Phần lớn thời gian, hắn luôn đắm chìm ở trong mộng, trong đó có quá khứ mà hắn nhớ nhung.
Nữ hài sở hữu một đôi mắt biết cười, dường như mọi ưu sầu phiền muộn đều không thể dừng ở trong đó.
Nàng luôn gọi hắn một cách ngọt ngào "Tiểu Dạ".
Mặc dù bị ngăn cản không cho đến gần hắn có thân phận thấp kém, nhưng trong những đêm đông, lúc mọi người đều đang ngủ yên, cửa phòng hắn luôn được âm thầm mở ra.
Bóng dáng mảnh mai uyển chuyển của thiếu nữ linh hoạt lẻn vào, không hề cố kỵ leo lên giường của hắn. Khi bàn tay nhỏ lạnh lẽo thò vào trong chăn và đánh thức hắn dậy, nàng sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp với vẻ mặt vô tội nhìn hắn, mềm lại đáng thương.
Nàng nhẹ giọng nói, "Tiểu Dạ, ta lạnh."
Hắn không muốn nàng luôn bị phạt vì mình, vì thế thái độ vẫn luôn lạnh nhạt xa cách. Hắn nói, nam nữ khác nhau, bọn họ nên giữ khoảng cách một chút, tránh bị người đời đàm tiếu.
Thật ra khi đó, bọn họ chỉ là những thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi, đúng là tuổi liều lĩnh ngông cuồng. Hắn trời sinh là người trưởng thành trầm ổn hơn những hài tử cùng tuổi, còn thiên tính của nàng vẫn luôn hoạt bát, thường xuyên nghịch ngợm gây sự, giống như một tiểu công chúa vô ưu vô lo.
Thân là con cháu dòng chính trong gia tộc, thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, cực kỳ được những trưởng lão tiền bối yêu thích, bởi vậy nàng có rất nhiều sủng nịch, không phải là tiểu công chúa thì là gì.
Nhưng tiểu công chúa lại rất khác người. Nàng rất hoạt bát rộng rãi, nhưng lại không có bất kỳ bằng hữu thân thiết nào. Người thân cận nhất với nàng, chính là thiếu niên nàng nhặt được trong tuyết rồi mang về nhà. Nàng yêu thích hắn ở mức độ nào? Không chỉ đặt tên cho hắn, còn ban cho hắn dòng họ giống mình.
Đây là vinh quang kiểu gì? Người ta nói rằng, nói thiếu niên này đời trước làm bao nhiêu chuyện tốt mới có may mắn như vậy, được tiểu công chúa ưu ái.
Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, suốt thời gian qua, chỉ có nàng vẫn luôn đeo bám hắn.
Nàng đã không có cha mẹ từ khi sinh ra.
Nghe người ta nói, phụ thân nàng bị phản bội trong khi đang làm nhiệm vụ, rơi vào ổ phục kích. Phụ thân nàng đã liều chết mở một con đường máu, giúp đồng bạn trong gia tộc trốn thoát, nhưng bản thân mình lại chết vì bị trọng thương quá nặng.
Lúc ấy mẫu thân nàng đã cận kề ngày sinh, khi nghe được tin tức này thì hôn mê bất tỉnh. Bởi vì cảm xúc thăng trầm quá lớn nên đã sinh trước ngày, chủ yếu là vì đau buồn dồn nén trong lòng, chuyển dạ khoảng một ngày một đêm vẫn không sinh được. Cuối cùng khi đứa bé được sinh ra thì bà ấy đã hoàn toàn kiệt sức, không còn hơi thở nữa.
Từ đó nàng đã được gia gia nuôi lớn.
Không biết vì sao, thân thế đáng thương như thế nhưng nàng vẫn luôn lạc quan. Lúc sinh ra nàng không hề khóc, chỉ biết cười, hiện tượng chưa từng thấy trước đây, một đứa trẻ vừa mới sinh ra đã biết cười.
