Ngày hôm sau, Tần Phương nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới.
Ông có nghe chuyện U Minh Hạp Cốc xảy ra chuyện lạ, thời gian này trong lòng vẫn luôn có chút áy náy. Dù sao vẫn do ông bất cẩn, không điều tra chuyện này rõ ràng trước, vì thế mới khiến bọn họ rơi vào hiểm cảnh.
Nhưng chuyện bọn họ cuối cùng có thể trở về bình an, Tần Phương vẫn rất tò mò. Theo lý mà nói, toàn bộ U Minh Hạp Cốc đã chìm vào dưới lòng đất, bọn họ làm thế nào ra ngoài?
Về chuyện này, Khanh Vũ chỉ nói rất mơ hồ, nói rằng có một bằng hữu tình cờ đi ngang qua nên ra tay cứu giúp.
Tần Phương bán tín bán nghi, nhưng càng thêm kinh ngạc đối với sự giao hữu của thiếu nữ này, cao thủ cường đại như vậy...... vô cùng có khả năng là người đại lục thượng giới!
Bên kia, mặc dù Khanh Vũ đã nói bỏ qua, nhưng Lâu Quân Nghiêu lại không dễ nói chuyện như vậy. Mắt tím tà mị mê người sâu kín cứ nhìn chằm chằm Lôi Viêm độc giác thú, khiến nó bị dọa gần như muốn tè ra quần.
Mặc dù linh thú cấp 12 tương đối nổi bật trong các linh thú cấp cao, nhưng với Lâu Quân Nghiêu thì lại không đáng nhắc tới. Trong Ma Vực có tổng cộng bảy siêu thần thú, con yếu nhất trong số chúng đều có cấp 15, hơn nữa nó là một con ấu thú vừa mới sinh cách đây không lâu, ngay từ khi sinh ra đã là cấp 15.
Vì thế linh thú cấp 12 này ở trong mắt hắn, chẳng khác gì những tiểu sủng vật bình thường.
Có lẽ vì thân thể Lôi Viêm độc giác thú sau khi hóa hình nhìn quá chướng mắt, Lâu Quân Nghiêu trực tiếp khiến nó khôi phục bản thể, hơn nữa chống chế kích thước hình thể của nó chỉ lớn bằng một con mèo hoặc con chó, nhìn qua giống như một thứ kỳ lạ và xấu xí một cách đáng thương.
Bạch Chi Ngạn ngồi ở một bên, không ngăn được bả vai run rẩy, gần như phát điên vì cố nhịn cười. Cảnh tượng này thật sự quá buồn cười để xem.
Mặc dù Lôi Viêm độc giác thú biết đạo lý cường giả vi tôn, nhưng dù sao nó vẫn là một linh thú có huyết mạch cao quý, bị người đối xử vũ nhục như thế, trong lòng nó vẫn không phục.
Nhưng nó phát hiện bây giờ nó chẳng những không thể hóa thành hình người, ngay cả bản thể uy phong khổng lồ cũng không thể biến về được. Bị khống chế vào trong thân thể nho nhỏ, chẳng ra người cũng chẳng ra linh thú, nó lập tức vô cùng phẫn nộ, "Ngươi đã làm gì ta vậy?!"
Lâu Quân Nghiêu lười nhác ngước mắt lên, nói giọng nhẹ nhàng dễ nghe, "Để ngươi trải nghiệm cảm giác làm sủng vật một thời gian, sau này ngươi cứ ngủ nơi đó."
Theo hướng ánh mắt của nam nhân, Lôi Viêm độc giác thú quay đầu nhìn xem. Trong một góc không lớn không nhỏ được phủ đầy rơm, có một cái —— ổ chó!
"Ngươi khinh người quá đáng!" Lôi Viêm độc giác thú gần như không thở được vì tức. Nam nhân đáng giận này, dám xem linh thú cao quý như nó là một con chó?!
