Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 91



Chữ “nhà” ấy, đối với Thẩm Từ Thu mà nói, dường như đã cách xa mấy đời, vô cùng xa lạ.

 

Thuở nhỏ, hắn từng cho rằng ngôi nhà do Huyền Dương Tôn ban cho chính là “nhà” chẳng lớn chẳng nhỏ, nơi hắn, sư phụ cùng sư đệ cùng nương tựa.

Sau khi lớn lên, đọc sách hiểu chuyện, hắn lại nghĩ toàn bộ Ngọc Tiên Tông mới là nhà của mình. “Nhà” rất lớn, hắn phải nghe lời, phải gánh vác trách nhiệm.

Về sau, khi cùng Ôn Lan liên hôn, có được vị hôn phu, hắn tưởng rằng sớm muộn gì mình cũng phải cho Ôn Lan một cái “nhà”, đó cũng là trách nhiệm hắn nên gánh.

 

Đáng tiếc thay, hết thảy những thứ từng được gọi là “nhà”, từng chỗ từng chỗ một, đều tan vỡ. Vỡ vụn đến mức khiến hắn thương tích đầy mình, lòng người không còn mong chờ, cũng chẳng dám nghĩ đến hai chữ “nơi để trở về”.

 

Bởi lẽ, không phải bất cứ mái hiên nào che mưa chắn gió cũng xứng đôi với hai chữ “nhà”.

 

Dù là Yêu Hoàng Cung hay Vân Quy Tông, đối với hắn mà nói, vốn dĩ chỉ là chỗ dừng chân tạm bợ.

 

Nhưng hiện tại, nơi Tạ Linh gọi là “nhà”, lại lưu cho hắn một mảnh mái hiên để trú.

 

Trong viện, cây cối vươn cao, chim non ríu rít trong tổ mới, cả nhà an hòa. Vài con chim nhỏ thò đầu ra, hiếu kỳ lại gan dạ mà nhìn chằm chằm hai người trong sân.

 

Thẩm Từ Thu khẽ vuốt chiếc mặt nạ trong tay, giọng nhẹ như gió:

“…… Cái tên này, thật hay.”

 

Tạ Linh cầm chiếc quạt xếp, có chút khẩn trương:

“Kia……”

 

Nhưng Thẩm Từ Thu không vội đáp. Hắn dường như muốn nhìn kỹ từng ngóc ngách của viện này. Hắn thong thả dạo bước, Tạ Linh cũng không chen vào, chỉ lặng lẽ đi theo.

 

Phòng luyện công, thư phòng, bãi đất luyện kiếm rộng rãi, chỗ nào nên có đều có. Sân này thật sự khoáng đạt, còn rộng hơn cả tiểu viện trên Lãnh Phong của hắn. Chỉ tiếc, nơi đây lại không hề có phòng dành cho khách.

 

Thẩm Từ Thu cuối cùng dừng bước trước cửa phòng ngủ.

 

Ngọc thủ đặt nhẹ lên cánh cửa gỗ, hắn không quay đầu lại, chỉ nói với người phía sau:

“Ta vào thay y phục. Ngươi…… chờ một lát.”

 

Tạ Linh thoáng sửng sốt, ngay sau đó vui mừng đến mức khó giấu, trong mắt sáng rực như sao. Thẩm Từ Thu khẽ đẩy cửa bước vào, để lại y đứng ngoài.

 

Mà chỉ thế thôi, Tạ Linh đã hạnh phúc đến rối loạn. Bởi Thẩm Từ Thu chịu thay y phục trong căn phòng này, cũng tức là đã chịu thừa nhận, hắn nguyện ý ở lại.

 

A Từ mặt mỏng quá, nhiều lời khó thốt thành tiếng, đều dùng hành động để trả lời. Nghĩ vậy, Tạ Linh vừa cảm khái, vừa rạo rực trong lòng. Nhưng thế cũng tốt, từ từ đến thôi.

 

Hơn nữa, A Từ biết y hiểu, mà y cũng thật sự có thể thấu được tâm ý A Từ. Như thế này chẳng phải là tâm hữu linh tê?

