Đại Bát Hầu

Chương 835: Hiềm nghi



Sau khi Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa giao lại quyền lực cho Dương Thiền, Dương Thiền tịnh không tính toán hành động như trước. Có lẽ cũng chính bởi như thế, tuy động tác Lục Nhĩ Mi Hầu rất dồn dập, nhưng Sư Đà quốc tịnh không tao thụ chấn động quá lớn.

Mỗi ngày, Dương Thiền đều đứng trên lầu các được dựng lên cạnh cung thánh mẫu, giống như một con chim nhạn lãnh diễm bàng quan cúi nhìn Sư Đà quốc, cúi nhìn hết thảy những gì diễn ra trong từng ngóc ngách Sư Đà quốc.

Tuy Dương Thiền không có được mạng lưới tình báo bố khắp mọi nơi như Đa Mục Quái hoặc Sơn Dương tinh, cũng không có thần thức rộng lớn như Ngộ giả đạo đỉnh cấp, nhưng tuyệt đại đa số những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây đều không chạy thoát tròng mắt nàng.

Mấy ngày nay, Sơn Dương tinh rõ ràng bận rộn lu bù. Là bận thật, chứ không phải giả bận như mới đầu.

Điểm này, từ số lần Sơn Dương tinh ra vào lao ngục và Tề Thiên cung liền có thể đoán ra được. Lúc mới đầu, Sơn Dương tinh dẫn theo bộ chúng rêu rao quá thị, tìm chứng cầm người, nhưng số người bắt lại bị đưa tới phòng giam, hắn liền rất ít tới hỏi, càng đừng nhắc tới chuyện tự thân thẩm vấn. Ngược lại có vẻ rất chịu khó đi tới Tề Thiên cung, rõ ràng là không có việc gì, nhưng mỗi ngày đều có hơn nửa thời gian ngâm mình trong đó.

Giờ thì sao?

Hiện giờ, Sơn Dương tinh nhìn qua đê điều rất nhiều, thủ hạ mang theo rõ ràng hơi ít, số người bắt về lại càng nhiều. Quan trọng nhất chính là, hắn đã không có quá nhiều thời gian ngẩn người trong Tề Thiên cung, mà cả ngày chạy tới lao phòng, hi vọng tìm kiếm ra được manh mối.

Mắt thấy động tác lau mồ hôi, thở ngắn than dài của Sơn Dương tinh càng lúc càng dồn dập, Dương Thiền khẽ nghiêng người, nhẹ giọng hỏi:

- Tra rõ được là ai đang rêu rao bịa chuyện chưa?

- Vẫn chưa.

Yêu tướng đằng sau lắc lắc đầu nói:

- Tứ xứ đều là lời đồn, truyền được ồn ào huyên náo, rất nhiều manh mối đều giao xoa cùng một chỗ, giống như một đoàn đay rối. Thực thực giả giả rất khó phân biện. Ti chức lại không tiện gióng trống khua chiêng tra tìm.

- Cho dù gióng trống khua chiêng đi tra, sợ rằng cũng không tra ra được gì.

Dương Thiền nhàn nhạt thở dài một tiếng, nhìn Sơn Dương tinh vẻ mặt nhếch nhách nơi xa, nhẹ giọng nói:

- Ngươi nhìn hắn xem, chẳng phải cũng đang gióng trống khua chiêng tra tìm? Toàn bộ lực lượng trong Sư Đà quốc đều mặc hắn điều động, cũng vẫn tra ra được gì đâu.

- Thánh mẫu đại nhân cảm thấy sẽ là ai?

Dương Thiền chậm rãi lắc đầu, tịnh chưa đáp lời.

Chẳng qua, thời này khắc này, trong đầu nàng chợt phù hiện thân ảnh Đa Mục Quái.

Bên người hầu tử chỉ có mỗi phụ tá đắc lực là Lữ Lục Quải, hắn không giống cái loại sẽ làm ra chuyện này. Về phần bản thân hầu tử, tuy cũng có khả năng làm vậy, nhưng chôn mình dưới Ngũ Hành sơn hơn sáu trăm năm, rất nhiều thứ sớm đã nhạt đi, mấy năm nay lại một mực hộ tống Huyền Trang tây hành. Mặc muốn làm, chỉ sợ cũng không có nhân thủ mới đúng.

Kẻ ra tay tựa hồ chỉ có thể là Yêu Vương trong Sư Đà quốc, mà tác phong như thế, hiển nhiên càng giống xuất từ Đa Mục Quái.

Trầm mặc hồi lâu, yêu tướng kia lại hỏi:

- Thánh mẫu đại nhân, chúng ta... liệu có nên làm gì?

- Không cần, nhìn là được.

Dương Thiền nhàn nhạt nói.

Trong lòng Dương Thiền ẩn ẩn có chút âu lo.

Nếu là Đa Mục Quái làm, hết thảy đều có thể nói được thông. Án chiếu năng lực của hắn, hoàn toàn có thể làm được. Mục đích, Dương Thiền cũng hiểu. Nhưng mà, theo như cách làm bây giờ, hiển nhiên còn cách mục đích hắn muốn một đoạn cự ly không nhỏ.

