Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 93



Thẩm Từ Thu vốn cúi mắt, song chỉ dừng lại trong thoáng chốc đã cảm thấy như thể chính mình yếu thế trước, chỉ vì là người đầu tiên tránh đi tầm nhìn đối phương. Nghĩ vậy, hắn lại ngẩng đầu lên.

 

Hắn cố tình phớt lờ phân hồn đang đứng gần đến mức kề vai, ánh mắt thẳng hướng về phía cửa nơi Tạ Linh đang nghịch sáng mà bước tới.

Thẩm Từ Thu nhìn một lát, trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai, đến khi Tạ Linh đến gần, hắn khẽ ngẩng cổ, nghi hoặc nói:

 

“…Ngươi lại cao lên rồi?”

 

Tạ Linh ngẩn ra. Chính y cũng không rõ. Giờ đã sắp mười tám, qua thời kỳ phát triển vọt, nếu có cao thêm thì cũng không đáng kể. Dù sao y vốn đã cao ráo thon gầy, so với Thẩm Từ Thu cũng hơn một chút.

 

Nhưng y lập tức cười, giọng điệu đắc ý:

“Đúng vậy đó, lại cao thêm rồi. A Từ có muốn thử xem ta cao hơn bao nhiêu không?”

 

Phân thân bên bàn lặng lẽ vươn tay định kéo tay áo Thẩm Từ Thu, mà bản tôn cũng cúi người muốn chạm vào hắn.

Thẩm Từ Thu mặt không chút cảm xúc, một tay giơ lên, nhanh gọn chặn cả hai:

 

“Không cần.”

 

Lại không phải trẻ con vài tuổi, so đo chiều cao cái gì chứ.

 

Tạ Linh cười khẽ, thu phân thân về, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Vén vạt áo, tư thế tùy ý mà phong lưu:

“Dù sao bây giờ cũng đủ cao để ôm huynh vào lòng rồi.”

 

Thẩm Từ Thu gần đây đã dần quen với những câu lời lẽ như thế, sắc mặt chẳng mảy may d.a.o động.

Tạ Linh nghiêng đầu hỏi:

“Định khi nào lên đường đến Ngọc Tiên Tông?”

 

Từ Vân Quy Tông đến Ngọc Tiên Tông, đi nhanh thì cũng phải hai ngày. Tự nhiên là đi sớm càng tốt.

Thẩm Từ Thu đáp: “Ngay bây giờ.”

 

Vừa dứt lời, bên cạnh hắn liền xuất hiện phân hồn hóa thân.

 

Phân hồn vẫn mặc hắc y, gương mặt bị mặt nạ linh lực che kín. Thẩm Từ Thu từ trong trữ vật lấy ra một thanh kiếm chưa từng dùng trước mặt ai, ném cho hóa thân.

Hóa thân đón lấy, đeo bên hông.

 

Ngoài kiếm, hắn còn chuẩn bị thêm một túi trữ vật đơn giản, trong đó có vài đan dược, phù chú cùng pháp khí dự phòng đều giao cho phân hồn mang theo, đề phòng bất trắc.

 

Tạ Linh tuy cũng có thể phân hồn, nhưng mấy ngày nay luyện hình người vẫn chưa thật thuần thục, rõ ràng kém hơn Thẩm Từ Thu về độ khống chế.

Nhìn hắn chuẩn bị đâu vào đấy, Tạ Linh linh lực khẽ động, liền triệu một con chim nhỏ đậu lên vai hóa thân.

 

Vốn dĩ hắc y hóa thân lạnh lùng như sương, khí tức sát phạt nặng nề, tựa như chỉ cần rút kiếm liền có m.á.u đổ.

Nếu nói Thẩm Từ Thu bản tôn là băng tuyết, thì hóa thân hắc y chính là huyết lãnh.

 

Song, khi trên vai hắn bỗng đậu thêm con chim nhỏ tròn trĩnh, sát khí liền tiêu tan mất một nửa.

Ánh lạnh hòa tan, chỉ còn lại cảm giác… kỳ lạ mềm mại.

