây chẳng phải chuyện vừa nghĩ liền hiểu ngay?
Bước vào đại sảnh, ngước mắt lên, Bằng Ma Vương nhìn thấy Đa Mục Quái mặt không biểu tình ngồi đó, thong thả thán nói:
- Ma vương rốt cục cũng nhớ tới phế nhân này?