Nếu nhất định phải tiếp tục đi tiếp... Như vậy, hắn tất phải nghĩ mọi cách để bản thân cuốn vào chuyện này. Có điều, làm thế, khả năng sẽ đưa đến một ít sự tình cực khó khống chế phát sinh...

*****

Đúng lúc này, một tên yêu tướng vội vã xông vào viện tử Sơn Dương tinh, quỳ gối xuống đất, chắp tay nói:

- Thừa tướng đại nhân, Đại Thánh gia cho mời!

Nghe được câu này, Sơn Dương tinh lập tức ngây người mất một lúc, tay cầm chén trà khe khẽ run rẩy.

- Đại Thánh gia... Tìm ta có chuyện gì?

Yêu tướng tiến đến bẩm báo thoáng ngước đầu nhìn Sơn Dương tinh một cái, ngập ngừng nói:

- Mạt tướng cũng không rõ, chẳng qua... Tựa hồ có liên quan tới lời đồn thổi gần đây.

Chớp mắt, Sơn Dương tinh hít sâu một hơi khí lạnh, tâm chìm xuống đáy cốc...

Quay người, hắn tức tối quát với đám bộ hạ đứng sau lưng mình:

- Làm thế nào? Các ngươi nói ta nghe xem nên làm thế nào? Đại Thánh gia hỏi tới, phải đáp ra sao? Nói cho Đại Thánh gia đến giờ vẫn chưa có chút manh mối gì hết?

Đám thủ hạ cúi đầu, không ai dám hó hé nửa lời.

Nhìn từng khuôn mặt nhăn nhúm như trái khổ qua, Sơn Dương tinh lập tức giận điên lên, hận không thể tát lật hết đám này.

Nhưng mà, làm vậy thì ích gì? Toàn bộ đám này đều là yêu quái to xác, vũ lực có thừa, trí lực không đủ, cho dù đánh chết chúng, chỉ sợ cũng không nghĩ ra được chủ ý nào hay.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Sơn Dương tinh không ngừng dạo bước tới lui, thì thào nói:

- Đại Thánh gia nhất định sẽ hỏi xem ta tra được đến đâu rồi. Chuyện này không tra được chính là không tra được, lừa không nổi. Nhưng dù sao thì, chí ít không thể hoàn toàn không chút manh mối, chí ít chí ít... phải có đối tượng hoài nghi mới được.

Nhắm tròng mắt lại, Sơn Dương tinh cau mày nói:

- Chuyện này là do tế tác chọc ra, cái đó không sai được. Mục đích, nhất định là muốn phân liệt Sư Đà quốc. Tế tác có năng lực mạnh như vậy... khả năng là mấy tên Yêu Vương. Nhưng sẽ là ai? Vấn đề này không thể đoán mò, nếu không là rắc rối to.

Một tên yêu tướng thình lình bật ra một câu:

- Liệu có phải là Cửu Đầu Trùng?

Sơn Dương tinh chợt mở to hai mắt:

- Cửu Đầu Trùng?

- Đúng! Nhất định là hắn!

Hai tên Bằng Ma Vương và Sư Đà vương đương sơ ở Hoa Quả Sơn từng lâm trận bỏ chạy. Sau này khi tây hành còn cấu kết với Phật Môn, đối tượng mà người kia thống hận nhất, đến sau lại đầu phục bên này. Thấy thế nào cũng khó mà thành nội ứng cho bên kia được.

Về phần Đa Mục Quái... Nói trắng ra, Đại Thánh gia nhà mình là do hắn một tay đỡ dậy, hắn sao có thể làm nội ứng cho đối phương?

Ngược lại là Cửu Đầu Trùng, đương sơ vốn là đánh bậy đánh bạ tiến vào Sư Đà quốc, lúc ở Hoa Quả Sơn lại là cán tướng đắc lực, có giao tình không cạn với Đại Thánh gia nguyên bản.

Đừng quên, Đại Thánh gia kia khác với chủ tử nhà mình, người kia có được ký ức. Trong tình hình như này, Cửu Đầu Trùng muốn tiêu tan hiềm nghi thì cũng chỉ cần một câu nói, một phần tín hàm là được.

Thế nên, nhất định là hắn!

Nghĩ tới đây, Sơn Dương tinh vội vàng cuộn lên tay áo bước ra cửa, đi nhanh về phía Tề Thiên cung.

*****

Trong thư phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhíu mày, nói:

- Ý ngươi là, kẻ thả ra lời đồn rất có thể là Cửu Đầu Trùng?

- Đúng vậy.

Sơn Dương tinh có phần hoảng loạn khom người chắp tay nói:

- Thần cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng, nhưng sau một hồi suy đoán kỹ lưỡng, kẻ khả nghi nhất quả thực là hắn.

- Có chứng cứ cụ thể không?

- Không... Không có.