 

Tạ Linh nhìn mà trong lòng như bị chọc phải, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Dù hắn là sương lạnh hay m.á.u lạnh, chỉ cần là Thẩm Từ Thu đều khiến y động tâm.

 

Phân hồn rời đi, không ngồi phi chu mà trực tiếp ngự kiếm, chim nhỏ đậu trên vai, hóa thân hóa thành vệt sáng biến mất nơi chân trời.

 

Tạ Linh chống cằm nhìn theo, nghiêng người tựa lên tay ghế, hỏi:

“Huynh muốn đến xem Biện Vân… là vì huynh biết hắn hiện tại và đời trước có sự khác biệt sao?"

 

Trong nguyên tác, cái tên Biện Vân gần như chỉ thoáng qua. Khi được nhắc đến, hắn đã c.h.ế.t nhân vật chính biết hắn thông qua một lá thư thôi.

 

Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu.

Hắn nghiêng mắt, lại bắt gặp dáng vẻ Tạ Linh lúc này khác hẳn thường ngày: chống cằm, ánh mắt lơ đãng, không còn cố ý trêu chọc, chỉ như đang nhìn xa xăm.

 

Bình thường, Tạ Linh luôn cố tình phóng ánh mắt, cố tình nói năng khêu gợi, như thể chỉ cần hắn không nhìn lại, người kia sẽ thấy phí cả tư thái.

Nhưng lần này thì khác ánh mắt y không rơi vào đâu cả, có chút hững hờ, có chút lười biếng, không tập trung mà lại yên tĩnh đến lạ.

Nam Cung Tư Uyển

 

Thẩm Từ Thu khẽ dừng, giọng bất giác thấp đi:

“…Mệt sao?”

 

Tạ Linh hơi ngáp, môi cong cong:

“Có chút.”

 

Tu sĩ tuy không cần phải ngủ mỗi ngày, nhưng dù là người tu đạo cũng phải có lúc nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Tạ Linh chạy ngược xuôi xử lý mọi việc, thời gian trống đều đem dùng để tu luyện, lại còn duy trì phân thân không ngừng, tinh lực dồi dào đến mức phi thường cũng phải có lúc mệt mỏi.

 

“Ta châm ngòi cho lão tam, lão tứ, lão ngũ nội đấu, lại còn an bài Mị Yêu tộc tự tàn sát lẫn nhau. Cuối cùng cũng coi như đem cả tộc Mị Yêu nắm gọn trong tay. Về sau bọn chúng vẫn còn chỗ có thể dùng được. Ta nói cho huynh biết, bọn họ đ.á.n.h nhau mà đẹp mắt lắm…”

 

Nói đến đây, mí mắt y càng ngày càng sụp xuống, giọng nói cũng dần nhỏ đi, cho đến khi hai mắt hoàn toàn khép lại, hơi thở đều đặn, cứ thế mà gục đầu xuống bàn, ngủ mất.

 

Khi y nhắm mắt, Thẩm Từ Thu liền không cần tránh ánh nhìn nữa. Trong gian phòng yên tĩnh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên, hắn lặng lẽ mà chăm chú nhìn người đang ngủ bên cạnh.

 

Thật ra Tạ Linh hoàn toàn không cần phải gấp gáp chạy tới như vậy. Việc trong tay y xử lý xong, hoàn toàn có thể nghỉ ngơi vài ngày. Vân Quy Tông bên này tạm thời chẳng có chuyện gì lớn, dù không có Thẩm Từ Thu hỗ trợ cũng vẫn vận hành ổn thoả.

 

Huống hồ, y còn để lại một phân hồn ở đây.

 

Vậy mà y vẫn vội vã chạy đến, chỉ để dùng chính đôi mắt của bản tôn nhìn thấy Thẩm Từ Thu một lần. Chỉ hóa thân thôi, y không cam lòng; nhất định phải đích thân ngồi bên cạnh người kia mới chịu.

 

Dù sao sau khi niết bàn, y và Thẩm Từ Thu đều sẽ không thể ngày ngày gặp mặt. Cũng sẽ thật lâu thật lâu, không thể nói chuyện cùng nhau như lúc này.