 

Tạ Linh dựa người lên cột trước cửa phòng, tâm tình vui đến mức khẽ ngân nga vài tiếng. Y vừa cất giọng, lũ chim non trong sân cũng ríu rít hòa theo, một người mấy con chim, hỗn loạn chẳng ra làm sao, nhưng lại thành một khúc nhạc vô cùng êm tai.

 

Vào trong nhà, Thẩm Từ Thu nhìn quanh một vòng. Mọi cách bày trí đều đúng với sở thích của hắn. Gian ngoài còn đặt một chiếc bình sứ cao lớn, trong cắm một nhành linh thực không tàn, hoa trắng muốt, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt như bạch mai trong gió lạnh.

 

So với các viện khác, nơi này rõ ràng mới dựng chưa lâu. Hẳn Tạ Linh đã sớm chuẩn bị cho tông môn mới, chẳng rõ từ bao giờ đã lặng lẽ sai người dựng lên sân này.

 

Với tu sĩ mà nói, xây một căn phòng không khó. Cái khó chính là từng chút tâm ý đặt vào bên trong. Khi ấy Tạ Linh vẫn luôn ở cạnh Thẩm Từ Thu, thân không thể đến, bèn mượn thủy kính truyền tin, tỉ mỉ chỉ bảo từng chỗ nên sắp đặt thế nào.

 

Vân Quy Tông hiện nay diện tích không lớn, nhưng chỗ Tạ Linh chọn cho Thẩm Từ Thu lại là nơi tốt nhất linh khí sung túc, phong cảnh tuyệt vời. Ban đầu vốn là y chuẩn bị cho mình, nhưng sau khi gặp Thẩm Từ Thu, tất cả liền đổi thay.

 

Thích một người, tự nhiên muốn cho hắn những gì tốt đẹp nhất.

 

Thế nên Tạ Linh dời chỗ ở của mình sang đỉnh núi kế bên, để lại nơi này cho Thẩm Từ Thu.

 

Bởi vì dụng tâm quá nhiều, trong lòng y càng thấp thỏm, chỉ sợ đối phương không vừa ý.

Nhưng Thẩm Từ Thu đi khắp một vòng, chỗ nào cũng thấy vừa lòng.

 

Tay hắn khẽ chạm vào bình sứ cắm nhành bạch mai. Rồi thay bộ hồng y ngụy trang ra, trở về với bạch y quen thuộc. Trong phòng, trên bàn cửa sổ, hắn bày bút mực, khắc đao, dần đặt lại những vật dụng vốn thuộc về mình từ đó, căn nhà này mới thực sự đợi được chủ nhân.

 

Chỉ riêng đôi khuyên tai bên tai, hắn dừng một thoáng, nhưng cuối cùng không tháo xuống.

 

Khi mặc hồng y, màu đỏ chói lọi của khuyên tai càng làm dung nhan hắn thêm lộng lẫy rực rỡ. Đổi về bạch y, ánh đỏ của linh thạch, sắc vàng của linh vũ lại như ánh sáng lưu lạc nơi mây biếc, lặng yên hòa vào khí chất như tiên nhân của hắn, tuyệt nhiên không chút đột ngột.

 

Bạch y như tuyết, kim linh lay động. Khi hắn đẩy cửa bước ra, linh vũ bên tai khẽ rung, Tạ Linh nhìn thấy hắn không tháo khuyên tai, quạt xếp “xoạt” một tiếng bật mở, vội che đi khóe môi đang cong lên của mình.

 

Y vẫn còn nhớ tuyệt đối không thể quá đắc ý trước mặt A Từ, kẻo lại bị ném bay đi.

 

Dù vừa rồi đã dạo qua một vòng Vân Quy Tông, nhưng vẫn chưa xem hết. Tạ Linh liền tiếp tục dẫn hắn đi, không gọi thị vệ theo, chỉ hai người cùng sóng vai. Tạ Yểm thì đã được an trí ở một tiểu viện riêng.

 

Đi ngang Ô Uyên, nơi ấy vốn thường khai ra mi diễm hồn hoa, vậy mà trong Vân Quy Tông lại không hề thấy một đóa, chứng tỏ linh lực nơi này tương đối ổn định, hiếm khi xảy ra linh lưu bạo động.

 

Khi đến nghị sự đại điện, thấy có một nam một nữ tu sĩ đang cau mày thở dài. Nhìn thấy bọn họ đến, cả hai lập tức đứng dậy hành lễ:

“Điện hạ, Thẩm tiên trưởng.”

