Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 114: Tâm cơ thú



Gia hỏa này chưa từng nghiêm túc lấy một lần, chủ đề nghiêm trọng như thế cũng có thể bị chệch hướng, hắn thật là mệt tâm.

Chủ tử như vậy quả thực luôn khiến thuộc hạ buồn bực.

Sau khi chửi thầm trong lòng một lúc, Bạch Chi Ngạn đột nhiên nghĩ tới tin tức bên kia truyền tới mấy ngày trước, nói, "Ta nghe bọn hắn nói, có một khoảng thời gian nhìn thấy người Thần Điện quanh quẩn gần Ma Vực, nhưng không làm gì cả, giống như đang tìm thứ gì đó."

"Tìm đồ?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, "Đám người kia luôn tự xưng gần với thần nhất, tự cho mình là thánh thiện cao quý, từ trước tới nay không qua lại với thế lực tà ác chúng ta. Bọn chúng tới địa bàn Ma Vực, không sợ lây dính tà khí rồi bị thần trừng phạt hay sao?."

Bạch Chi Ngạn thích thú với những lời hắn nói, tiếp tục nói, "Ngươi đừng dứt bỏ quan hệ. Ở Vân Trung Thiên không ai không biết vị điện chủ thần thánh cao quý của Diệu Nguyệt Thần Điện đẹp như thiên tiên đã ái mộ ma chủ nhiều năm? Tắc tắc, đáng tiếc hoa rơi có tình nước chảy vô tình a......"

Đây rõ ràng là đang trêu ghẹo hắn ta. Lâu Quân Nghiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, thờ ơ mở miệng, "Ái mộ? Nàng ta chỉ muốn hút tinh khí của ta để tu luyện mà thôi. Nữ nhân kia chính là một mỹ nhân xà, ngươi thậm chí không biết điều đó. "

"Đừng nói khó nghe như thế. Điều này cũng có lợi cho ngươi, không phải sao? Song tu chẳng những có thể điều hoà tăng tiến âm dương, còn có thể tăng tu vi. Quả đúng là một chuyện đẹp cả đôi đàng. Hơn nữ, người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, còn tuyệt đối trung thành với ngươi, hay là...... ngươi cứ theo ý người ta đi!" Bạch Chi Ngạn cười với vẻ mặt xấu xa, trêu chọc nói.

Lâu Quân Nghiêu cười lạnh một tiếng, "Nếu ngươi thích nàng như thế, lúc nào quay về ta sẽ cho người tới Thần Điện cầu hôn cho ngươi, để ngươi không cần thương nhớ ngày đêm và ghen tuông như thế."

"......?!" Hắn hắn hắn... thương nhớ ngày đêm? Hắn ghen tuông??

Chẳng phải hắn chỉ đang đùa thôi sao? Gia hỏa này thật ác độc, ngay cả độc chiêu cầu hôn cũng nghĩ ra được!

Quả nhiên dù gia hỏa này bị sốt một ngày một đêm, hiện tại thân thể suy yếu, công phu ngoài miệng của hắn từ trước tới nay đều không thắng được hắn ta.

*****

Khi màn sương mù mờ ảo trước mắt tan đi, có thể mơ hồ nhìn thấy nữ tử mặc đồ màu đỏ như lửa, khuôn mặt tuyệt mỹ, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Dáng người yểu điệu tinh tế ngồi ở trên dây đu, nhẹ nhàng đung đưa, vô số cánh hoa hồng nhạt từ trên cây rơi xuống vương lại trên tóc, trên người nữ tử. Đôi lông mi nhỏ dài cong vút hơi cụp xuống, một con bướm sặc sỡ nhiều màu dường như bị thu hút, không ngờ dám lớn mật đậu ở phía trên lông mi của nàng, không chịu rời đi.

Cảm giác hơi ngứa truyền đến từ trên lông mi khiến nữ tử không nhịn được cười khẽ thành tiếng, tiếng cười dễ nghe êm tai giống như tiếng chuông bạc khiến người vui vẻ thoải mái.

Nàng chậm rãi nâng một bàn tay lên, ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một khoảng cổ tay trắng nõn. Những đường gân xanh đẹp đẽ trên làn da trắng như ngọc bóng bẩy dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.

Con bướm trên lông mi chớp chớp, sau đó bay tới trên đầu ngón tay của nàng, dừng lại bất động.

Cảnh tượng này đẹp đến nỗi khiến phải người nín thở, không thể không cảm thán sao trên thế gian lại có một người tuyệt vời như vậy, quả thực khiến thiếu niên mất hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chiếc xích đu nhẹ nhàng lay động đột nhiên dừng lại, hai cánh tay thon dài dang ra ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ tử vào trong lòng ngực. Một thân hình vạm vỡ xuất hiện, dính sát vào nữ tử gần như không hề có chút khẽ hở.

"Ai nha, chàng đang làm gì vậy, khiến con bướm của ta sợ hãi." Nữ tử tức giận nói, giọng nói mềm ấm rất động lòng người.

Người nọ nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn xinh đẹp, mười ngón tay đan vào nhau, khiến cho con bướm sợ hãi bay đi.

