Đối diện với đôi mắt to tròn đen láy còn vương chút rụt rè và né tránh của thiếu niên, Khanh Vũ dịu dàng mỉm cười.
"Có gì phải sợ? Ngươi còn đẹp hơn rất nhiều người khác. Đồ án này chính là thiên phú linh lực của ngươi, ngươi nên tự hào về nó mới phải!"
Thiếu niên sững người, toàn thân cứng đờ. Làn da trắng trẻo của hắn bắt đầu đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đỏ đến tận mang tai. Lần đầu tiên có người không chê bai dung mạo của hắn, thậm chí còn khen hắn đẹp.
Ngay cả Phược Linh Thú trong cơ thể hắn cũng kích động đến mức suýt nhảy ra khỏi cơ thể, vui sướng đến mức không thể khống chế.
Bên cạnh, thiếu nữ mặt búng ra sữa nhìn thấy cảnh này, lập tức cười nhạo, kéo môi chế giễu:
"Đúng là có bệnh, ngươi lại đi nịnh bợ tên câm này, không biết ngươi đang nghĩ gì nữa."
Thiếu niên cao gầy khẽ kéo tay áo nàng, ra hiệu đừng nói quá nhiều. Dù sao, nữ tử này bây giờ là người được lão đại coi trọng, đắc tội với nàng cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Dường như Khanh Vũ đặc biệt thích thiếu niên rụt rè này, nàng nói chuyện với hắn rất lâu. Cuối cùng, nàng thậm chí còn định đưa tay chạm vào hoa văn linh thú trên mặt hắn.
Nhưng thiếu niên như thể bị kinh hãi, lập tức lùi mạnh về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn nói:
"Ngươi... ngươi đừng chạm vào ta..."
"Tại sao?" Khanh Vũ nhướng mày khó hiểu.
Thiếu niên cúi đầu, trong ánh mắt lộ ra chút bi thương, giọng nói buồn bã:
"...Ta không thể khống chế sức mạnh của mình... Ta sẽ biến ngươi thành quái vật..."
Ở bộ môn đặc thù, hắn là kẻ mờ nhạt nhất, không ai dám tiếp xúc, còn hắn thì luôn cố gắng tránh xa mọi người, không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn không muốn vì bản thân mất kiểm soát mà gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
Bởi vì... ngay cả chính hắn cũng không biết làm thế nào để khôi phục những thứ đã biến đổi về hình dạng ban đầu.
Chỉ có lão đại là có thể tiếp cận hắn một cách an toàn. Mặc dù lão đại luôn an ủi hắn, nhưng hắn vẫn không cách nào nguôi ngoai được nỗi ám ảnh, sự thật rằng hắn từng biến một con người sống sờ sờ thành một cái cây.
Thiếu niên giống như tự nhốt mình trong một lớp vỏ cứng rắn, không chỉ để bảo vệ người khác, mà còn để bảo vệ chính mình.
Hắn sợ làm tổn thương người khác... nhưng còn sợ bị tổn thương hơn.
Khanh Vũ khẽ thở dài, cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng và an toàn nhất có thể:
"Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia dao động, rất lâu sau mới nhỏ giọng trả lời:
"...Tinh Đồng."
Từ trước đến nay, mọi người đều gọi hắn là tên câm, không ai biết tên của hắn, cũng chưa từng có ai hỏi tên của hắn.
Mà nàng, một nữ tử mỹ lệ như vậy, lại là người đầu tiên chủ động muốn biết về hắn.
Nhưng ngay sau đó, người thiếu nữ khiến hắn cảm thấy thân thiết và an tâm này lại có một hành động kinh hãi thế tục.
Thậm chí, trước khi bất kỳ ai kịp có phản ứng, Khanh Vũ đã vươn tay áp lên má thiếu niên, mỉm cười rạng rỡ như hoa.
"Cái tên này rất hợp với ngươi, cũng đẹp như chính đôi mắt ngươi vậy."
