Biện Vân bị tập kích?
Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày.
Xét theo thời gian, mấy năm nay Biện Vân đi bí cảnh Thương Lam cũng chưa gặp rắc rối gì lớn, dẫu có bị thương thì cũng chỉ là vết thương nhỏ.
Sao bây giờ lại thành “người không được tốt”?
Khi nghe truyền âm, hắn cũng không tránh Tạ Linh. Tạ Linh vốn đang chống cằm, cười khanh khách nhìn hắn, vừa nghe thấy giọng của Mộ Tử Thần thì ngồi thẳng dậy, thu liễm nét tùy ý.
Thẩm Từ Thu hỏi thẳng:
“Biện Vân đã xảy ra chuyện gì?”
Ở đầu kia, khóe môi Mộ Tử Thần liền cong lên một nụ cười chẳng mấy thiện ý.
Thẩm Từ Thu có thực sự quan tâm Biện Vân không, hắn vốn không chắc. Trong tông môn, hắn hỏi một vòng, người thì kính ngưỡng, kẻ thì e sợ, nhưng không ai thực sự thân cận. Sau Úc Khôi, gần như chẳng tìm được đệ tử nào dám tự xưng là quen biết với hắn.
Ngẫm kỹ, tuy Biện Vân thường hay đấu khẩu, tranh chấp với Thẩm Từ Thu, nhưng ít nhất vẫn coi như có thể trò chuyện thoải mái.
Nếu Thẩm Từ Thu không hỏi, Mộ Tử Thần sẽ nhân cơ hội tiếp tục giả vờ “sợ hãi”, lấy đó mà biểu đạt nhớ nhung. Nhưng nếu hắn hỏi Biện Vân…… vậy càng hợp ý.
“Trước hai ngày xuống núi, Biện Vân sư huynh dẫn các đệ tử nhận một nhiệm vụ. Nơi đó gần tông môn, vốn tưởng chẳng có gì nguy hiểm. Nghe nói trên đường bọn họ tách ra tra xét, Biện Vân sư huynh đi một mình, chờ mọi người chạy tới thì đã thấy hắn trọng thương nằm trên đất.”
Mộ Tử Thần nhấn mạnh “nghe nói”, hiển nhiên là bản thân không có mặt.
Nghe nói, Biện Vân suýt nữa mất sạch tinh huyết, khó khăn lắm mới nhặt về một mạng. Nhưng tinh huyết chính là căn cơ sinh cơ dựng nơi ngực, một khi đại lượng mất đi thì chẳng phải uống thuốc bổ là có thể hồi phục.
Thương tổn dừng ở ngực, ngày sau chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đường tu hành.
Nói đến đây, Mộ Tử Thần còn thêm:
“Có trưởng lão suy đoán đây là thủ đoạn của tà tu…… Gần Ngọc Tiên Tông mà cũng dám lộng hành, đám tiểu đệ tử ngoài miệng không dám nói, trong lòng đều sợ hãi.”
Lời hắn ngập ngừng, nghe như đang mong tìm nơi nương tựa, mong sư huynh che chở.
Thẩm Từ Thu vẫn lặng lẽ nghe đến cuối, song lại chẳng hỏi thêm gì về Biện Vân, chỉ đáp lại câu hỏi ban đầu của Mộ Tử Thần:
“Ngươi ra ngoài phải cẩn trọng. Ta ở bên ngoài rất tốt, gần đây tạm thời sẽ không trở về tông, miễn cho tăng thêm phiền toái.”
Mộ Tử Thần vội vàng kêu:
“Sao lại là phiền toái? Mọi người đều nhớ sư huynh.”
Hắn thấy bài “tình cảm chân thành” không có hiệu quả, liền dọn thêm một lá bùa khác:
“Sư tôn cũng mong sư huynh sớm ngày trở về.”
Đáng tiếc, ở Thẩm Từ Thu nơi này, hắn và sư tôn kia vốn không có nửa phần tình cảm ngoài thù hận.
Thẩm Từ Thu không muốn dây dưa thêm, chỉ giữ dáng vẻ sư huynh thường ngày, dặn dò vài câu cho có lệ rồi cắt đứt truyền âm.
Mộ Tử Thần nhìn ngọc bài tối dần, vẻ ngoan ngoãn khi nãy lập tức biến mất, thay bằng oán khí và bực bội.
