Một lát sau, đám lông vũ xù xì kia bỗng biến thành một đoàn hỏa quang đỏ rực. Vầng sáng kéo dài, hình thái thay đổi, dần dần hóa thành bóng người.
Trong ánh nhìn chăm chú của hắn, luồng sáng kia nhạt dần, một thân hình thon dài ngưng kết, ngũ quan thành hình, ngay cả y phục trên người cũng tinh xảo rõ rệt.
Giây lát sau, một Tạ Linh giống hệt bản thể chậm rãi mở mắt.
Y hơi không quen, chớp mắt liên tục, vẻ mặt lộ ra mấy phần mới lạ. Thử giơ tay nắm lấy, mới phát hiện động tác cứng đờ, đầu ngón tay tựa như con rối gỗ, chưa đủ linh hoạt.
Thẩm Từ Thu khi xưa lần đầu ngưng tụ hóa thân cũng vậy, mất kha khá thời gian mới thích ứng với việc bỗng nhiều ra một thân thể giống hệt bản thân.
Thấy y mở mắt, hắn mới mở miệng:
“Chúc mừng.”
Phân Hồn Hóa Thân thuật, lại tiến thêm một bước.
Tứ chi tuy chưa thuận, nhưng biểu cảm trên mặt Tạ Linh đã có thể khôi phục hoàn toàn. Y cong cong mi mắt, nở nụ cười sáng rỡ:
“A Từ.”
Vừa gọi vừa quen tay bước tới một bước.
Nào ngờ thân thể mới chưa kịp thích ứng, chân trái vướng chân phải, loạng choạng ngã bổ nhào về trước.
Thẩm Từ Thu theo bản năng đứng bật dậy, đưa tay đỡ lấy y.
Tạ Linh trong một khắc còn thấy mình mất mặt đến tim đập loạn, nhưng giây tiếp theo, khi thấy động tác của Thẩm Từ Thu, đầu óc vừa xoay chuyển, liền lập tức thuận thế ngã nhào vào n.g.ự.c hắn.
Bị y ôm chặt cả người, Thẩm Từ Thu còn tưởng y thật sự mệt nhọc, nghiêm giọng dặn:
“Cẩn thận.”
“Ừ ừ!” Tạ Linh mỹ mãn gác cằm lên vai hắn, hoàn toàn không có ý định thử cử động tay chân, cười tủm tỉm:
“Đây mới là hóa thân chân chính, cảm giác khác hẳn trước kia. Ta còn chưa quen đâu.”
Thẩm Từ Thu đỡ lấy y, gật đầu tỏ vẻ lý giải, rồi kiên nhẫn đem chút tâm đắc bản thân tích lũy khi xưa chậm rãi giảng giải.
Tạ Linh nghe ra bộ dạng rất nghiêm túc, gật gù theo từng lời. Đợi Thẩm Từ Thu dứt câu, y liền thử:
“Huynh xem nè, ta thử đây.”
Y dán sát lấy, n.g.ự.c kề ngực, làm ra vẻ gắng sức khởi động một chút. Cuối cùng lại thở dài, cúi đầu ỉu xìu:
“Không được rồi, ta… hình như chẳng cử động nổi.”
Thẩm Từ Thu thoáng cau mày. Lẽ nào vừa rồi mình giảng giải còn chỗ nào chưa rõ ràng?
Nhưng dựa vào thiên phú tu luyện của Tạ Linh, cho dù không nói gì, y cũng không đến mức như thế…
Tuy rằng khi xưa chính hắn cũng từng loạng choạng chẳng quen, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ thành ra bộ dáng lố bịch như vậy.
Ngay lúc Thẩm Từ Thu còn đang tự hỏi rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, hắn bỗng cảm giác bên hông có đôi tay lặng lẽ vòng qua, chậm rãi siết chặt.
Thẩm Từ Thu: “……”
Hiểu rồi...là trong đầu Tạ Linh có bệnh.
Thẩm Từ Thu lập tức gõ một cái xuống tay đối phương, Tạ Linh kêu lên một tiếng, nhưng hóa thân khác xa bản thể, không có gân cốt như thường, nên chẳng những không chịu buông, ngược lại còn cả gan ôm chặt hơn.
Người ta bị vạch trần thì hoặc đỏ mặt luống cuống, hoặc dứt khoát liều luôn. Tạ Linh hiển nhiên thuộc loại thứ hai, lại còn xuất sắc, mặt mày chẳng thèm biến sắc lấy một chút.
Y cười hì hì: “A Từ, ta thật sự là có hơi… khó khống chế.”
“Ngươi nói quỷ gì, buông tay.” Thẩm Từ Thu giọng lạnh như băng.
“Đừng mà, cho ta ôm một lát thôi.” Tạ Linh áp sát, giọng nói kề ngay bên tai, khẽ run: “Lúc trước xảy ra biến cố, ta sợ tới mức hồn vía lên mây, khi ấy liền muốn ôm huynh.”
Nghe đến đây, động tác của Thẩm Từ Thu khựng lại.