"Ai bảo Phi Nhi của ta quá đẹp như thế, khiến ta nhìn thấy thì không nhịn được muốn gần gũi nàng." Nam nhân nói những lời âu yếm êm tai, hơi thở ấm áp phả xuống cổ nữ tử, tê tê dại dại.

Hành động trêu chọc của nam nhân khiến nàng không nhịn được vặn vẹo cơ thể một chút. Nàng vừa quay đầu định trách cứ hắn tránh xa mình một chút, nhưng bất chợt bị hôn môi. Môi lưỡi nóng như lửa của nam nhân lập tức xâm lược vào thế giới của nàng, bá đạo không dung cự tuyệt.

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử không nhịn được ửng đỏ. Mặc dù ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không cự tuyệt. Hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh cổ nam nhân, môi đỏ hé mở, mặc kệ nam nhân mạnh mẽ bá đạo chiếm lấy mình. Hơi thở của hắn trong nháy mắt thổi quét toàn thân, thật lâu sau vẫn không lùi.

Một lúc lâu sau khi dừng lại, nam nhân ôm eo nàng, mỉm cười nhìn nàng đang thở dốc ở trong lòng mình, trông có vẻ kiệt sức, không thể không nói lời trêu chọc, "Đã lâu như thế, nàng vẫn thế này sao? Nếu như ta làm chút chuyện khác, chẳng phải khiến nàng mệt muốn chết hay sao? Hả?"

Lời nói đầy ẩn ý khiến nữ tử vừa xấu hổ vừa tức giận, nhào lên cắn cổ hắn một cái, để lại một hình bán nguyệt nhỏ đáng yêu, gằn từng chữ một, "Chàng lưu manh."

Nam nhân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng, tựa trán mình vào trán nàng, chậm rãi mở miệng, "Lần sau còn nói ta lưu manh, ta sẽ biến lời buộc tội đó thành sự thật, để nàng thấy thế nào là lưu manh thật sự......"

"Chàng......" Mắt đẹp của nữ tử trừng lớn, chứa đầy sự phẫn nộ.

Lời nói còn chưa dứt, nàng lại bị nam nhân đặt xuống một nụ hôn, bên tai còn truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm, "Đừng nhìn ta như thế! Phi Nhi, nàng cũng biết, từ trước tới nay ta không thể cưỡng lại được nàng. Ta...... không nhịn được nữa."

Nàng tựa khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của mình vào trên vai hắn, cắn chặt đôi môi có hàm răng như ngọc, trong lòng dường như có chút e lệ, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng như muốn nổ tung.

Không vì lý do gì khác, bàn tay to của nam nhân đã kéo lấy tay nhỏ của nàng, chậm rãi di chuyển tới một nơi nào đó không thể miêu tả, khiến nàng hoảng loạn muốn thét chói tai chạy đi.

Nhưng giọng nói của nam nhân vừa ngây thơ vừa đau khổ, "Đều tại nàng! Mỗi lần đều khiến ta khó chịu như thế! Thật sự khiến ta rất đau khổ."

"Chàng...... chàng buông ta ra." Mặt nàng đỏ bừng như máu, giọng nhẹ như tiếng muỗi kêu.

"Không... cứ để như thế này... một lúc là được." Nam nhân chơi xấu nói.

"Sao chàng có thể như thế......"

"Ừm, ta như thế nào?"

"Hạ lưu!"

"Hả? Hạ lưu?" Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân đột nhiên hiện lên một nụ cười xấu xa, "Vậy sao?"

"A! Chàng tránh ra......"

Giọng nói của nữ tử vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, khiến cho chim thú trong rừng đều giật mình.

Khanh Vũ mỉm cười tỉnh lại. Ngay chính bản thân nàng cũng không biết, vì sao mình lại có một giấc mơ...... ngọt ngào và tràn ngập hạnh phúc như thế.

Khuôn mặt hai người trong mộng, thật sự quá đẹp đôi, khiến bao người khao khát.

Phi Nhi, đó là khuê danh* của mẫu thân nàng. (*Tên khai sinh)

Nữ tử kia, chắc là mẫu thân thời niên thiếu, và nam nhân kia...... chẳng lẽ là phụ thân nàng ư?

Nàng nghĩ chắc hẳn như vậy. Yến Túc từng nói, mẫu thân nàng là một nữ tử dịu dàng, luôn giữ khoảng cách với mọi người. Có thể khiến bà ấy tươi cười hạnh phúc từ tận đáy lòng như thế, nhất định bà ấy đã yêu say đắm người kia, cũng là người duy nhất bà ấy từng yêu.

Nói chung, đó là một giấc mơ đẹp!

Nàng nghĩ, một ngày nào đó, nàng sẽ không cần nhìn thấy bọn họ qua giấc mơ, mà là trực tiếp gặp mặt bọn họ.

Bên ngoài mặt trời đã mọc, có thể thấy được hôm nay nàng đã mơ bao lâu.

