“Tôi không tin Lục Khiêm sẽ nhẫn tâm đến vậy, không nhận điện thoại của tôi, không muốn gặp tôi! Bây giờ tôi cược rằng anh ta đối với Manh Manh vẫn óc chút tình thương! Hoắc Minh Châu... Manh Manh ở trong tay toi, chỉ cần tôi cắt một dao, con bé sẽ rời khỏi thế giới này với tôi.”
“Cô nói xem, anh ta có quan tâm đến bọn tôi không?”
Minh Châu nắm chặt điện thoại.
Cô không tin Lam Tử Mi điên cuồng như vậy.
Cho dù không yêu Lục Quân, thì đó chẳng phải cốt nhục của cô ta sao, hổ mẹ còn không ăn thịt con huống chỉ là người.
Cô khẽ nói: “Tôi không tin!” Lam Tử Mi cũng không dây dưa thêm. Cô ta nhanh chóng cúp điện thoại.
Điện thoại vang lên tiếng tích tích, sắc mặt Minh Châu tái nhợt, lúc này Lục Khiêm đi vào từ cửa.
Vẻ mặt ông dịu dàng: “Điện thoại ai vậy?” Minh Châu lắc đầu. Cô khẽ nói: “Một người bạn trước đây!”
Cô không tin Lam Tử Mi sẽ không điên cuồng đến vậy, Lam Tử Mi đơn giản là muốn phá vỡ hôn lễ hôm nay, Minh Châu do dự, không định nói với Lục Khiêm...
Hôn lễ vẫn tiến hành như thường, náo nhiệt nhưng vẫn long trọng. Hoäc Tây và Lục Thước làm hoa đồng.
Hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống hệt nhà họ Lục, không biết khiến bao nhiêu người yêu thích...
Ngay lúc dâng trà cho bà cụ, ngoài cửa có hai người vội vàng đi vào, là bố mẹ Lục Quân.
Bọn họ lòng nóng như lửa đốt.
“Lục Khiêm, Manh Manh bị Lam Tử Mi dẫn đi rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!