Đi công tác nửa năm trở về nhà, tôi phát hiện bạn trai mình có một “bạn ăn cơm” mới.
Cô ấy còn giống nữ chủ nhân hơn cả tôi, bận rộn trong bếp, đảm đang nấu ba món mặn, một món canh.
Khi chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, cô ấy nâng trên tay chiếc bát đôi của mình và bạn trai tôi, ngượng ngùng lè lưỡi nhìn tôi.
"Ôi chao, tôi quên mất, trong nhà chỉ có một bộ bát đũa thôi."
"Để tôi tìm cho cchị một cái bát đựng cơm nhé."
Trước mặt Chu Hạ Xuyên, cô ấy dùng một chiếc bát nhựa dùng một lần để xới cho tôi một bát cơm.
Mà Chu Hạ Xuyên chẳng hề tỏ ra bất cứ thái độ gì.
Tôi biết, đã đến lúc phải chia tay với Chu Hạ Xuyên rồi.