Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 149: Dùng bất cứ thủ đoạn nào



Trong đại sảnh bỗng chốc trở nên im lặng như tờ. 

Mọi người đều nhìn thấy thủy tinh cầu sau khi trải qua sự biến hóa đầy màu sắc, một lần nữa vỡ tan thành từng mảnh. 

"Ực." Không biết ai đó đã không nhịn được mà nuốt nước bọt. 

Nghiêm trưởng lão thường không biểu lộ cảm xúc, giờ đây lần đầu tiên trên khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ bàng hoàng, mãi không thể hồi phục. 

Cho đến khi ở cửa đại sảnh, Túc Lê Mặc hét lớn một câu, "Cái quái gì! Thiên tài toàn hệ?!" 

Âm thanh này kéo mọi người thoát ra khỏi sự mơ màng, tất cả đều nhìn nhau với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. 

Thiếu nữ xinh đẹp mỹ diễm, giống như một tiên nữ, lại là thiên tài toàn hệ? Nếu tin tức này được truyền ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người chấn kinh. 

Nhưng vừa mới chứng kiến quá trình thiên phú cầu và thủy tinh cầu nổ tung vì không chịu nổi sức mạnh, bọn họ không thể không tin vào sự thật này. 

Phong Thiên Ngân nhìn lại, thu hồi ánh mắt, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của thiếu nữ, nhưng hắn lập tức nhận ra nàng chính là người mà hắn đã gặp ngoài cổng sơn môn trước đó. 

Người mà chỉ vì một lý do kỳ lạ đã khiến hắn chú ý đến. 

Cảm giác này thật sự khó tin. 

Sống hơn hai mươi năm, nếu nói hắn không có mong cầu gì cũng đúng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có dục vọng mãnh liệt như vậy. 

Giống như cơ thể thiếu đi một thứ gì đó, giờ đây bỗng nhiên được lấp đầy. 

Lúc này, trong đại sảnh, mọi người đều xôn xao. 

Ánh mắt của Nghiêm trưởng lão hiếm khi nào đầy mong đợi, đây chính là thiên tài toàn hệ, hiếm có trên thế gian, còn quý hơn cả thiên tài nguyên tố Quang Ám trăm năm khó gặp. 

Ngay cả thiên tài toàn hệ của đại lục cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà năm nay lại xuất hiện một người trong kỳ thí nghiệm nhập môn của Phiêu Diêu Tông. Đây đúng là một cơ hội ngẫu nhiên trời ban! 

Ưu thế của thiên tài toàn hệ, đó là cho dù học bất kỳ chức nghiệp nào cũng sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất, khó có ai có thể sánh bằng. Vì thế, Nghiêm trưởng lão cũng không biết nên sắp xếp thiếu nữ có sức mạnh nghịch thiên này thế nào. 

Kim trưởng lão cũng đứng ngồi không yên, ánh mắt sáng ngời bước tới, "Nha đầu, sao không vào bộ môn luyện đan của ta? Ta chắc chắn sẽ truyền thụ cho ngươi toàn bộ sở học suốt đời của ta, khiến ngươi trở thành luyện đan sư xuất sắc nhất đại lục Tuyền Ky!" 

Nghiêm trưởng lão thấy thế có chút không vui, "Chẳng phải ông đã nhận một đệ tử có thiên phú cực cao rồi so, chẳng lẽ còn muốn nhận nha đầu này nữa? Không phải tham lam quá hay sao?" 

Kim trưởng lão nói một cách đầy tự tin, "Điều này đâu giống nhau, đây là thiên tài toàn hệ, nếu như có thêm thuật luyện đan tuyệt thế vô song, tương lai sẽ vô cùng sáng lạn, chẳng ai có thể ngăn cản được. Ai mà không muốn có thiên tài này?" 

Nghiêm trưởng lão đang muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc đó một giọng cười vang lên từ phía ngoài, "Kim trưởng lão nói không sai, vậy nên bộ môn võ sư chúng ta cũng sẽ tham gia vào!" 

