Nhiều năm sau, tôi lại gặp mẹ ruột trong cửa hàng quần áo của dì út.
Họ không hề báo trước, cứ thế xuất hiện, nói rằng đã nuôi dạy em gái của tôi thành tài, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian đến thăm tôi.
Khi đó tôi đã sống với dì út được hai mươi năm, và đây là lần đầu tiên họ chủ động muốn gặp tôi.
Mẹ ruột nói: “Điềm Điềm à, chắc con chưa biết, em con giờ coi như đã có tiền đồ rồi. Được một nhóm nghiên cứu ở nước ngoài chọn, giờ định cư bên đó luôn rồi. Sau này nếu con có khó khăn gì, nó có thể giúp con một tay.”
Một câu nhẹ tênh như vậy, dễ dàng làm mờ đi lý do năm xưa bà bỏ rơi tôi.