Có rất nhiều người chìm trong ác mộng không gượng dậy nổi, có rất nhiều người đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng không chịu nổi những quy tắc hà khắc của tông môn, tự nguyện từ bỏ cơ hội.
Đêm qua ngoại trừ Khanh Vũ, tất cả mọi người ít nhiều đều bị ảnh hưởng, nhưng vẫn có nhiều người lựa chọn tiếp tục kiên trì.
Hôm nay chính là ngày thí nghiệm nhập môn, bọn họ đều thức dậy từ rất sớm. Mặc dù số người đã giảm đi rất nhiều, nhưng điều đó dường như không ảnh tới bọn họ. Tất cả đều tụ tập ở trong đại sảnh và lặng lẽ ăn sáng. Một lát nữa sẽ có người từ Phiêu Miểu Tông tới đây, dẫn bọn họ lên núi.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, đồ ăn sáng hôm nay phong phú lạ thường.
Hai ngày trước chỉ có màn thầu với cháo loãng, không ngờ hôm nay lại có bánh bao thủy tinh, chả lụa, bánh bông lan, hai đĩa tráng miệng tinh xảo, còn có cháo gạo kê thơm ngọt ngon miệng.
Lúc mọi người nhìn thấy đồ ăn sáng, gần như đều nghi ngờ bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đây có phải là nữa ăn cuối cùng của bọn họ hay không? Không ngờ lại thịnh soạn như thế! So với đồ ăn hôm nay, mấy ngày trước bọn họ ăn, quả thực chính là cơm heo, trong đời bọn họ chưa từng ăn đồ khó nuốt như vậy, nếu không phải bị ép buộc, bọn họ cũng sẽ không ăn.
Vì thế khi vừa nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn, vẻ mặt của mọi người đều cực kỳ cảnh giác, chỉ sợ đây là Hồng Môn Yến.
Kiều Uý lúng túng ho khan vài tiếng, "Trước đây bởi vì khảo nghiệm các ngươi nên mới đưa ra hạ sách đó. Mặc dù khách điếm này của ta ở nơi núi sâu hẻo lánh, nhưng đồ ăn vẫn có, nhanh chóng ăn đi!"
Lúc này mọi người mới yên tâm buông lỏng cảnh giác.
Chẳng qua, hôm nay bàn ăn của nhóm người Khanh Vũ chú định không thể bình an.
Không vì nguyên nhân nào khác, nam nhân nào đó từ tối hôm qua tới giờ vẫn luôn ở đây, thậm chí lúc này còn công khai ngồi ở bên cạnh nàng, động tác ưu nhã thong thả ung dung dùng bữa. Dáng người của hắn cao gầy mảnh khảnh, còn có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ sắc sảo, đôi mắt tím thần bí mê hoặc, tràn ngập phong tình dị vực, hoàn toàn thu hút ánh mắt mọi người.
Khanh Bắc và hai tỷ muội Yến Tích Nhu ngồi đối diện đều sững sờ choáng váng, hoàn toàn không biết nam nhân này xuất hiện từ lúc nào, bối rối nhìn Khanh Vũ.
Tiếp nhận ánh mắt vừa phức tạp vừa bối rối, Lâu Quân Nghiêu dừng động tác, liếc mắt nhìn nàng một cái, "Có chuyện gì vậy?"
"Ngươi gần đây...... rất nhàn rỗi?" Khanh Vũ nói.
"Hả?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, dường như có chút khó hiểu.
"Lát nữa chúng ta phải tới Phiêu Miểu Tông, chẳng lẽ ngươi định đi theo?" Khanh Vũ sâu kín mở miệng.
Dù sao thì nam nhân này cũng là một nhân vật ở Vân Trung Thiên, cả ngày ngâm mình ở đại lục cấp thấp chơi bời lêu lổng cũng không sao, nhưng thường xuyên lắc lư ở trước mặt nàng, chẳng lẽ hắn thật sự nhàn rỗi không có việc gì để làm hay sao?
Khanh Vũ nói thẳng ra những lời này, chính là có ý đuổi người.