 

Tạ Linh phe phẩy quạt:

“Chuyện gì mà ủ rũ như thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong tay họ là một đống quyển trục. Nam tử khom người:

“Nhận được sự hậu đãi của Điện hạ, việc trong tông đều giao cho bọn ta. Nhưng tông môn sơ lập, thật làm mới biết lý luận khác xa thực tế. Chỉ riêng việc quản lý đệ tử, đến nay còn chưa sắp xếp xong.”

 

Tạ Linh hơi nhíu mày, nhưng không trách cứ:

“Đưa đây, ta xem thử.”

 

Nữ tử lập tức dâng quyển trục. Thẩm Từ Thu vốn không định can thiệp việc giữa Tạ Linh và thuộc hạ, nhưng nghe nói gặp khó, hắn cũng liếc qua.

 

Tạ Linh xem xong, khẽ “hả” một tiếng, dường như cũng thấy khó giải quyết. Thẩm Từ Thu nhìn rõ chỗ mấu chốt, chờ thêm một lúc, cuối cùng mở miệng:

“Cái này… có thể chép lại, thành sách một lần nữa.”

 

Tức khắc, Tạ Linh cùng hai tu sĩ kia đồng loạt ngẩng đầu, ba đôi mắt sáng rực, nhìn hắn chằm chằm.

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Làm đại sư huynh Ngọc Tiên Tông, hắn từ nhỏ đã quen xử lý sự vụ môn phái, lại từng làm hình đường chấp pháp, chuyện này với hắn chẳng có gì khó.

 

Dưới ánh mắt chờ mong kia, hắn giải đáp gọn gàng mấy vấn đề, rồi dừng lại, đưa tay cầm quyển trục:

“Để ta làm mấy việc này cho.”

 

Hai tu sĩ kia mừng rỡ như bắt được vàng, cúi đầu cảm tạ rối rít.

 

Thế là, Thẩm Từ Thu chủ động gánh lấy việc tông môn. Hai ngày tiếp đó, ban ngày hắn dành thời gian đến đại điện xử lý sự vụ, còn lại đều tập trung tu hành.

 

Hóa thân của Tạ Linh thì luôn kề bên hắn. Đến buổi tối, hóa thân ấy biến thành một chú chim nhỏ, len lén chiếm một góc giường, nằm im thin thít, thậm chí còn cố tình giảm bớt khí tức, hoàn toàn chẳng gây phiền.

 

Ban ngày, đôi khi Tạ Yểm cũng chạy đến hỏi han một vài việc. Đừng nhìn hắn còn nhỏ tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong Yêu Hoàng Cung, được nuôi dưỡng như thiếu chủ, tự nhiên hiểu rõ cách xử lý sự vụ, cũng có thể giúp đỡ ở Vân Quy Tông.

 

Nhờ vậy, Thẩm Từ Thu dần dần có nhiều tiếp xúc với các đệ tử trong môn. Người đến nhờ trợ giúp ngày một nhiều, chẳng mấy chốc, bọn họ đã thật lòng quý trọng vị Thẩm tiên trưởng này, vừa kính vừa phục.

Ngay từ đầu, Thẩm Từ Thu còn tưởng bọn họ thật sự thiếu kinh nghiệm cùng người quản sự, nhưng đợi đến khi bắt tay xử lý sự vụ, hắn dần dần nhận ra manh mối.

 

Ngày thứ ba, sau khi phê xong một phong công văn, hắn gác bút, nghiêng đầu nhìn Tạ Linh bên cạnh.

“…… Ngươi là cố ý?”

 

Lấy tính tình Tạ Linh, việc trọng đại như dựng lập tông môn mới, sao có thể không chọn ra nhân thủ đáng tin? Khi đó, hai tu sĩ trong đại điện mặt ủ mày chau diễn trò, tám phần là Tạ Linh đã sớm sắp đặt.

 

Câu hỏi của Thẩm Từ Thu nghe qua đột ngột, dường như không đầu không đuôi, nhưng Tạ Linh lại hiểu rõ hắn muốn nói gì. Cậu phe phẩy quạt xếp, ngồi cạnh hắn mà khẽ cười, không đáp mà chỉ hỏi ngược:

“Huynh cảm thấy Vân Quy Tông thế nào?”