Thẩm Từ Thu một mực không chịu trở về tông, còn hắn thì chẳng thể độc chiếm Yêu Hoàng Cung. Tạ Linh vốn dĩ xem hắn không thuận mắt, tuyệt sẽ không cho phép hắn đi theo Thẩm Từ Thu ở lại đây.
Một khi bị chia cách hai nơi, kế hoạch trong tay hắn làm sao tiếp tục? Tình cảm với Thẩm Từ Thu biết lấy gì bồi dưỡng?
Thẩm Từ Thu ngày ngày kề vai sát cánh cùng Tạ Linh, chỗ nào hắn không thấy thì hai người lại quấn quýt chẳng rời. Đợi đến khi Tạ Linh hoàn toàn câu mất tâm sư huynh, Mộ Tử Thần còn có cửa thắng sao?
Nghĩ tới liền phiền, hắn đập mạnh ngọc bài xuống bàn. Tà Hồn trong vòng tay bật cười quái dị, giọng đầy châm chọc:
“Ngươi còn mơ mộng dùng tình cảm để chiếm lấy người kia? Ha, không có cơ hội đâu. Rồi định làm thế nào?”
Vốn đã bực mình, lại còn thêm lão quỷ hả hê cười trên nỗi đau, Mộ Tử Thần nghiến răng ken két. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu kế hoạch ban đầu khó mà thực hiện, hắn quả thật phải tìm một con đường khác.
Ý niệm xoay chuyển, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh:
“Thẩm Từ Thu sớm muộn gì cũng phải trở về Ngọc Tiên Tông. Nếu nơi này không giữ được, vậy ta liền ‘hiếu kính’ sư tôn một phen, mượn tay sư tôn mà ép hắn quay về khuôn khổ.”
Quả đúng như Biện Vân từng nói, không ít đệ tử đã sớm nhận ra Huyền Dương Tôn đối với Mộ Tử Thần khác hẳn với những đệ tử còn lại. Cảm giác ấy không sai bởi ngay từ khi phát hiện sư tôn mang tâm ma, Mộ Tử Thần đã “vô tình” để lộ thể chất của mình.
Thể chất kia hiếm thấy vô cùng: tiêu giảm tâm ma.
Trong tu chân giới, thể chất muôn hình vạn trạng, cái hữu dụng, cái vô dụng. Người mang tâm ma thường c.h.ế.t thảm trong lôi kiếp, may mắn còn sống cũng chẳng kéo dài được bao lâu, nên cái gọi là “tiêu giảm tâm ma” vốn bị coi như đồ bỏ.
Nhưng Huyền Dương Tôn thì khác hắn là hiếm hoi một Kim Tiên vừa mang tâm ma vừa có thể thuận lợi tu hành.
Vừa nghe Mộ Tử Thần có thể chất này, bề ngoài Huyền Dương Tôn không lộ cảm xúc, nhưng Mộ Tử Thần mẫn cảm nhận ra, từ giây phút đó, ánh mắt sư tôn nhìn mình đã thay đổi.
Để trấn áp tâm ma của Kim Tiên, cần chính Mộ Tử Thần trưởng thành, tu vi đủ mạnh. Vậy nên Huyền Dương Tôn tất sẽ một lòng che chở, nuôi dưỡng hắn.
Mộ Tử Thần vì thế mà đắc chí, nhưng hắn hiểu rõ: thể chất kia, cũng như linh căn, linh cốt của mình đều không phải của bản thân.
Xét đến cùng, hắn tuy họ Mộ, nhưng căn bản chẳng phải con trai trưởng lão Nhược Thủy Tông. Cả thân phận cũng chỉ là cướp đoạt.
Thuở ban đầu, hắn theo một tán tu học đạo. Người kia không nhận hắn làm đồ đệ, chỉ nói giúp đặt nền móng, sau này tham gia khảo hạch Ngọc Tiên Tông thì dựa vào bản sự mà đi. Với tư chất vốn có, Mộ Tử Thần cũng đủ khả năng.
Một ngày nọ, tán tu cứu được một kẻ bị thương bên ngoài bên hông hắn treo một khối ngọc bài khắc chữ “Mộ”. Người ấy cảm kích, lưu lại một thời gian, tự xưng “Mộ ca”.