Nàng đứng dậy xuống giường, vừa mới mặc xong quần áo, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến loạt tiếng động. Giọng nói kìm nén của  Khanh Bắc vang lên, "Hai tên hãy nhanh chóng dừng lại đi, tối qua có lẽ tỷ tỷ ngủ muộn nên giờ vẫn chưa dậy. Đợi đến khi nàng nhìn thấy các ngươi gây rối, tuyệt đối sẽ rất tức giận."

"Nhục Nhục không gây rối, là đồ xấu này bắt nạt Nhục Nhục." Giọng nói của tiểu thú đầy ủy khuất và phẫn nộ.

"Oa!!!" Ngươi mới là đồ xấu, cả nhà ngươi đều là đồ xấu!!

Tiểu tuyết tức giận muốn đánh tiểu thú.

Bắt nạt một con cóc vì nó không nói chuyện? Không ngờ còn dám vũ nhục ngoại hình của nó, chủ nhân còn khen nó đẹp!

"Ngươi là đồ xấu, dám mắng mẫu thân ta. Ta sẽ không tha cho ngươi!"

Nhục Nhục nổi giận. Nó chỉ có mẫu thân, cả nhà nó không phải là nó và mẫu thân hay sao? Tên kia có thể mắng nó, nhưng nếu mắng chửi mẫu thân, nó tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

"Oa oa!" Ta mắng ngươi, không phải chủ nhân!

"Nhục Nhục là con của mẫu thân, ngươi mắng cả nhà Nhục Nhục, chính là đang mắng mẫu thân!" Ánh mắt màu lam của tiểu thú đã chuyển sang màu đỏ, từ chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một gợn sóng quỷ dị.

Khi nó đang chuẩn bị phát động công kích, đột nhiên một giọng nói lười biếng truyền đến, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói vừa vang lên, tiểu tuyết lập tức nhảy tới, vẻ mặt lên án.

"Oa oa oa!"

Chủ nhân chủ nhân, chính là tên kia. Nó dám ăn cắp kẹo thạch của ta. Mau ném nó ra ngoài đi!

Khanh Vũ nhướng mày, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy tiểu than đen tuyền đang đưa lưng về phía mình, cái đuôi ngắn ngủn vô lực gục xuống, hai lỗ tai cũng héo rũ ở nơi đó, có vẻ buồn bã cô đơn.

"Nhục Nhục?" Khanh Vũ gọi một tiếng, có chút nghi ngờ.

Lúc trước hỏa này vừa nhìn thấy mình, không cần gọi đã nhào tới. Hôm nay vừa mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì?

Khanh Vũ bước lên trước một bước, dùng một tay ôm nó lên. Vật nhỏ vẫn im lặng cúi đầu.

Nàng vươn tay nâng người nó, nâng đầu nhỏ lên, sau đó nhìn thấy gương mặt tiểu thú nhỏ nhắn đáng yêu hiện lên vẻ đau buồn thương tâm muốn chết. Một đôi mắt lam có thần lã chã chực khóc, nước mắt quật cường bám quanh hốc mắt không chịu rơi xuống. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy nàng, nước mắt rơi xuống như mưa, tuôn trào ướt đẫm bàn tay của nàng, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật.

Nàng nhớ lúc trước mình mềm lòng nên mang nó về, chính là vì vật nhỏ này quá đáng yêu. Nhìn thấy nó khóc Khanh Vũ cũng cảm thấy đau lòng, vội vàng vỗ vỗ nó giống như tiểu hài tử, giọng nói nhẹ nhàng an ủi nó, "Tiểu bảo bối của ta, đã xảy ra chuyện gì vậy? Khóc tương tâm thế này khiến trái tim mẫu thân đều tan vỡ. Đừng khóc nữa, nói cho mẫu thân biết, người xấu nào đã bắt nạt con?"

Nhìn thấy bộ mặt dịu dàng kiên nhẫn của thiếu nữ, Khanh Bắc đều trừng lớn hai mắt, theo bản năng bắt đầu ghen tị với tiểu thú này.

Tỷ tỷ chưa từng dịu dàng như thế với hắn. Quá không công bằng!

Tiểu tuyết nhìn thấy điều đó càng cảm thấy đại sự không ổn. Tâm cơ của con thú này thật sự quá sâu, hiểu được lấy lui làm tiến, giả vờ đáng thương như thế khiến chủ nhân cảm thấy thương tâm. Rõ ràng vừa rồi tên kia vẫn vênh váo tự đắc đến mức khó tin, nó cũng suýt nữa đã bị tên kia cào nát!

Bên này Nhục Nhục đã khóc đủ rồi, khiến mẫu thân nhà mình đau lòng một lát, nó mới khụt khịt nói, "Nhục Nhục...... Ô ô...... Nhục Nhục chỉ muốn ăn đồ ngọt kia thôi...... Nhưng nó nói...... Ô ô...... Nó nói mẫu thân là của nó...... đồ ngọt cũng là của nó...... Nó còn muốn Nhục Nhục bỏ đi...... nói rằng một ngày nào đó mẫu thân sẽ không cần Nhục Nhục nữa......"

~~~ Hết chương 114 ~~~