 

Thẩm Từ Thu đặt văn thư sang một bên, đáp thản nhiên:

“Vận hành đâu vào đấy, tông môn trên dưới có trật tự. Người…… cũng đều không tệ.”

 

Kẻ tới cầu chỉ giáo với hắn đều cung kính khiêm nhường. Mà Tạ Yểm sau khi rời Yêu Hoàng Cung, dưới vẻ ngoài trầm tĩnh rốt cuộc lộ ra vài phần trẻ con, mỗi lần tới tìm hắn thường mang theo chút đồ nhỏ khi là hai nhành hoa dại ven đường, lúc lại là ít điểm tâm ngọt, chia hắn một phần, Tạ Linh một phần.

 

Thẩm Từ Thu nhận ra tâm tư kia, tất nhiên chẳng phải chuyện lạ.

Trừ hôm đầu tiên diễn trò có vài tình huống ngoài ý muốn, những ngày sau phần lớn sự vụ không cần hắn nhúng tay nhiều, chỉ đưa ra quyết sách, còn lại đều có người xử lý gọn gàng, bẩm báo cũng rõ ràng chu đáo. Qua vài lần như vậy, Thẩm Từ Thu liền hiểu.

 

Tạ Linh đang dùng cách riêng để kéo hắn hòa nhập vào Vân Quy Tông.

 

Ở đây, hắn không còn là “vị hôn phu của Tạ Linh”, mà là Thẩm tiên trưởng. Còn về sau, Tạ Linh hy vọng hắn sẽ dần chấp nhận Vân Quy Tông, trở thành một chủ tông chi thực thụ.

 

Đợi ngày bản thân phải trải qua niết bàn, những người này sẽ thành hậu thuẫn cho Thẩm Từ Thu, giúp hắn hoàn thành điều muốn làm, cũng cho hắn một chốn để về.

Đợi khi mình không thể bầu bạn nữa, vẫn còn người khác có thể ngồi trò chuyện cùng hắn.

 

Thẩm Từ Thu nhìn thấu mảnh tâm tư ấy, nhưng lại không hề bài xích. Điều này đã đủ để chứng minh, suy nghĩ của Tạ Linh không phải vô ích.

 

Cậu đặt quạt xếp lên bàn, nhẹ nhàng gạt một cái. Thẩm Từ Thu mặt không biểu cảm, song khi quạt gần chạm ngón tay, hắn bật nhẹ một chỉ, hất văng ra. Tạ Linh chỉ cười khanh khách.

 

Y chống cằm, ánh mắt cong cong, nụ cười hệt như nắng xuân, ấm áp tràn vào điện rộng.

 

Thẩm Từ Thu giấu tay dưới tay áo, khẽ vê ngón, chạm vào cảm giác khi nãy hất quạt.

 

Xưa nay hắn thường không hiểu, vì sao Tạ Linh lúc nào cũng vô cớ bật cười. Nhưng giờ đây, hắn dường như đã có chút tỏ tường.

 

Ánh mắt trong veo của hắn cũng bị ánh dương chiếu thành một tầng sáng nhợt nhạt.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, truyền âm ngọc bài bên hông khẽ chấn động.

Thẩm Từ Thu lấy ra xem, tia sáng trong mắt vừa lóe lên liền tan biến, thay bằng vẻ lạnh nhạt.

 

Người truyền âm chính là Mộ Tử Thần.

 

Kể từ ngày rời khỏi Kim Ngọc Yến, đã qua nhiều ngày. Vị tiểu sư đệ từng ra sức khuyên hắn, luôn miệng nói vì hắn suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ tới muốn liên lạc với sư huynh.

 

Mộ Tử Thần vừa mở lời, quả nhiên không hề đơn giản:

Nam Cung Tư Uyển

“Sư huynh, ngươi bên ngoài sống tốt chứ? Sư đệ thật sự rất nhớ ngươi.

 

Biện Vân sư huynh mấy ngày trước bị tập kích, thương thế không nhẹ, khiến đệ tử trong môn người người hoảng loạn, ta cũng vô cùng sợ hãi…… Sư huynh, khi nào ngươi mới trở về?”