Một người nam nhân thân hình vạm vỡ, vẻ ngoài thô lỗ, khoảng bốn mươi tuổi bước vào, "Ta nghe thấy động tĩnh ở đây, tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra là xuất hiện một tiểu thiên tài. Thí nghiệm nhập môn năm nay quả là náo nhiệt!" 

Mấy người Kim trưởng lão nhìn thấy người này lập tức để cao cảnh giác, nhanh chóng lấy thân thể che chắn Yến Khanh Vũ, "Ông đến đây làm gì?" 

"Haha, Kim trưởng lão, chẳng phải ông vừa mới nói thiên tài thì ai cũng muốn hay sao. Ta tới đây là để cạnh tranh công bằng mà thôi." 

"Đừng mơ, tiểu cô nương người ta xinh đẹp như vậy, nếu rơi vào trong tay ông, sẽ bị hủy mất. Đừng tới đây xem náo nhiệt." Kim trưởng lão giận dữ nói. 

Nghe thấy vậy, Khanh Vũ khẽ mỉm cười một cách bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lên tiếng, "Đa tạ sự hậu ái của các lão sư, nhưng... ta có lẽ sẽ khiến các ngài thất vọng." 

Nghe thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra. 

Nàng ấy từ chối rồi sao? Đây là lần đầu tiên có đạo sư chủ động mời, nhưng lại bị đệ tử từ chối. Tuy nhiên, nếu là thiếu nữ này, thật sự xứng đáng để tự kiêu như vậy. 

Nam nhân bị Kim trưởng lão ngăn cản lập tức trở nên sốt ruột, "Tiểu cô nương, đừng nghe Kim lão đầu nói bậy. Mặc dù nhìn ta có vẻ thô kệch, nhưng nội tâm lại rất ôn nhu. Cô nương vừa có tài năng lại xinh đẹp như vậy, ta sẽ không khiến cô nương có chút thương tổn nào đâu..."

Người này bị ép đến mức, ngay cả những lời khách sáo bề ngoài cũng không muốn duy trì nữa, ông ta thẳng thừng gọi người ta là lão đầu, khiến Kim trưởng lão tức giận nhìn ông ta bằng ánh mắt dữ tợn như muốn ăn sống nuốt tươi. 

Sau đó, không chút do dự, lão bắt đầu phá hỏng mọi kế hoạch của ông ta, "Nha đầu, đừng tin ông ta. Ông ta là người suốt ngày chỉ biết la mắng các nữ hài tử trong bộ môn võ sư tới mức khóc lóc, chẳng có chút phong độ của một lão sư." 

Sau đó còn không quên tạo thiện cảm với mình, mặt đầy thành khẩn nói, "Ngươi vẫn nên đến bộ môn luyện đan của ta, ở đây rất tự do, hằng ngày không cần phải luyện tập khắc nghiệt, hơn nữa đại đệ tử của ta, cũng là đại sư huynh của ngươi, Đàm Lâm Nhược, là người rất ôn nhuận hiền hoà, còn rất tuấn mỹ. Nếu ngươi có gì cần giúp đỡ, cứ đi tìm hắn." 

Không chỉ những người gần nhất là Nghiêm trưởng lão và lão sư trong bộ môn võ sư, giọng nói của Kim trưởng lão cũng không hề nhỏ, bọn họ lại không phải là người điếc, tất nhiên đều nghe thấy rất rõ. 

Trời ạ?! 

Kim trưởng lão vì muốn lôi kéo thiếu nữ này về bộ môn của mình, không biết xấu hổ còn bán đứng cả sắc đẹp đệ tử của mình ư?!! 

Đàm Lâm Nhược mà biết lão sư của mình lại đối xử như vậy với mình, chắc chắn sẽ khóc mất! 