Suy nghĩ một chút, Sơn Dương tinh lại vội bổ sung:

- Cửu Đầu Trùng đúng là đáng hận, khiến cho cả Sư Đà quốc ồn ào huyên náo, đến cuối cùng, lại ngay cả chút ngấn tích đều không lưu lại. Nếu không phải suy đoán kỹ càng, khả năng vẫn cứ mù mờ, không biết tra tìm theo phương hướng nào.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu sờ cằm, tròng mắt híp thành một khe nhỏ.

Nuốt khô ngụm nước bọt, Sơn Dương tinh lại nói:

- Đại Thánh gia, Cửu Đầu Trùng là đại tướng dưới trướng ngài, thần không dám tùy tiện điều tra. Nếu ngài cũng cảm thấy hắn khả nghi, không bằng, tiếp theo thần sẽ chăm chú điều tra những người bên cạnh hắn?

Ý trong lời này của Sơn Dương tinh là, sở dĩ không chứng cứ, là bởi trước kia không dám tra. Vì sao không dám tra? Là bởi cố toàn đại cục, suy xét đến thân phận đặc thù của hắn. Giờ thực sự hết cách mới phải báo cho ngài, có lời của ngài ta mới dám tra tiếp.

Nói toạc ra, thì là mượn cớ để tranh thủ thêm chút thời gian.

Nhưng mà, hiển nhiên hắn đã phỏng đoán sai phong cách hành sự của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Không đợi Sơn Dương tinh nghĩ ra lý do khác để đùn đẩy, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu vỗ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói:

- Tra cái gì nữa? Trực tiếp bắt lại là được.

- Hả?

Sơn Dương tinh ngẩn người.

Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả nói:

- Nếu đã khả nghi vậy rồi thì cứ trực tiếp bắt lại.

- Làm thế... E rằng không thỏa. Rốt cuộc hắn là...

- Làm sao? Lão tử bắt ai ở Sư Đà quốc này còn cần nhìn sắc mặt kẻ khác?

Bị Lục Nhĩ Mi Hầu trừng cho như vậy, Sơn Dương tinh triệt để không dám tiếp lời. Mồ hôi trên trán tuôn ra như suối.

- Vấn đề này, sợ là to chuyện.

*****

- Sư huynh.

Tử sam Tri Chu tinh khẽ khom lưng nói:

- Lục Nhĩ Mi Hầu đã sai Sơn Dương tinh dẫn người tới chỗ Cửu Đầu Trùng.

- Biết rồi!

Trong mật thất, Đa Mục Quái ngồi thẳng trên ghế dựa, nhè nhẹ khoát khoát tay, ra hiệu Tri Chu tinh lui xuống. Ngẩng đầu lên, hắn gật gật đầu với yêu tướng đứng ở bên cạnh, nói:

- Ngươi làm không sai, đi xuống lĩnh thưởng đi.

- Tạ Đa Mục đại nhân khen thưởng!

Yêu tướng hướng Đa Mục Quái chắp tay, ý vị sâu xa nhìn Bằng Ma Vương ngồi ở đầu bên kia chiếc bàn, rồi khom người lui ra cửa.

Yêu tướng này chính là kẻ mới vừa can gián nói Cửu Đầu Trùng khả nghi với Sơn Dương tinh!

Đợi lúc cửa gỗ khép kín lại, Bằng Ma Vương mới hừ lạnh một tiếng, bật cười nói:

- Không ngờ ngươi bố trí được cả người bên cạnh Sơn Dương tinh.

- Chuyện ấy nào có đáng gì?

Đa Mục Quái chậm rãi khép mắt lại, nói:

- Hắn chẳng qua là một tiểu nhân vật chân ướt chân ráo đến đây, nửa điểm căn cơ đều không có. Nếu không phải được Lục Nhĩ Mi Hầu tín nhiệm, làm sao có thể đi tới vị trí hôm nay? Muốn bố trí người bên cạnh hắn, quả thực rất đơn giản.

Nói xong, Đa Mục Quái nhẹ giọng cười cười, cảm khái nói:

- Có chút chuyện, người trong cuộc nhìn không rõ ràng. Kể ra, bị biếm cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu là trước kia, công vụ quấn thân, Đa Mục không đào đâu ra tinh lực để tính toán những chuyện này, có thể lặng không tiếng thở cài cắm người đi ra, lại có thể khe khẽ ám thị cho ma vương, trong khi không để người khác phát hiện khả nghi. Hắc, nếu có thể toàn tâm toàn ý tính toán một người, kỳ thực, rất nhiều sự tình đều sẽ dễ dàng hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Hệt như đương sơ thánh mẫu đại nhân làm với Đa Mục, chẳng phải chỉ là mấy thủ đoạn đơn giản, liền khiến Đa Mục ngoan ngoãn ngẩn người trong viện tử tàn tạ này?

- Xem ra, còn là bản vương xem thường Đa Mục đại nhân.

Nói rồi, Bằng Ma Vương nâng rượu đặt trên bàn án, kính trước một chén.

Đa Mục Quái cũng bưng chén lên uống một hớp đáp lễ.

- Tiếp theo, Đa Mục đại nhân cho là, phải làm thế nào?

- Tiếp theo, phải xem thánh mẫu đại nhân...