Sau này, trên đường tìm dược thảo, bọn họ bất ngờ thu được một bộ tà công có thể cướp đoạt thiên phú, linh căn, linh cốt của người khác. Tán tu cùng Mộ ca sợ hãi, lập tức hủy đi. Nhưng Mộ Tử Thần đã kịp đọc kỹ, nhớ rõ từng chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng bao lâu, bọn họ bị tà tu truy sát. Tán tu c.h.ế.t thảm, Mộ ca mang theo hắn trốn chạy, cuối cùng cả hai ngã vào một vùng đất vô danh.
Chính ở đó, Mộ Tử Thần gặp Âm Dương Vòng.
Trong khi Mộ ca hấp hối, hắn lại nhớ đến tà công đã xem. Trong phút run rẩy, hắn xuống tay với chính người từng liều c.h.ế.t che chở mình cướp lấy linh căn, cướp luôn cả thể chất hiếm có, để lại xác c.h.ế.t m.á.u loang lạnh ngắt.
Đau khổ thì chỉ thoáng qua, hưng phấn mới là thật. Khi dòng linh lực dâng tràn, hai mắt hắn bừng sáng.
Cướp lấy ngọc bài, lấy cả thân phận, từ nay Mộ Tử Thần chính là “con trai trưởng lão họ Mộ của Nhược Thủy Tông”.
Cũng từ đó, Tà Hồn trong Âm Dương Vòng chính thức hiện thân nhìn hắn cười lớn, tán thưởng hết mực, gọi hắn là “cùng một loại”. Hai kẻ đều là hư giả, đều là phôi lỗi của vận mệnh. Thế là giao kèo thành lập: hắn mang Tà Hồn thoát khỏi phong ấn, Tà Hồn hộ hắn một đoạn đường.
Điều mà Thẩm Từ Thu không biết chính là ở kiếp trước, kẻ ra tay g.i.ế.c Biện Vân trong bí cảnh Thương Lam, không ai khác ngoài Mộ Tử Thần.
Hắn vốn chán ghét Biện Vân, một là vì cái miệng chua ngoa, hai là bởi hắn ta cản trở việc lung lạc nhân tâm. Kiếp trước còn bị Thẩm Từ Thu để mắt, không tìm được cơ hội. Kiếp này, Thẩm Từ Thu đã rời tông Mộ Tử Thần lập tức thừa cơ động thủ.
Hắn giả vờ bế quan trong tông, thực tế giấu hơi thở dưới sự che chắn của Tà Hồn, lặng lẽ bám theo. Lúc Biện Vân tách đoàn, hắn bất ngờ ra tay, chuẩn bị đem thân thể kia dâng cho Tà Hồn nuốt sạch.
Tà Hồn mê m.á.u huyết, trước tiên rút sạch tinh huyết, sau đó gặm nát thân thể. Biện Vân đến c.h.ế.t cũng chưa kịp thấy kẻ tập kích là ai.
Chỉ là đúng khoảnh khắc tinh huyết gần cạn, hộ thân thạch của hắn chợt phát động, bảo vệ tim mạch. Đó chính là vật Thẩm Từ Thu từng đưa cho.
Tảng đá kia không tiếng động mà phát sáng, lại vô tình cứu Biện Vân một mạng.
Dù chỉ tranh thủ được chút thời gian ngắn ngủi, nhưng chính nhờ vậy mà các đệ tử khác kịp chạy đến.
Nam Cung Tư Uyển
Mộ Tử Thần và Tà Hồn vốn tính toán chu toàn, đâu ngờ chỉ còn một chiêu cuối cùng lại xảy ra biến cố. Có những khi, chỉ một cái chớp mắt cũng đủ hóa thành vực sâu. Đệ tử Ngọc Tiên Tông ùn ùn kéo tới, nếu không thể diệt sạch trong một lần, chỉ cần có kẻ chạy thoát báo tin, thì với khoảng cách gần như vậy, Ngọc Tiên Tông lập tức sẽ trở thành tai họa lớn cho bọn hắn.
Mộ Tử Thần chỉ đành lập tức rút lui, để mặc Biện Vân được các sư huynh đệ đưa về tông môn.
Chuyện này, ngoại trừ hắn và Tà Hồn, không một ai biết rõ.
Nghĩ tới Huyền Dương Tôn, lòng hắn lại dễ chịu đôi phần. Hắn lấy ra mảnh ngọc bài khắc chữ “Mộ”.
Bên hông hắn giờ đã là lệnh bài đệ tử Ngọc Tiên Tông, nhưng khối ngọc bài kia vẫn được hắn thường xuyên lấy ra ngắm, tựa như một loại tín vật may mắn.