"Ngươi là người sao?" Lâu Quân Nghiêu khịt mũi một tiếng, "Đừng dùng sai từ ngữ. Tốt nhất trong khoảng thời gian này ngươi hãy ngoan ngoãn một chút...... À, ta quên nhắc nhở ngươi, hiện tại toàn bộ lực lượng của ngươi đều không thể sử dụng, chân chính là một con sủng vật thông thường. Nếu ngươi chạy ra ngoài rồi bị linh thú khác theo dõi, bị bắt nạt thì đừng chạy về khóc."
Lôi Viêm độc giác thú nghe thấy vậy thì trừng lớn mắt thú, không tin lời hắn nói, húc thẳng chiếc sừng tê giác vào chân hắn, kết quả kêu đau hai tiếng ngao ngao, thân thể nho nhỏ ngã thẳng xuống mặt đất, nước mắt lưng tròng.
Thân thể nam nhân này sao còn cứng hơn cả cục đá? Đau chết nó ô ô......
Hành động của nó đã chứng minh, hiện tại nó thật sự không hề có một chút lực công kích. Với bộ dáng này, nếu đi ra ngoài mà gặp phải một con chó, nó có thể bị giết chết. Thật đáng thương, nó đường đường là linh thú cấp 12, không ngờ lại lưu lạc tới bước đường này.
Bạch Chi Ngạn thông cảm lắc đầu. Trời mới biết trong lòng Lâu Quân Nghiêu đen tối bao nhiêu. Bất kể là ngươi hay là thú, nếu chọc vào hắn thì tuyệt đối sẽ phải ăn trái đắng, nhưng......
Đây là tức giận trả thù vì hồng nhan hay sao?
***** Edit: Emily Ton *****
Cùng lúc đó, ngày hội tỷ thí tông môn ba tháng một lần của Phiêu Miểu Tông đã đến gần.
Những người bị gạt khỏi bảng xếp hạng đều sẽ bị biếm thành đệ tử bình thường, trong khi năm vị trí có thành tích xuất sắc nhất sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.
Trong luyện võ đường có rất nhiều đệ tử tham gia tỷ thí, mấy ngày này bọn họ đều rất chăm chỉ, thường xuyên có người chiếm chỗ từ trước bình minh. Bởi vì không gian bên trong hữu hạn, chỉ có thể chứa được một trăm người, trong khi đệ tử nội môn có khoảng hơn hai trăm người, vì thế thường xuyên có người vung tay đánh nhau để được vào. Chuyện đổ máu xảy ra không ít.
Trong hơn hai trăm người này, chỉ có 30 người là ổn định, có rất nhiều người đều là kẻ tới sau, trước đó đã đánh bại đệ tử nội môn, vì thế nhân số cứ cách mấy tháng sẽ thay máu một lần.
Luyện võ đường được trang bị rất đầy đủ các loại vũ khí, hơn nữa tốc độ tu luyện nhanh hơn so với các nơi khác, sẽ không bị người quấy rầy, bởi vậy nơi này được xem như một nơi phòng thủy tuyệt vời ở Phiêu Miểu Tông.
Và ở hậu viện luyện võ đường, một khoảng sân trống đã được dọn ra ở giữa, xung quanh là một vòng người vây xem, thỉnh thoảng truyền ra những tiếng reo hò.
Trong không gian đó, một nam một nữ đang đối chiến nhau, đều mặc đạo phục màu trắng giống nhau, chỗ vạt áo và góc áo chỗ đều được thêu hoa văn hình đám mây, nhìn qua rất phiêu dật xuất trần.
Chỉ có 20 nhân tài cấp bậc cao nhất trong số các đệ tử nội môn mới có đạo phục như vậy, đạo phục của những đệ tử còn lại cũng có màu trắng, nhưng phía trên đó không có bất kỳ đồ án nào, và những đệ tử bình thường đều mặc đạo phục màu xanh khói.
Hai người ra tay cực nhanh khiến người hoa mắt, căn bản không nhìn ra được động tác của bọn họ, chỉ nghe thấy âm thanh quyền chưởng không ngừng va chạm. Hai người không hề vận dụng chút linh lực nào, chỉ đơn giản là một trận giao đấu cận chiến, sức mạnh thể chất khiến người thổn thức.