 

Cho nên, mỗi phút mỗi giây đều trở nên quý giá vô cùng.

 

Người này, nói chuyện cùng hai ba câu, nhìn thấy dung nhan người kia, trong lòng mới yên ổn mà buồn ngủ được.

 

Thẩm Từ Thu nhìn khuôn mặt an nhiên trong giấc ngủ của Tạ Linh, trong khoảnh khắc bỗng hiểu ra vì sao y nhất định phải đích thân đến đây.

 

Hàng mi khẽ run, nhịp tim như lỡ mất một nhịp.

 

Hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc phải mang tâm tình thế nào mới gọi là “thích” một người. Nhưng hắn biết, Tạ Linh đang dùng hết thảy lời nói và hành động của mình để lặp lại một câu.

 

“Ta thích ngươi.”

 

Ôn Lan khi xưa chỉ biết nói ngoài miệng vài câu “ngươi tốt”, khiến Thẩm Từ Thu với tình cảm càng thêm m.ô.n.g lung, chẳng phân biệt được “thích” là gì. Nhưng Tạ Linh thì khác.

 

Y phóng khoáng mà nhiệt liệt, thẳng thắn mà chân thành. Không chỉ nói mà còn làm. Dụng tâm, từng chút một, khiến Thẩm Từ Thu không thể không biết: Đây là Tạ Linh thích hắn.

 

Tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c trở nên rõ ràng, Thẩm Từ Thu cuối cùng không nhịn được, đưa tay khẽ sờ sờ chiếc linh vũ bên tai. Trong đáy mắt hắn dần nổi lên một loại thần sắc xa lạ mềm mại, dịu dàng, đến cả chính hắn cũng cảm thấy lạ lẫm.

 

Không một lời, không một tiếng, nhưng thứ cảm xúc ấy, từng chút một, lặng lẽ lan ra.

 

Khi Tạ Yểm mang theo công pháp và văn thư đến tìm Thẩm Từ Thu, hắn trông thấy Tạ Linh đang gục đầu ngủ say, khuôn mặt yên bình.

 

Tạ Yểm chưa từng thấy thất hoàng huynh của mình có dáng vẻ buông lỏng như thế, bất giác khẽ “a” một tiếng.

 

Nhưng lập tức nhận ra, vội bịt miệng lại, rồi truyền âm cho Thẩm Từ Thu, ngượng ngùng xin lỗi:

 

“Thẩm sư huynh, thật xin lỗi.”

 

Thẩm Từ Thu cũng truyền âm đáp lại:

“Không sao, ngươi lại đây đi.”

 

Tạ Yểm lập tức bước nhẹ tới, động tác cẩn trọng như sợ làm kinh động người đang ngủ. Dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Từ Thu, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, tò mò mà len lén nhìn thoáng qua Tạ Linh.

 

Ở Yêu Hoàng Cung, Tạ Linh tuy nhìn có vẻ phóng khoáng, tùy ý, nhưng thực ra vẫn luôn giữ dáng vẻ nghiêm cẩn, chưa từng thật sự buông lỏng trước mặt ai. Mà Tạ Yểm thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng huynh của mình có thể… ngủ say đến vậy trước mặt người khác.

 

Hắn chợt nhận ra ở bên cạnh Thẩm sư huynh, hoàng huynh quả thật khác hẳn.

 

Mà Thẩm sư huynh cũng không còn lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, khí tức quanh thân tựa hồ trở nên ôn hòa, giống như có thể nghe thấy tiếng tuyết tan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Yểm bỗng cảm thấy lòng mình cũng theo đó mà thả lỏng, như được tan ra trong tiết xuân.

Loại yên tĩnh này, khiến hắn tạm quên đi ác mộng nặng nề của Yêu Hoàng Cung.

 

Thẩm Từ Thu vẫn dùng truyền âm nói chuyện với hắn, Tạ Yểm một tay cầm bút, chuyên tâm ghi lại từng chữ, dáng vẻ nghiêm túc đến đáng yêu.