Hắn cho rằng, từ khi gặp được “mộ ca”, vận số của hắn liền một đường hanh thông. Khối ngọc bài này chính là bùa phúc, hắn cất giữ vô cùng cẩn thận.
“Thẩm Từ Thu… tiên cốt cùng Linh Lung Tâm, sớm muộn gì cũng là của ta.”
Mộ Tử Thần vuốt ve ngọc bài, khóe môi mỉm cười dịu dàng như gió xuân, nhưng đáy mắt lại lóe ra vài tia âm lãnh, khiến nụ cười ấy biến thành thứ quái dị đến rợn người.
“Người ta ai cũng nói hắn trời sinh hiếm có, Linh Lung Tâm phối cùng tiên cốt hoàn mỹ vô song… Quả thật khiến người khác phải hâm mộ.”
Hắn khẽ cảm khái, rồi cất ngọc bài đi.
Hôm nay chính là lúc hắn đến bái kiến sư tôn.
Trong một gian tịnh thất khác, Thẩm Từ Thu vừa nhận được truyền âm ngọc bài, liền trầm ngâm không nói.
Tạ Linh ngồi đối diện không xen lời, thu liễm phong thái phóng túng thường ngày. Dáng vẻ y lúc này tuấn mỹ sắc bén, ngồi đoan chính bất động, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến người ta không khỏi sinh ra tín nhiệm.
Tạ Linh hiểu rõ, Thẩm Từ Thu chưa từng thật sự so đo với Biện Vân. Dù đối phương hay khiêu khích, tự xưng kình địch, nhưng vốn tâm địa không xấu. Còn việc Thẩm Từ Thu vì sao nguyện ý ra tay giúp, y cũng chẳng rõ.
Một lúc sau, Thẩm Từ Thu ngẩng mắt lên, nhìn sang Tạ Linh:
“Ta muốn tới Ngọc Tiên Tông xem một chuyến.”
Tạ Linh thần sắc bất động, chỉ khẽ đáp:
“Được… nhưng là—”
“Không phải bản thể.” Thẩm Từ Thu cắt ngang, “Ta sẽ dùng phân hồn hóa thân đi.”
Ngoài Ngọc Tiên Tông tất nhiên có người của Đỉnh Kiếm Tông cắm rễ theo dõi, lại thêm Mộ Tử Thần ôm đầy dã tâm chờ hắn. Nhưng hắn cớ gì phải đi đúng ý bọn chúng? Muốn chờ ư, vậy cứ việc chờ.
Hơn nữa, hắn cũng vừa luyện thành phân hồn hóa thân, có thể nhân dịp thử xem bản lĩnh.
“Đem ta theo.” giọng Tạ Linh vang lên.
Thẩm Từ Thu khẽ sững người. Giọng này không đến từ hóa thân ngồi cạnh, mà từ phía cửa.
Chỗ khung cửa, Tạ Linh phe phẩy chiếc quạt xếp vàng ròng, dựa hờ vào khung, mỉm cười nhìn hắn.
“Ta vừa xử lý xong việc liền tới đây.”
Phân thân cùng bản thể song song nhìn hắn, đôi con ngươi hổ phách giống hệt nhau lóe sáng, đồng thanh nói:
“Ta còn muốn cùng huynh hảo hảo nói chuyện. A Từ, đừng bỏ ta một mình nha.”
Rõ ràng mấy hôm nay hai người đã nói chuyện không ít, thế nhưng vào lúc này, Thẩm Từ Thu lại lặng lẽ ngẩng nhìn rồi cúi xuống, không trả lời.
Ánh mắt vốn thanh lãnh như gió xuân, giờ đây bị hai đôi mắt sáng rực như sao trời khóa chặt. Ánh nhìn ấy nóng bỏng đến mức tưởng chừng có thể khắc họa lên gò má hắn. Hàng mi của Thẩm Từ Thu khẽ run.
Cái nhìn ấy quá mức mãnh liệt, mà Tạ Linh lại không hề che giấu. Y ngang nhiên, phóng túng, dùng ánh mắt nhiệt liệt ấy mà đem Thẩm Từ Thu khắc sâu vào đáy mắt.
Thẩm Từ Thu khép chặt môi, mi mắt rũ xuống.
Hắn bỗng mơ hồ cảm thấy, khuyên tai Linh Vũ trên vành tai như nóng lên… thậm chí vành tai cũng thoáng ửng nhiệt.