Lâu Quân Nghiêu thấp giọng cười, mắt tím lấp lánh sáng ngời, "Dường như ta chưa nói cho ngươi biết, Vân Lai Các đã dọn tới đây rồi, ở ngay đỉnh núi đối diện Phiêu Miểu Tông."
Khanh Vũ sửng sốt một lát mới có phản ứng lại, "Chuyển tới đây lúc nào?"
"Hôm qua."
Khanh Vũ không khỏi co giật khóe môi, "Ngươi lại định làm gì......"
Chẳng trách không nhìn thấy Bạch Chi Ngạn luôn bên cạnh hắn như hình với bóng, thì ra người sớm đã tới đây......
Nghe thấy vậy, Lâu Quân Nghiêu chống cằm, cười tủm tỉm nhìn nàng rồi nói, "Nghe nói thời gian tu luyện trong Phiêu Miểu Tông rất buồn chán, cuộc sống của những đệ tử cũng không có gì thú vị. Nhưng bây giờ, thỉnh thoảng bọn họ có thể lẻn ra ngoài tới Phương Phỉ Các vui chơi, không phải rất tốt hay sao?"
Khóe môi Khanh Vũ càng run rẩy hơn, không ngờ hắn còn muốn những đệ tử thuần lương kia ra ngoài mua vui?
Nếu như để những trưởng lão đạo sư kia nghe được, có lẽ sẽ tức chết mất! Hơn nữa hắn trắng trợn chuyển Vân Lai Các tới đây như thế, chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ hay sao? Phiêu Miểu Tông không có ý kiến gì sao??
Cũng không biết gia hỏa này đã dùng cách nào để hoàn thành điều đó.
"Vì thế sau này các ngươi sẽ ở lại đây?" Khanh Vũ liếc mắt nhìn hắn nói.
Lâu Quân Nghiêu cười gật đầu, "Có việc có thể tìm ta bất cứ lúc nào."
Sao nàng có cảm giác, gia hỏa này dọn Vân Lai Các tới đây là bởi vì nàng......
Khanh Bắc yên lặng nhìn hai người nói chuyện vô cùng quen thuộc. Không biết vì sao, trong lòng hắn hiện lên một chút cảm giác quái dị, nhưng lại không thể nào nắm bắt được.
Sau khi ăn sáng xong, quả nhiên có mấy đệ tử mặc đồng phục màu trắng của tông môn đi tới khách điếm, và có một người trong đó, trông khá quen mắt.
Nhìn kỹ, mới phát hiện đó chính là Kim Trạch Hạo mà bọn họ đã nhìn thấy trong đại hội thí nghiệm trong rừng Mê Thất Chiểu, người bị Xích Địa Bát Ma thao túng ý thức, đã đánh cho Liên Thiếu Kiệt - người có tu vi cao hơn hắn, nửa chết nửa sống.
Không biết sau đó hắn quay trở lại Phiêu Miểu Tông có bị trừng phạt hay không.
Kim Trạch Hạo rõ ràng cũng quen biết bà chủ khách điếm Kiều Uý, thái độ rất là tôn kính.
Hai người nói chuyện với nhau một lát, không biết Kiều Uý đã đã nói những gì, vẻ mặt Kim Trạch Hạo có chút kinh ngạc, sau đó âm thầm đưa mắt quét qua đám đông.
Trên đường tới Phiêu Miểu Tông, có đệ tử tò mò lén lút đi tới trước mặt Kim Trạch Hạo, "Vị sư huynh này, huynh quen bà chủ khách điếm kia à, không biết nàng ấy có phải là trưởng lão của Phiêu Miểu Tông hay không?"
Kim Trạch Hạo nhướng mày, "Nàng ấy ư? Địa vị của nàng ấy có thể còn cao hơn nhiều so với trưởng lão."
Mọi người lập tức nghĩ đến chuyện ngày ấy có người khiêu khích, nói rằng nếu bà chủ lề mề trong việc cung cấp phòng trọ, nhất định sẽ bị Phiêu Miểu Tông trách phạt, kết quả bà chủ lại rất kiêu ngạo mắng lại một câu, "Ngươi thấy trong Phiêu Miểu Tông ai dám?"
