Gả Vào Hào Môn, Tôi Bị Anti Toàn Mạng

Chương 20



Cuối cùng bữa tiệc gia đình cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng muốn trở về căn nhà nhỏ ấm áp của mình. Nhưng Thiệu Dữ Nhất và bố mẹ anh ấy còn có việc cần bàn, nên bảo Thiệu Cẩm Thập ở lại với tôi một lát.

 

Tôi muốn nói, thật sự không cần đâu, tôi có thể tự mình ở lại mà. Nhưng Thiệu Cẩm Thập lại rất nhiệt tình, vỗ n.g.ự.c nói để anh trai yên tâm, chị dâu cứ giao cho cô ấy.

 

Tôi: ...

 

Tôi và Thiệu Cẩm Thập đang tản bộ dưới ánh trăng trong vườn thì bị Cao Ninh Ngọc chặn lại.

 

Thiệu Cẩm Thập bước lên một bước chắn trước mặt tôi.

 

Cao Ninh Ngọc cười khổ.

 

"Cẩm Thập, em không cần phải đề phòng chị như vậy, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, chị coi anh Thiệu như anh trai ruột, không thể làm ra chuyện phá hoại hạnh phúc của anh ấy được."

 

Cô ta nhìn về phía tôi, "Chị chỉ muốn nói, hãy đối xử tốt với anh ấy, anh ấy rất yêu em, nhưng đừng để anh ấy phải chịu ấm ức."

 

[Trời đất ơi, Cao Ninh Ngọc có ý gì vậy, cô ta và Thiệu tổng thật sự có gì sao?]

 

[Trà xanh vị đậm quá.]

 

[Ninh Ngọc chỉ là với tư cách em gái, mong anh trai được hạnh phúc thôi mà, có gì sai sao?]

 

Mỗi chữ cô ta nói tôi đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì tôi lại không hiểu gì cả. Nhưng Thiệu Cẩm Thập rõ ràng đã hiểu.

 

"Em lại không thấy chị dâu nhất thiết phải chiều theo anh trai," cô ấy nhìn Cao Ninh Ngọc đầy ẩn ý, chậm rãi nói, "Nhường nhịn lẫn nhau mới có thể duy trì hòa khí, chị dâu vui thì anh ấy mới vui, chịu chút ấm ức thì đã sao."

 

[Hơn nữa đó cũng không tính là ấm ức, đó gọi là tình thú.]

 

[Đây mới là em gái ruột!]

 

[Đúng vậy, người nhà thật thì không thể giả vờ được, gia đình nhỏ của anh trai và cảm xúc cá nhân của mình, cái nào quan trọng hơn còn phải nói sao?]

 

Tôi dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Thiệu Cẩm Thập.

 

Cao Ninh Ngọc vẻ mặt ngẩn ra, đột nhiên nhìn về phía sau tôi.

 

"Em thật sự không có ý gì khác, anh Thiệu, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, anh lại không tin tưởng nhân phẩm của em sao?"

 

Tôi cảm thấy ấm áp, trên vai được đặt thêm một chiếc áo khoác, còn mang theo mùi hương quen thuộc.

 

"Vậy sao?" Thiệu Dữ Nhất lạnh nhạt nói, "Chỉ vì Kiều Linh từ chối vai diễn mà em muốn, em liền tìm truyền thông bịa đặt tin đồn bôi nhọ cô ấy."

 

"Đến tận bây giờ, em vẫn thỉnh thoảng mua thủy quân trên mạng để kích động dư luận, tôi chỉ có thể nói, nể tình quen biết bao nhiêu năm nay, em hãy tự lo liệu cho tốt."

 

Sắc mặt Cao Ninh Ngọc lập tức trắng bệch.

 

Dân mạng đều kinh ngạc.

 

[Hả? Cao Ninh Ngọc tìm truyền thông đối phó với Kiều Linh, còn mua thủy quân? Thật hay giả vậy?]

 

[Ba năm trước, đó chẳng phải là lúc Kiều Linh vừa bị bóc phốt đạo nhạc và hát nhép sao?]

 

[Người trong ngành tiết lộ: Trước đây có một đạo diễn lớn coi trọng linh khí của Kiều Linh, muốn cho cô ấy đóng một vai nữ phụ được yêu thích, nhưng cô ấy nói mình không biết diễn xuất nên từ chối.]

 

[Giải mã rồi, là tác phẩm tiêu biểu của Cao Ninh Ngọc đúng không? Nhưng Kiều Linh cũng đâu có cướp của cô ta, cô ta oán hận cái gì?]

 

[Cảm thấy mất mặt thôi, cũng chỉ có fan của các người mới có bộ lọc dành cho Cao, ai từng hợp tác với cô ta mà không biết tính cách cô ta thế nào.]

 

[Vậy mua thủy quân là để làm gì?]

 

[Nhìn xem mấy năm nay CP fan tràn lan khắp nơi thì biết thủy quân dùng để làm gì rồi đấy.]

 

[Trời ơi, sụp đổ hình tượng rồi.]

 

Cao Ninh Ngọc mấp máy môi, nhưng lại không nói nên lời. Từ nhỏ cô ta đã thích Thiệu Dữ Nhất, nhưng cũng biết rõ anh chỉ coi cô ta là bạn. Anh sẽ giúp đỡ cô ta, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu cô ta.

 

Nhưng mỗi lần lên mạng, nhìn thấy cư dân mạng vừa hít CP của cô ta và Thiệu Dữ Nhất, vừa kêu gào "ngọt ngào quá, cưng chiều quá", cô ta đều không kìm được mà mừng thầm trong lòng.

 

Sự ngọt ngào giả tạo trên mạng là thứ duy nhất cô ta có thể giữ lại.

 

Vì vậy, cô ta liên tục bôi nhọ Kiều Linh, hết lần này đến lần khác mua thủy quân và hot search, đắm chìm trong đó không muốn tỉnh giấc.

 

Cho đến bây giờ, Thiệu Dữ Nhất trước mặt mọi người, hung hăng xé toạc lớp vỏ bọc này.

 

 

Môi Cao Ninh Ngọc run lên, loạng choạng xoay người bỏ đi.