Hắn từng hỏi nàng vì sao luôn cười, không mệt ư?
Lúc ấy vẻ mặt nàng trở nên ngưng trọng, sau đó nói rất nhẹ, "Mệt, nhưng biết làm sao được? Những người khác đều có cha mẹ người thân che chở, nhưng ta chỉ có một mình."
"Nếu như một tiểu nữ tử không nơi nương tựa, không trở nên mạnh mẽ, xuất chúng, không khiến cho bọn họ chú ý, trong gia tộc tràn ngập âm mưu quỷ kế, ta sớm đã chẳng còn một chút xương cốt."
Nàng có thể bị thương, nàng có thể khóc thút thít, nhưng không ai thương hại nàng như vậy.
Vì vậy lúc nam nhân lòng muông dạ thú Khanh Thiên Lân xuất hiện, chỉ đối xử tốt hơn với nàng hơn một chút, cũng đủ để khiến nàng mất cảnh giác. Hơn nữa, hắn ta đã xuất hiện với thân phận huynh trưởng, quan tâm và sủng ái nàng vô tận, càng khiến nàng không hề đề phòng hắn ta.
Cuối cùng khi nàng phát hiện ra gương mặt thật của Khanh Thiên Lân, một sự thay đổi lớn đã xảy đến với nàng. Tính cách nàng thay đổi rõ rệt, trước giờ luôn thích vui cười, nàng dường như trở thành một người luôn mang theo mặt nạ để sống, khiến người khác không thể cảm nhận được vui buồn của nàng.
Kể từ đó, nàng trở nên gai góc lạnh ùng, lạnh nhạt vô tình, và trái tim kia dường như cũng trở nên càng thêm cứng rắn, không ai có thể mở ra.
Mối quan hệ với hắn cũng chậm rãi trở nên xa cách, có lẽ nàng không muốn tin tưởng vào ai nữa, sợ rằng mình sẽ bị tổn thương.
Nhưng không sao, lần này đến lượt hắn, hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ bên cạnh nàng, không bao giờ để bất luận kẻ nào thương tổn nàng.
Cảnh tượng sau đó đã thay đổi, nàng từ thiếu nữ non nớt mười mấy tuổi, biến thành một nữ nhân trưởng thành quyến rũ. Nàng chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn. Tuy nhiên, một giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ khoé môi nhếch lên của nàng, nhuộm đỏ cả mắt hắn.
Trước khi nàng ngã xuống, hắn ôm chặt lấy nàng, thân thể không ngừng run rẩy. Hắn chưa từng sợ hãi như thế, nụ cười yếu ớt vừa rồi của nàng, giống như muốn nói lời từ biệt với hắn.
"Ta mệt mỏi quá......" Giọng nói của nàng nhẹ đến mức giống như một làn gió nhẹ liền có thể thổi bay, nhưng lại rõ ràng khắc sâu ở trong lòng hắn như vậy.
"Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ lập tức gọi người tới cứu. Đừng sợ, không sao......" Hắn không biết vì sao mình có thể nói ra được nhiều lời như thế. Nam nhân từ trước đến nay trầm mặc ít lời, lần đầu tiên đáy mắt tràn ngập kinh hoảng.
Ngón tay thon dài sạch sẽ không ngừng lau chà vết máu chảy ra trên môi nữ hài, nhưng càng lau càng nhiều. Máu tươi không chỉ nhuộm đỏ toàn bộ bàn tay của hắn, ngay cả quần áo trên người hắn cũng nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Đáng chết, vì sao không ngăn lại được, vì sao......" Đôi mắt lo lắng của nam nhân đỏ đậm, trên khuôn mặt tuấn tú là nỗi đau bất lực, "Đừng chảy nữa, cầu xin ngươi. Ta phải gì mới có thể cứu ngươi......"
"Tiểu Dạ......" Những ngón tay tinh tế lạnh lẽo xoa gương mặt hắn, giống như có chút nuối tiếc, "Đứa nhỏ ngốc, ngươi khóc cái gì! Nam nhi không dễ rơi nước mắt."