 

Ngoài kia, mây trôi bị gió lay động. Trong khi Thẩm Từ Thu đang chỉ dạy tiểu bối, thì hóa thân của hắn lại đang phi hành giữa tầng mây.

 

Tạ Linh tuy đang ngủ, nhưng vẫn giữ một tia thần thức duy trì phân hồn hóa thân. Lúc này, chú chim nhỏ trên vai hóa thân cũng khép mắt, an ổn ngủ theo.

 

Dù hóa thân của Thẩm Từ Thu đang phi hành giữa không trung, chú chim nhỏ vẫn đứng vững, lông không hề xù rối, an ổn như cũ.

 

Khi bản tôn Tạ Linh tỉnh dậy, y lập tức cảm ứng được cảnh tượng bên kia hóa thân mở mắt, con chim nhỏ kia duỗi cánh, run run lông, thoải mái nghiêng đầu nhìn phong cảnh, xem thử đã bay đến đâu rồi.

 

“Ngươi có thể để hóa thân nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Từ Thu nói.

Tuy rằng tu hành là trọng yếu, nhưng mệt rồi thì nên nghỉ, không cần miễn cưỡng.

 

Khi hắn nói câu này, lại hoàn toàn quên mất chính mình năm xưa tu luyện đến quên ăn quên ngủ, liều mạng đến mức nào.

 

“Ta ngủ đủ rồi.” chú chim nhỏ cất giọng, mắt còn lóe sáng tinh nghịch. Quả thật lúc này y chẳng có chuyện gì cần bận tâm. Hóa thân ngắm phong cảnh một lát, bản thể bên này lại bắt đầu lén nghiêng qua Thẩm Từ Thu, như muốn dựa gần thêm chút nữa.

 

Một khi tinh thần tỉnh táo, người này liền chẳng chịu yên. Thẩm Từ Thu dùng ấn thư đè lên ngón tay ai đó, mặt lạnh tanh, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên chẳng được yên một khắc nào.

 

Hai ngày sau, hóa thân đã đến Ngọc Tiên Tông.

 

Ngọc Tiên Tông tự nhiên có hộ tông đại trận cùng đệ tử tuần tra, không thể để người lạ tùy tiện ra vào. Nhưng Thẩm Từ Thu sau khi trọng sinh đã sớm tính đến đủ loại khả năng, nên trước đó đã lấy từ kho vật tư vài tấm lệnh bài không khắc tên, tự chế thành thông hành bài dự phòng.

 

Giờ hắn chỉ cần dùng một tấm là có thể ung dung tiến vào tông môn, im lặng như bóng gió đêm.

 

Nói về độ quen thuộc với Ngọc Tiên Tông, trên đời này chỉ sợ chẳng ai sánh nổi với hắn từ thời gian tuần tra của đệ tử, đến từng lớp phòng hộ, từng đường ẩn đạo không ai biết, hắn đều rõ ràng trong lòng bàn tay.

 

Vừa vào tông môn, chú chim nhỏ trên vai liền bay xuống, hóa thành hình người.

 

Hóa thân của Thẩm Từ Thu vẫn khoác hắc y giản dị, khuôn mặt che kín, vẻ lạnh lẽo trầm tĩnh. Còn Tạ Linh thì khác dù là ngụy trang, y cũng nhất quyết phải đẹp.

 

Mặt nạ của y khắc hoa văn tỉ mỉ, áo màu lam đen viền cổ cao, tay áo ôm gọn, vải dệt ngầm ẩn hoa băng mờ nhạt. Lông vũ một chút cũng không dính, sạch sẽ sáng sủa, cả người tinh xảo như một khối ngọc lạnh.

 

Tay thon, eo nhỏ, chân dài vừa nhanh nhẹn lại vừa đẹp mắt.

 

Thẩm Từ Thu thực sự không hiểu vì sao loài chim lại cố chấp với vẻ ngoài đến thế, nhưng…

Thôi vậy.

Miễn y vui là được.

 

Quả thực… nhìn cảnh ấy lại khiến lòng người thoải mái.