Từ đó có thể thấy, nàng ấy thật sự là một nhân vật khó lường!
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy may mắn vì đã không đắc tội với bà chủ khách điếm.
Lâu Quân Nghiêu dường như nhận được tin do thủ hạ truyền tới lúc ở khách điếm nên đã rời đi từ trước. Yến Tích Nhu các nàng lúc này mới dám mở miệng nói chuyện. Khí tức của nam nhân kia quá cường đại, khi khoảng cách gần như vậy, các nàng đều cảm thấy khó thở.
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nhiều người hoàn toàn không ý thức được mối nguy hiểm đáng sợ mà mình gặp phải đêm qua, chỉ nghĩ rằng tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ.
Đỉnh núi gần Phiêu Miểu Tông, có rất nhiều lớp chướng ngại đã được dựng lên, vì muốn ngăn chặn chuyện có người giống như Xích Địa Bát Ma lại tới quấy rối thí nghiệm nhập môn hôm nay, mọi việc cần phải đảm bảo hoàn hảo.
Nhưng lần này sợ rằng sẽ không có người nào dám tới quấy rối, ngay cả Tiêu Dao Cốc thường xuyên đối nghịch với Phiêu Miểu Tông, cũng không xảy ra chuyện đột ngột chạy tới cướp đoạt đệ tử giống những lần trước.
Đó là vì thí nghiệm nghiệp nhập môn lần này, nghe nói sẽ do cao thủ xếp thứ năm đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông, người đã tạo ra kỳ tích 300 trận thắng liên tiếp - Túc Lê Mặc, là một trong những vị giám thị.
Đó chính là một kẻ điên cuồng, tu vi cường đại biến thái, ai dám đi tìm cái chết mà đến đó gây sự? Hắn thích đánh nhau nhất, nếu người không có mắt tới khiêu khích hắn, đoán chừng hắn còn cầu mà không được.
Đương nhiên, tin tức quan trọng nhất vẫn là, cao thủ huyền thoại nhất của Phiêu Miểu Tông, đồng thời là người sáng tạo ra bộ môn đặc thù - Phượng Thiên Ngân, vẫn luôn rèn luyện ở đại lục thượng giới nhiều năm chưa về, lúc này thực sự đã trở lại.
Đó chính là nhân vật huyền thoại trong lòng toàn bộ đệ tử Phiêu Miểu Tông, theo lời các đệ tử gia nhập tông môn được bảy tám năm, bọn hò chỉ từng gặp Túc Lê Mặc vài lần, nhưng chưa từng gặp ai trong số năm đệ tử đúng đầu chứ đừng nói tới vị đệ nhất nội môn kia.
Vì thế, khi tin tức này được truyền ra, các đệ tử Phiêu Miểu Tông đều ồ lên hoan hô, trong lòng hưng phấn chờ mong. Điều đó đã nhanh chóng ngăn cản bất cứ ai có ý định gây rối vào ngày này, khiến cho bọn họ không thể không an phận lại.
"Ài, mỗi lần ta trở về cũng chưa từng thấy bọn người kia hưng phấn như thế, quả nhiên lão đại vẫn được hoan nghênh hơn."
Túc Lê Mặc vẫn mặc một bộ đồ đen lặng lùng, hắn ôm thanh kiếm cổ nhìn qua không có gì nổi bật ở trước ngực mình, nhìn mấy đệ tử xung quanh đầy vẻ phấn khích khó có thể che dấu, sâu kín nói một câu.
Lạc Lan Chi bên cạnh cười khúc khích, khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận càng thêm mê người, "Chẳng lẽ ngươi ghen ghét vì bọn họ không hoan nghênh ngươi hay sao?"
Túc Lê Mặc bĩu môi, "Ta không thèm để ý tới chuyện này, chỉ sợ bọn họ hy vọng hão huyền, ai mà biết được lão đại có trở về hay không. Đó đều là những lời đồn vô căn cứ, đã nhiều năm qua ta vẫn chưa gặp hắn."