Nước mắt hắn rơi trên cổ nàng, nóng bỏng người.
Chỉ là nàng không biết, không ngờ hắn sẽ mất bình tĩnh vì mình, chảy xuống những giọt nước mắt trân quý.
Nam nhân không biết mỉm cười này, một ngày kia cũng sẽ khóc .
"Tiểu Dạ, ta đột nhiên hối hận vì đã mang ngươi về." Nữ hài lẳng lặng nhìn hắn. Sau khi câu nói này được thốt ra, biểu tình của hắn trong nháy mắt đông cứng.
"Nếu như ta không mang ngươi về, có lẽ ngươi vẫn có thể sống yên ổn không cần lo lắng. Từ khi ngươi đi theo bên cạnh ta, ngươi đã chịu khổ rất nhiều. Chờ sau khi ta chết, không biết những người đó sẽ đối phó với ngươi thế nào. Ta thật sự không yên lòng về ngươi......"
Hắn gầm nhẹ giống như con thú bị vây, "Ngươi sẽ không chết, ngươi không thể chết được!"
"Cho dù ngươi tới địa ngục, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi. Dù ngươi ở nơi nào, ta đều nhất định sẽ tìm được ngươi!" Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, dường như sắp sụp đổ, "Ngươi đã nói không bao giờ bỏ rơi ta. Ngươi gạt ta, ngươi là kẻ lừa đảo!"
"Hứa với ta, ngươi sẽ...... sống tốt."
"Ta không muốn ——"
Bên trong tầng tầng lớp lớp màn che, một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn ra, những ngón tay thon dài trắng nõn gần như trong suốt.
Nam nhân chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt xanh đen giống như dã thú vẫn còn mang theo một chút mông lung do vừa tỉnh ngủ. Khi sự mê mang biến mất, một cảm giác ớn lạnh thấu xương tận đáy có thể được nhìn thấy.
Từ sau khi gặp Khanh Vũ, hắn rất hiếm khi rơi vào ác mộng lần nữa. Vì sao hôm nay......
Vẫn là giấc mộng này. Đây có thể là một điềm xấu sắp xảy ra hay không?
Hắn để chân trần, mặc một chiếc áo lót màu đen đơn giản, đạp lên trên mặt đất lạnh lẽo. Ba ngàn sợi tóc bạc đan xen vào màu đen, tạo nên một cảnh tượng tươi đẹp mộng ảo.
Ánh mắt hắn thờ ơ nhìn ngọn cây cao lớn bên ngoài. Rất nhiều lá cây bị gió thổi rơi xuống rào rạt. Trời đã sang thu.
Vào khoảng mùa đông này, hắn có thể gặp lại nữ hài của hắn, sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Nhưng giấc mơ đến quá đột ngột, khiến hắn lâm vào bên trong hoang mang. Có chuyện gì sắp xảy ra, hơn nữa liên quan đến đến sự an nguy của Tiểu Vũ hay không?.
Những chiếc lá rụng lả tả giống như sinh mạng đang đe dọa lão nhân, sắp kết thúc quãng đời còn lại của tuổi xế chiều. Lá rụng về cội, đón chờ những mầm sống mới trong năm tới.
Đôi mắt thú màu xanh lục đột nhiên nổi cuồng phong, hơi thở cả người hoá thành băng giá. Toàn bộ những chiếc lá rụng trong một đêm đều ngưng kết lại, thậm chí có rất nhiều lá đang rơi ở giữa không trung đã bị đông cứng trước khi rơi xuống mặt đất. Ánh mặt trời chiếu lên chúng, tản ra ánh sáng nhiều màu, cực kỳ đẹp đẽ động lòng người.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ đều vỡ vụn ra, hóa thành những tinh thể băng nho nhỏ, biến mất vào hư không.
Cuộc sống mới......
