Từ nhỏ, tôi đã bắt nạt và ức hiếp ba nam chính, chỉ chờ nữ chính xuất hiện để cứu rỗi họ.
Hệ thống khuyên nhủ một cách đau lòng:
“Nhân lúc này, hãy cướp hết phần của nữ chính đi, sau này chẳng phải sẽ còn đường sống sao?”
Tôi véo má một người trong số họ, mềm mại và mịn màng.
Đá một cú vào mông người thứ hai.
Còn người cuối cùng thì tôi dùng dây thắt lưng đe dọa, bắt viết bài tập giúp tôi.
Tôi chẳng kiêng nể ai, cảm thấy sung sướng vô hạn.
Thế nên tôi đã vứt bỏ luôn cả hệ thống.
Khi các nam chính lớn lên, nữ chính cũng xuất hiện, tôi dự định âm thầm rút lui để sống an nhàn.
Ai ngờ lại bị túm chặt má.
Tôi nhìn sợi dây thắt lưng quen thuộc kia, lòng chợt thắt lại.
Tôi hét toáng lên, giọng sắc lạnh:
“Hệ thống! Hệ thống!”
Hệ thống đáp lại lạnh nhạt:
“Chơi quá tay rồi sao? Mỗi người có mỗi phận, chúc cô may mắn.”