Lạc Lan Chi nhướng mày, nói, "Chính tông chủ đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai. Có lẽ tên kia mấy năm nay ở bên ngoài chán rồi, muốn quay về tông môn tuyển chọn mấy hạt giống tốt để thao luyện, hiện tại bộ môn đặc thù chỉ có mười một người, quả thật có chút khó coi."
Túc Lê Mặc lắc đầu, "Hắn kén chọn như vậy, ta nghĩ đợt này cũng không có ai khiến hắn vừa lòng."
"Ồ? Ta nghe ngươi nói, trước đây ở trong rừng Mê Thất Chiểu, chẳng phải phát hiện ra một thiếu niên tư chất không tệ hay sao?" Lạc Lan Chi đột nhiên nhớ tới hỏi.
"Cũng không tệ. Tên kia không những thân thủ khá tốt, hình như cũng giỏi y thuật, nhưng chưa chắc lão đại sẽ có hứng thú." Túc Lê Mặc lắc lắc đầu, "Hơn nữa Kim trưởng lão từng nói nhất định phải đưa tiểu quỷ kia đến phân bộ luyện dược sư. Chỉ cần hắn vừa xuất hiện, Kim trưởng lão nhất định sẽ theo dõi."
Kim trưởng lão cũng là một trong số những người giám thị lần này.
"Nhưng vấn đề hiện tại là, các ngươi làm thế nào có thể khẳng định, thiếu niên kia nhất định sẽ tới Phiêu Miểu Tông?" Lạc Lan Chi nói một lời trúng đích.
Túc Lê Mặc nghe vậy thì sửng sốt một chút, dường như, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Hôm nay Vô Cực Môn và Tiêu Dao Cốc, đều là ngày thí nghiệm nhập môn.
Lúc bọn họ tới đỉnh núi Phiêu Miểu Tông, đã nhìn thấy có rất nhiều người đang đi chuyển ở chỗ lối và, có các đệ tử chuyên phát bảng số cho những người tham gia. Sau khi nhận được thẻ bài, một lần chỉ có thể tiến vào mười người, tiến hành khảo hạch thiên phú trong vòng đầu tiên.
Phiêu Miểu Tông thần bí luôn được thế giới bên ngoài biết đến, nếu không có đệ tử bên trong dẫn đường, căn bản là vào không được, thậm chí không thể tìm thấy lối vào.
Giờ phút này, mọi người đang đứng trước một thác nước xối xả chảy xiết, có chút bối rối. Bọn họ nhìn tới nhìn lui đều chỉ thấy một cái thác nước mà thôi, rốt cuộc lối vào ở đâu?
Mấy người Khanh Vũ nhận lấy bảng số, bởi vì nó được phát ngẫu nhiên nên thứ tự của bọn họ cũng bị gián đoạn.
Minh Y Y nhận một số tương đối xa hơn ở phía sau, lúc nàng đi tới bên cạnh Khanh Vũ, vừa lúc thấy thấy thẻ bài trong tay Khánh Vũ, không ngờ trùng hợp lại cùng số với mình.
Nàng nhấp môi cười nói, "Có vẻ như chúng ta sẽ vào cùng nhau."
Nghe thấy vậy, Khanh Vũ cũng nhìn thấy bảng số trong tay nàng ấy, cả hai nhìn nhau cười cười.
Ngược lại, sau khi Yến Tích Vũ cầm lấy bảng số quay về, sắc mặt liền giống như trời sắp sụp.
Yến Tích Nhu thấy thế thì quan tâm hỏi, "Sao vậy?"
Những người khác cũng quay lại nhìn, chỉ thấy bàn tay nàng ấy cầm bảng số run rẩy, phía trên hiện lên một số 3 chói lọi.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau cứng miệng lại, không ngờ nàng ấy sẽ bước vào trong nhóm đầu tiên. Để có được một con số ngay phais trước như thế, vận khí của nàng ấy cũng rất lợi hại.
~~~ Hết chương 143 ~~~