Hắn sẽ không để người kia có cơ hội cho một cuộc sống mới.
*****
Bên kia.
Bởi vì thể chất của Lâu Quân Nghiêu rất đặc biệt, một khi bị thương sẽ rất khó khỏi hẳn, vì vậy những người bên cạnh hắn vẫn thường xuyên chăm sóc cho thân thể hắn. Đừng nói bị cắt một vết thương nho nhỏ, thậm chí nếu không cẩn thận va vào thứ gì đó, trước khi sự việc xảy ra sẽ luôn có người vọt lên trước làm tấm đệm thịt cho hắn, có thể thấy được thân thể nam nhân thân này rốt cuộc quý giá bao nhiêu.
Sau khi trở về từ dưới lòng đất, mặc dù vết xước rất nhỏ không đáng kể, Bạch Chi Ngạn đã xử lý rất cẩn thận, nhưng cả người hắn vẫn nóng bừng như cháy khoảng một đêm, tới buổi trưa ngày thứ hai mới lắng xuống.
Bạch Chi Ngạn lo lắng sốt ruột, cả đêm không hề chợp mắt, sợ gia hỏa này xảy ra chuyện gì, ngay cả khi có thuộc hạ ở đây gác đêm nhưng hắn cũng không chịu rời đi một bước.
Hắn đang lo lắng sốt ruột về tình trạng của Lâu Quân Nghiêu, nhưng lại không biết ánh mắt nam tử áo xám nhìn hắn lo âu phức tạp bao nhiêu, trong lòng đã có một ý nghĩ ăn sâu bén rễ.
Gia hỏa Bạch Chi Ngạn này, quả nhiên mơ ước chủ thượng đã lâu, rễ tình đã đâm sâu!
Sau khi hạ sốt, nhìn nam nhân suy yếu nằm ở trên giường, Bạch Chi Ngạn mang theo vẻ mặt hận không thể mài sắt thành thép nói, "Ngươi nghe ta nói cho rõ, sau này dù nha đầu kia gặp bất cứ chuyện gì, ngươi đều không được nhúng tay, có biết hay không?! Nàng cứu ngươi một mạng, ngươi đã trong tối ngoài sáng giúp nàng bao nhiêu lần rồi? Ngươi bị sốt nặng như vậy ta đoán là nàng cũng không biết gì, ngươi nghĩ người ta sẽ có một chút áy náy hay sao?"
Nam nhân có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nói giọng lười biếng, "Chỉ sốt một chút mà thôi, ngươi ầm ĩ lên như vậy làm gì."
"Chỉ sốt một chút mà thôi?!" Bạch Chi Ngạn trừng một đôi mắt hoa đào tức giận nói, "Ngươi có biết tối qua ngươi suýt chết vì nóng hay không? Nếu không phải ta vẫn luôn canh chừng ngươi, đoán chừng hôm nay vẫn chưa hạ sốt. Chẳng lẽ ngươi đã quên, có một năm ngươi không cẩn thận bị thương ở cánh tay, kết quả máu chảy ra cả một phòng?! Ngươi thật sự cho rằng đó chỉ là một cơn sốt mà thôi? Chỉ phát sốt mà thôi cũng có thể lấy mạng ngươi, biết không!"
Bạch Chi Ngạn tức giận, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Lâu Quân Nghiêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn nam nhân nói một hơi nhiều như thế, lần đầu tiên quan tâm hỏi một câu, "Ngươi khát nước không?"
"Cái gì??" Bạch Chi Ngạn bối rối.
Hắn đang nói chuyện nghiêm túc như thế, liên quan gì tới chuyện khát nước?.
Lâu Quân Nghiêu giải thích nói, "Ta sợ ngươi quá mệt mỏi khi nói nhiều như thế, hay là uống nước xong rồi tiếp tục nói."
Bạch Chi Ngạn, "......" Hắn muốn hộc máu đến chết.
~~~ Hết chương 113 ~~~