Tạ Linh vốn không hỏi nhiều về chuyện trọng sinh, có lẽ những gì nên kinh ngạc đã kinh ngạc hết khi nhìn thấy ký ức trong Vấn Tâm Thạch. Người mang đại khí vận, kiến thức vốn rộng, ngay cả trọng sinh cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính mình muốn g.i.ế.c Huyền Dương Tôn một vị Kim Tiên, nếu để người ngoài biết, chỉ e bị chê cười là không biết lượng sức. Nhưng Tạ Linh muốn g.i.ế.c Yêu Hoàng, cũng là Kim Tiên. Hai kẻ “không biết tự lượng sức” gặp nhau, tám lạng nửa cân.
Trong mắt kẻ khác, mọi chuyện chẳng đáng kể.
Nhưng nếu nói ai có thể thực sự thấu hiểu nhau, thì e rằng chỉ có hai người bọn họ.
Tay Thẩm Từ Thu dừng trên vai Tạ Linh, chẳng vội đẩy ra. Cảm giác được đối phương không lập tức cự tuyệt, Tạ Linh lại càng lớn mật, kéo người ôm vào ngực. Vừa lòng chưa kịp nguôi, y bỗng nghe một câu:
“Phân hồn ôm, cũng tính vào số lần sao?”
Tạ Linh sững lại, bản thể vội vàng liếc hệ thống, thấy con số vẫn lăn lộn phía trước, bèn mặt dày đáp: “Không tính.”
“Thật không?” Giọng Thẩm Từ Thu hạ thấp, mang theo uy áp mơ hồ.
Tạ Linh: “……”
Giả, tất nhiên là tính.
Không cam chịu thua, y cọ má vào gò má Thẩm Từ Thu, giở trò: “Chẳng lẽ tổng cộng thật sự chỉ cho ta ôm hai mươi lần? Sau khi khảo nghiệm xong thì chẳng còn lần nào nữa sao?”
Quyết tâm bám riết không buông, y lại nghe được một tiếng khẽ như muỗi kêu:
“… Cũng không phải.”
Tạ Linh ngẩn người, hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
Nhưng giây tiếp theo, y liền bị đẩy ra, loạng choạng vài bước, không ngã nhưng hồn phách như chao đảo, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Thẩm Từ Thu.
Rõ ràng trên mặt có mặt nạ, vậy mà hắn vẫn khiến người ta muốn tránh ánh mắt đi nơi khác.
“A Từ, huynh—”
“Ngươi mau thích ứng hóa thân.” Thẩm Từ Thu lạnh lùng ngắt lời, ánh đèn lướt qua mặt nạ, để lại một tia sáng mơ hồ, “Đừng lãng phí thời gian.”
Lãng phí? Đây sao có thể gọi là lãng phí!
Tạ Linh đột ngột nhào tới. Dù tứ chi còn vụng về, nhưng bởi Thẩm Từ Thu không phòng bị, y một phen giật phăng mặt nạ xuống. Thất thểu ngã vào tường, y xoay người nhìn lại chỉ thấy Thẩm Từ Thu lập tức né ánh nhìn, vành tai còn vương chút ửng hồng.
Tạ Linh dựa lưng vào tường, trong tay cầm chặt mặt nạ, nhịn không được bật cười ha hả.
Thẩm Từ Thu quét ánh mắt lạnh thấu xương, đoạt lại mặt nạ, nhanh chóng che kín gương mặt. Ngay sau đó, một trận hoa mắt, cảnh sắc đổi dời, cửa phòng “rầm” một tiếng khép chặt trước mặt y.
A, quen thuộc quá rồi.
Lại bị ném ra ngoài.
Trên boong tàu, Tạ Yểm vốn đang ngắm sao, cùng Hắc Ưng Bạch Trảm đang gác đêm, bỗng thấy trong phòng Thẩm Từ Thu văng ra một “đại nhân vật sống sờ sờ”, cả hai ngẩn người, há hốc mồm nhìn nhau.
“Điện… điện hạ!?”
Người ở tận ngàn dặm xa sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây?
Tạ Linh lười biếng dựa vào cửa, vừa cười vừa nói:
“Đây là con rối, con rối thôi. Giống hệt cái lần trước bên cạnh Thẩm Từ Thu đó… Vị nào hảo hán lại đây đỡ ta, ta còn chưa quen điều khiển.”
Tạ Yểm lộc cộc chạy tới làm gậy chống cho ca ca, giúp y đứng vững. Tạ Linh thử cử động tay chân, rồi cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ước chừng bọn họ đã bay tới đâu.
Tạ Yểm nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh, tân tông môn kia rốt cuộc là chỗ nào vậy?”
Nam Cung Tư Uyển
Đúng thế, ngay cả Thẩm Từ Thu cũng chưa hay biết bọn họ sắp tới nơi chính là căn cơ mà Tạ Linh đã âm thầm chuẩn bị cho tân tông môn.
“Một nơi không tồi.” Tạ Linh cong môi cười, “Suỵt, cho Thẩm sư huynh của ngươi một niềm vui bất ngờ.”
Tạ Yểm lập tức che miệng, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ rõ nhất định sẽ không để lộ bí mật.