"Thứ hạng của hai người này vẫn luôn không phân cao thấp, không biết lần này ai có thể dẫn đầu?"
"Nhưng bọn họ một người xếp hạng 18 một người 19, ta cảm thấy vẫn rất nguy hiểm, dù sao cũng rất gần cuối bảng."
"Hơn nữa ta nghe nói, trong đám đệ tử có vài người tu vi không tệ, một thời gian nữa lại chiêu tân đệ tử, áp lực đối với bọn họ là không hề nhỏ."
"Chẳng phải áp lực của chúng ta cũng không nhỏ hay sao? Thay vì ở đây tranh cãi về bảng xếp hạng của bọn họ, không bằng ngẫm lại bản thân mình làm thế nào để giữ được thân phận đệ tử nội môn, không bị những gia hỏa đó loại bỏ."
Ngay khi bọn họ đang không ngừng tranh cãi, một giọng nói thanh lãnh êm tai đột nhiên truyền đến, "Các ngươi quá nhàn rỗi nên tụ tập ở đây nói chuyện phiếm?"
Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn lại. Một thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ chậm rãi đi tới, quanh thân bao bọc bởi tiên khí thanh lãnh. Trên trán trắng nõn có một đóa hoa năm cánh xinh đẹp dị thường bắt mắt, tô điểm thêm cho khuôn mặt diễn lệ thiêng liêng.
Khi nàng ta đi tới chỗ bọn họ, bọn họ mới lấy lại tinh thần. Mặc dù mỹ nhân rất đẹp, nhưng tính tình lạnh lùng kiêu ngạo lại không đẹp chút nào, "Yến sư tỷ!"
Thiếu nữ này, chính là Yến Ngưng Lạc.
Là thiếu nữ đệ nhất thiên tài của Thanh Lan Quốc, nàng ta đang nằm trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông, xếp hạng thứ 9.
Hơn nữa, trên bảng xếp hạng 20 người, chỉ có bốn người là nữ tử. Trong bảng xếp hạng 10 người, nàng ta là nữ tử duy nhất, còn trẻ tuổi nhất.
Điều này khiến cho trong lòng đệ tử nội môn e sợ nàng ta một chút, hơn nữa nàng ta còn được tông chủ đánh giá khá cao. Mặc dù tuổi nàng ta còn nhỏ, nhưng rất có thực lực. Những người này khi nhìn thấy nàng ta vẫn cung kính gọi nàng ta một tiếng Yến sư tỷ.
Đương nhiên, khiến cho mọi người sợ hãi không phải là thực lực cường đại của nàng ta, mà là thân phận của nàng ta, phó đường chủ Chấp Pháp Đường.
Đường chủ Chấp Pháp Đường là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, từ trước đến nay đều cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng không biết vì sao bà ấy lại đánh giá rất cao về Yến Ngưng Lạc, vì thế đã trực tiếp nói chuyện này với tông chủ, cuối cùng giao cho Yến Ngưng Lạc thân phận phó đường chủ Chấp Pháp Đường. Một khi đệ tử nội môn bị phát hiện vi phạm môn quy hoặc là phạm giới, nàng ta đều có thể tiền trảm hậu tấu trực tiếp xử trí.
Vì vậy có thể tưởng tượng ra được, mọi người sợ hãi nàng ta bao nhiêu, chỉ sợ bị nàng ta túm lấy bím tóc của mình.
Vì thế lúc này, sau khi mọi người chào hỏi xong, tất cả đều lập tức phân tán như chim và thú.
Bởi vì Yến Ngưng Lạc luôn mang theo bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, thế nên không được mọi người yêu thích, nhưng trước 20 người cùng trong bảng xếp, quan hệ của nàng ta cũng không quá tệ.
Trong nhận thức của nàng ta, nàng ta sẽ chỉ làm bạn với cường giả.
"Ngưng Lạc, ngươi định xuất quan?"