 

Dựa vào sự am hiểu của Thẩm Từ Thu đối với Ngọc Tiên Tông, cùng năng lực ẩn giấu khí tức của hóa thân còn khéo léo hơn cả bản thể, hai người lặng lẽ tránh qua từng nhóm đệ tử tuần tra, dễ dàng tìm đến chỗ ở của Biện Vân.

 

Trong phòng có hai người, từ hơi thở mà xét, cả hai đều đang tỉnh. Ngay ngoài cửa đã có thể ngửi thấy mùi d.ư.ợ.c nồng đặc, Thẩm Từ Thu không vội dùng linh lực dò xét, mà chỉ nhìn qua khe cửa sổ, quả nhiên, người đang ở cùng Biện Vân là Diệp Khanh.

 

Sắc mặt Biện Vân xám xịt, mà đôi mắt của Diệp Khanh sưng đỏ vì khóc. Trông như vậy, tình trạng của Biện Vân thật sự chẳng tốt là bao.

 

Tạ Linh thu tầm mắt lại, khẽ gật đầu với Thẩm Từ Thu.

 

Thẩm Từ Thu giơ tay quanh đây không có đệ tử khác, hắn chọn cách gõ cửa.

 

Nghe tiếng gõ, Diệp Khanh vội lau nước mắt, chạy ra mở. Cánh cửa vừa hé, hắn liền nhìn thấy hai người mang diện mạo lạ, bên hông lại không có lệnh bài đệ tử, lập tức sững sờ, rồi phản ứng cực nhanh rút tay nắm chặt chuôi kiếm, tư thế cảnh giác như tiểu thú bảo vệ chủ nhân bị thương:

“Các ngươi là ai!?”

 

Trong phòng, Biện Vân cũng đã ngồi dậy, thần sắc nghiêm nghị.

 

Thẩm Từ Thu tháo mặt nạ xuống, mở miệng:

“Là ta.”

 

Biện Vân thoáng ngẩn ra, rồi kinh ngạc bật thốt:

“Thẩm Từ Thu!?”

 

Diệp Khanh còn chưa kịp phản ứng, Tạ Linh đã thấy vui mắt, tiện tay xoa đầu hắn một cái.

 

Biện Vân liếc qua cách Thẩm Từ Thu ăn mặc, lập tức đoán ra hắn trở lại lần này là chuyện kín, không muốn ai biết, bèn vội ra hiệu cho hắn vào.

 

Tạ Linh tiện tay đóng cửa lại dù sao đây cũng là nội môn Ngọc Tiên Tông, lỡ có ai tới thì càng rắc rối. Thẩm Từ Thu lại đeo mặt nạ vào, đề phòng tình huống bất ngờ.

 

Ánh mắt Biện Vân dừng trên người hắn, sắc mặt tiều tụy mà ánh nhìn lại phức tạp. Dù không biết Thẩm Từ Thu có phải vì hắn mà tới hay không, nhưng ít ra… người này đã đến. Một số chuyện, không cần truyền âm gặp mặt là tốt rồi.

 

Thẩm Từ Thu khẽ hỏi:

“Ngươi…”

 

“Như ngươi thấy đấy, tình huống chẳng tốt đẹp gì.” Biện Vân cười tự giễu, giọng khàn khàn, “Nhặt về được cái mạng, nhưng tâm mạch tổn hại nặng quá. Sau này tu hành chỉ có thể lê bước gian nan. Con đường trước mắt vừa liếc đã thấy điểm cuối.”

 

Hắn từng luôn muốn sánh vai với Thẩm Từ Thu, trong lòng hiểu rõ, mình chưa bao giờ thắng nổi người kia. Nhưng dù biết vậy, hắn vẫn ôm chút mộng tưởng có thể là chí khí, cũng có thể là mộng mị. Con người mà, đôi khi mơ một chút thì có gì sai.

 

Nhưng nay… ngay cả mộng cũng chẳng còn.

 

Thẩm Từ Thu trầm mặc.

Đối với kẻ kiêu ngạo như Biện Vân, mọi lời an ủi đều là dư thừa. Hắn không cần thương hại, càng không muốn nghe khuyên nhủ.