Hoàn toàn không thể ngờ được, Kim trưởng lão, người mà thường ngày ít nói nghiêm túc, ẩn giấu bên trong lại là một lão nhân xảo trá, vô liêm sỉ như vậy. 

Vị lão sư trong bộ môn võ sư gần như há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, có vẻ như bị hành động vô liêm sỉ của Kim trưởng lão khiến cho sững người, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. 

"Cái gì mà không phải luyện tập khắc nghiệt, tự do?" Đừng nghĩ rằng ông ta không biết lão gia hỏa này lúc riêng tư sẽ nghiêm khắc đến mức độ nào, bắt đệ tử luyện chế mười lò đan mỗi ngày, không hoàn thành còn bị phạt nữa! 

Vậy mà lão ta còn dám nói thế à? Đúng là không biết xấu hổ! 

Mọi người chỉ im lặng nhìn hai vị đạo sư, ngày thường vốn luôn cao ngạo uy nghiêm, lúc này lại tranh giành đệ tử không chút lưu tình, tranh cãi không biết mệt mỏi, trên trán mỗi người đều hiện ra vô số hắc tuyến. 

Làm ơn... đám người bọn họ vẫn đang ở đây, nhưng các đạo sư cứ như thể không nhìn thấy bọn họ vậy sao? 

Nghiêm lão sư vốn tính ôn hòa, hiếm khi tham gia vào các cuộc tranh giành đệ tử, chẳng qua cách thức của lão lại tinh tế hơn rất nhiều, khuôn mặt lão hiện lên một nụ cười dễ gần, "Nha đầu, vì ngươi là thiên tài toàn hệ, chắc chắn tu vi không thấp, vì vậy hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian ở bộ môn võ sư." 

Một câu nói nhẹ nhàng này đã trực tiếp loại bỏ vị đạo sư bộ môn võ sư, nhưng không chờ Kim trưởng lão thỏa mãn khi người gặp hoạ, khoảnh khắc tiếp theo, Nghiêm lão sư đã tiếp tục nói. 

"Chức nghiệp luyện đan, mặc dù là cứu người và có danh tiếng tốt, nhưng cuối cùng vẫn có khuyết điểm, bởi vì suốt ngày phải tập trung vào việc luyện chế đan dược nên sẽ gây hao tổn về thể lực lẫn tinh thần. Vì vậy nếu ngươi tới bộ môn hồn sư, chẳng những có thể rèn luyện tinh thần lực càng thêm cường đại, mà sau này nếu ngươi muốn, hoàn toàn có thể chuyển qua bộ môn luyện đan." 

Không thể phủ nhận, lời của Nghiêm trưởng lão rất động lòng người, so với cách của Kim trưởng lão, hạ thấp đối phương và tâng bốc mình, lão đã thể hiện được sự khéo léo tinh tế, khiến người khác cảm thấy dễ chịu. 

Quả thật, Nghiêm trưởng lão vẫn là người khéo léo nhất, thiếu nữ này nhất định sẽ đồng ý gia nhập vào bộ môn hồn sư. 

Khi mọi người còn đang tự hỏi, một giọng nói trong trẻo, như rượu ngon say lòng người vang lên, nhẹ nhàng, ấm áp và có chút mê hoặc. 

"Nàng sẽ không vào bộ môn hồn sư."

Nghiêm trưởng lão vốn nghĩ mình sẽ chiến thắng, bỗng nhiên khựng lại, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, định xem là ai đột nhiên xuất hiện phá đám. Nhưng khi nhìn thấy người nọ, lão lập tức mở to mắt kinh ngạc. 

Ở cửa đại điện, có hai người đứng đó, một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, thật sự rất nổi bật. 

Từ xưa đến nay, màu đen luôn đại diện cho cường thế bá đạo, khiến người không thể bỏ qua, trong khi màu trắng lại có vẻ ôn nhu, khiêm nhường, đôi khi bị bóng đen dày đặc che khuất vẻ đẹp tự thân. 