Nhìn thấy nàng ta đi tới, hai người đang giao đấu lúc trước dừng lại, nữ tử mở miệng nói trước.
Yến Ngưng Lạc vẫn luôn bế quan ngay từ khi trở lại Phiêu Miểu Tông, bởi vì hôm nay đã gần tới ngày đại hội thí luyện nên mới xuất quan.
Yến Ngưng Lạc gật đầu, "Như thế nào, gần đây vẫn tốt chứ?"
Nữ tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói, "Không được tốt lắm. Gần đây sư phụ đã tạo áp lực rất lớn cho hai người chúng ta. Mặc dù sẽ không bị đuổi hỏi tông môn nếu bị loại khỏi bảng xếp hạng, nhưng sư phụ nói rằng tốt nhất đừng quay về gặp người, tránh cho người mất mặt."
"Mạc trưởng lão đúng là tương đối nghiêm khắc. Vậy các ngươi cần phải cố lên." Yến Ngưng Lạc câu môi cười cười.
Nữ tử nghe thấy vậy thì ghen tị nhìn nàng ta một cái nói, "Thật hâm mộ 10 người các ngươi. Ngay cả một tiểu nha đầu như ngươi cũng đã rất mạnh. Ngươi nhỏ hơn ta, không ngờ trong vòng một năm đã nhảy từ bảng tên 20 lên hàng thứ 9. Trước đây ngươi đã giấu tài đúng không?!"
Yến Ngưng Lạc mím môi, "Ta cũng chỉ đứng cuối trong bảng xếp hạng top 10, mục tiêu của ta là lọt vào top năm."
"Top năm?" Nữ tử có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Mục tiêu này quả là hơi khó...... Phải biết rằng, mấy người trong top 5 đều là huyền thoại của Phiêu Miểu Tông trong rất nhiều năm, vị trí chưa từng bị lung lay! Đừng nói tới mấy người phía trước, ngay cả sư huynh Túc Lê Mặc xếp hạng thứ năm cũng giữ một kỷ lục mà không ai trong Phiêu Miểu Tông có thể vượt qua, chính là trong vòng một ngày khiêu chiến 300 tên cao thủ, hơn nữa không hề có một trận thất bại."
Đó chính là 300 trận thắng liên tiếp, không phải nói chơi, chỉ cần đấu nhiều trận như thế mà không ngừng nghỉ, thể lực cũng bị cạn kiệt.
Vì thế năm đó, khi Túc Lê Mặc đạt kỷ lục 300 trận thắng liên tiếp, các đạo sư thậm chí đều nghi ngờ hắn đã dùng cấm dược nào đó, nhưng sau khi kiểm tra thì hắn hoàn toàn trong sạch, hắn thật sự thắng bằng thực lực, thực sự không thể tưởng tượng được.
Mấy năm nay không phải không có người mơ ước có được ngôi vị top 5, nhưng chỉ một mình nam nhâm biến thái Túc Lê Mặc với vũ lực không biết mệt mỏi, đủ để bọn họ không thể nào vượt qua, đừng nói tới những người xếp hạng phía trước.
Trong số các nữ tử, Yến Ngưng Lạc hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân. Nhưng từ xưa đến nay, về phương diện thể lực nam nữ luôn khác nhau khá xa. Mấy nam nhân trong top 5 có thể nói là nghịch thiên, thực sự là những khúc xương khó gặm. Sự siêu việt của bọn họ không phải chỉ đạt được trong một chốc một lát.
Yến Ngưng Lạc nghe thấy vậy thì nhẹ giọng cười cười, "Nếu trong số trăm người ta có thể vượt lên vị trí thứ 9, vậy thì top 5 sẽ không còn quá xa."
"Vậy, chúc ngươi sớm ngày thành công." Nữ tử ngượng ngùng nói.
Yến Ngưng Lạc xoay người rời đi, nàng ta tình cờ nghe được lời thầm thì ở phía sau, "Có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức chính là tự phụ......"
~~~ Hết chương 103 ~~~