 

“Sư phụ mời danh y, dùng bao linh đan diệu d.ư.ợ.c cũng vô ích.” Biện Vân nói tiếp, giọng chua xót, “Ta nghĩ… mình đã không còn tư cách làm đồ đệ của ngài nữa. Ít hôm nữa, ta sẽ tự đến xin bị trục xuất khỏi sư môn.”

 

Hắn hiểu rõ ánh mắt lạnh nhạt của đại trưởng lão người thầy từng dạy hắn.

 

Biện Vân không phải trẻ mồ côi như Thẩm Từ Thu, chưa từng coi sư phụ như người thân. Bị vứt bỏ đương nhiên khó chịu, nhưng cảm tình giữa họ vốn đã mỏng manh, cũng chẳng đến mức đau đớn khôn nguôi.

 

Trong Ngọc Tiên Tông, người thương đồ đệ nhất phải là Lục trưởng lão. đáng tiếc, Biện Vân không phải người của Lục trưởng lão.

 

“Sư huynh!” Diệp Khanh lo lắng kêu lên.

 

Nghe đến đó, Tạ Linh nhướn mày, buông một câu cảm khái:

“Biện đạo hữu, ngươi không cần phải như thế.”

 

Ba đôi mắt lập tức đồng loạt nhìn sang y.

 

“Thật đấy.” Tạ Linh nghiêm túc nói tiếp: “Nếu là ta, ta đã ở lại Ngọc Tiên Tông rồi. Dù sao cũng phải kéo thêm ít ‘lông dê’ từ sư phụ ngươi chứ. Ngươi hiếu thuận như vậy, giúp tông môn bao việc, sao lại nói là ‘không đủ tư cách’? Nghe nói sư phụ ngươi còn thuộc loại nuôi thả, mọi việc trong tông đều là ngươi lo, thế ngươi bị thương, bệnh nặng, muốn nghỉ dưỡng cho khỏe có gì sai đâu?”

 

Biện Vân nghẹn lời, Diệp Khanh cũng trố mắt, bao nhiêu bi thương trong lòng đều tắt ngấm.

 

Nghe giọng này, Biện Vân liền đoán đây hẳn là vị “tiểu bạch kiểm” vị hôn phu của Thẩm Từ Thu rồi. Trong lòng hắn có hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng muốn tranh cãi, chỉ quay sang nói với Thẩm Từ Thu:

“Ta chỉ lo cho Diệp Khanh thôi. Đứa nhỏ này cứ nhất định muốn đi theo ta, ngươi nói xem, đi với ta thì có tương lai gì? Ở lại Ngọc Tiên Tông mới là đường sống.”

 

Quả thật, dù đại trưởng lão có lạnh lùng, nhưng ít nhất đệ tử nội môn vẫn được chu cấp tu tài phong phú. ở nhiều tiểu tông môn, đó là tài nguyên suốt đời cũng không thấy nổi.

 

Nhưng Diệp Khanh còn nhỏ, mới vào tông chưa lâu, chưa có lòng trung thành sâu sắc. Trong mắt hắn, người duy nhất tốt với mình là Biện Vân, sư huynh mà hắn tôn kính sao có thể bỏ mặc sư huynh một mình rời đi?

 

Thẩm Từ Thu khẽ liếc Tạ Linh, hai người chỉ một cái nhìn liền hiểu ý nhau.

 

“Hắn nếu thật muốn đi cùng ngươi,” Thẩm Từ Thu chậm rãi nói “Kỳ thật cũng không phải không có cách.”

 

Lời này khiến Biện Vân thoáng sững người. Hắn vốn định nhờ Thẩm Từ Thu khuyên Diệp Khanh ở lại, tiện thể nhờ trông nom thêm. Không ngờ đối phương lại nói ngược hẳn.

 

Tạ Linh cười khẽ, chen vào:

“Có chỗ bao ăn bao ở, lại còn có thể dưỡng thương, tài nguyên dồi dào, không thua kém gì Ngọc Tiên Tông.”

Y nhướng mày, tươi cười như gió xuân:

“Vân Quy Tông, có muốn đến xem thử một chút không?”