Nhưng lần này thì khác, dù có kiêu ngạo đến mấy như Túc Lê Mặc, đi phía sau người đó, bất giác cũng thu lại khí thế bá đạo, trở thành phông nền cho người kia. 

Người này là ai mà lại có thể khiến gia hoả như Túc Lê Mặc phải phục tùng như vậy? 

Khi hai người dần bước tới gần, ngoại trừ đám thiếu niên thiếu nữ ngây ngô tiến hành thí nghiệm chưa hiểu chuyện ra, gần như tất cả mọi người đều mở to mắt, hít một hơi thật sâu. 

Những đệ tử may mắn từng gặp người này một lần, xúc động đến mức rơi lệ, "Không ngờ... lại có thể gặp lại hắn..." 

Những người không biết thì tò mò hỏi, "Hắn là ai?" 

Nhìn lại người kia, một thân quần áo trắng thuần khiết, thân hình cao ráo, tóc đen dài đến thắt lưng tự do buông xuống, càng tăng thêm vẻ thanh thoát tao nhã.

Dưới đôi lông mày xếch lên là cặp mắt ánh lên vẻ dịu dàng sáng ngời như sao, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng như cánh hoa đào, khiến cho cả khuôn mặt vốn đã hoàn mỹ càng thêm phần huyền ảo, dường như không thực. 

Hắn khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ, không thể nắm bắt, rõ ràng là đứng ngay trước mặt, nhưng lại luôn cảm thấy hắn không hề tồn tại. 

Dù là mười năm trước hay mười năm sau, người này vẫn luôn mang theo nụ cười dịu dàng như thể có thể khiến người chết đuối trong đó, nhưng lại khiến cả Phiêu Miểu Tông đều vô cùng kiêng dè. 

Kim trưởng lão sững người, ngay cả bản thân cũng không nhận ra giọng nói của mình đã cứng lại, "Không ngờ hắn thật sự quay lại..." 

Phượng Thiên Ngân cứ vậy lặng lẽ nhìn thiếu nữ xoay người, một đôi con ngươi quyến rũ mê người nhìn về phía hắn, ánh mắt giao nhau. 

Cảm giác ấy lại ùa tới, sự hưng phấn sâu thẳm từ trong xương cốt, có một giọng nói trong lòng bảo hắn phải có được thiếu nữ này. Mặc dù hắn không biết cảm giác này tới từ đâu, nhưng thật kỳ lạ, cảm xúc của hắn bỗng nhiên dao động không thể kiểm soát, tràn ngập niềm vui. 

Ánh mắt đầy cuồng nhiệt đó, làm sao có thể thoát khỏi ánh nhìn của Khanh Vũ? 

Nhưng gương mặt trước mắt này lại quá xa lạ, nàng chắc chắn không quen người này, nhưng tại sao ánh nhìn của hắn lại giống như đang nhìn... một con mồi như vậy? 

Rất nhanh, ánh mắt Phượng Thiên Ngân lập tức thay đổi, vẫn dịu dàng mê hoặc, như thể vẻ mặt trước đó chỉ là ảo giác. 

Nghiêm trưởng lão kiêng kỵ nam nhân này, nhưng cũng là một trong số ít người dám đối mặt trực diện với hắn, vừa mới quay lại đã ngăn cản kế hoạch chiêu mộ đệ tử của ông, hắn muốn làm gì? 

"Ngươi nói đi, nha đầu này sẽ không vào bộ môn hồn sư, là có ý gì?" Nghiêm trưởng lão mặt mày không vui hỏi. 

Phượng Thiên Ngân không hề tức giận với thái độ của ông, chỉ cười một cách thoải mái, rồi từ từ lên tiếng, "Một thiên tài có chỉ số hồn lực mãn cấp (đạt mức tối đa), vào bộ môn hồn sư, chẳng lẽ muốn tới để đoạt chén cơm của các người hay sao?" 

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Khanh Vũ, cười như không cười.

~~~Hết chương 149~~~