Tinh Đồng toàn thân hóa đá.
Hắn ngơ ngác cảm nhận hơi ấm lành lạnh trên má, không có chút cảm giác khó chịu nào.
Phược Linh Thú trong cơ thể hắn vui sướng như một tiểu hài tử, hưng phấn đến mức muốn rúc vào lòng bàn tay của thiếu nữ, tham lam muốn được nàng vuốt ve yêu thương thêm nữa, vô cùng hưởng thụ.
Nó chưa bao giờ cảm thấy thích một ai như vậy.
Tại sao lại... thích đến thế?
Chẳng phải hắn nên hoảng loạn, nên sợ hãi không khống chế được sức mạnh, biến nàng thành quái vật hay sao?
Tại sao tận sâu trong lòng hắn lại không hề có chút kháng cự hay bài xích nào?
"Trời ơi, chắc chắn là ta bị hoa mắt rồi." Không biết ai là người đầu tiên lẩm bẩm một câu, sau đó còn khẩn trương nuốt nước bọt.
"Tên câm này chẳng lẽ khỏi bệnh rồi ư?"
"Không biết nữa... Hay là có ai dám thử chạm vào hắn một chút?"
"Ngươi điên rồi à? Muốn thử thì tự đi mà thử!"
Thiếu nữ mặt búng ra sữa cũng trừng lớn mắt kinh ngạc.
Vừa hay lúc đó, một con chim vô tình bay ngang qua bầu trời.
Nàng ta tiện tay vung ra một luồng khí đánh rơi nó xuống, rồi thản nhiên ném nó thẳng về phía Tinh Đồng.
Chỉ trong nháy mắt, thiếu niên sắc mặt đại biến, chớp mắt một cái, con chim kia đã biến thành một con cóc xấu xí không ngừng kêu "ộp ộp ộp".
Cả con chim lẫn mọi người đều sững sờ.
Con chim cố gắng dang cánh bay lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, nó mới hoảng hốt phát hiện —
Cánh của nó... mất rồi?!!
Tiếng hót thanh thoát biến thành một tràng "ộp ộp ộp" khó nghe!
Nó chỉ bay ngang qua thôi mà! Đã xảy ra chuyện gì vậy?!!
Sắc mặt đám người xung quanh vô cùng đặc sắc.
Cũng may khi nãy bọn họ không tay ngứa mà đi chạm vào tên câm, nếu không chắc chắn đã gặp đại họa!
Nhưng điều khiến bọn họ càng khó tin hơn chính là...
Tại sao vị tiểu sư muội mới đến lại bình yên vô sự?!
Lẽ nào nhan sắc quá đẹp cũng là một ưu thế?!
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Tinh Đồng từ đầu vẫn luôn cúi thấp đầu, lúc này không tự chủ được chậm rãi ngẩng lên.
Ngay lập tức, dung mạo của hắn hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Bỏ qua nửa khuôn mặt trái bị che phủ bởi đồ án Phược Linh Thú, thì nửa bên phải lại đẹp đến mức kinh ngạc —
Làn da trắng nõn tinh tế, đường nét tinh xảo mang theo chút u buồn, đặc biệt là đôi mắt kia—
Đen láy, sáng rực, tựa như những vì sao lấp lánh trong màn đêm, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tên câm này... thực ra trông cũng không tệ!
Mọi người đồng loạt nghĩ thầm.
"Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Tinh Đồng hồi hộp đến mức lắp bắp, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Khanh Vũ bị dáng vẻ rụt rè của hắn chọc cười, đôi mắt phượng khẽ lóe lên vẻ tinh nghịch:
"Xem ra trong lòng ngươi vẫn rất thích ta. Nếu không thì tại sao lại không biến ta thành quái vật?"
So với sự kinh ngạc của Tinh Đồng và những người khác, Khanh Vũ lại thừa biết nguyên nhân của chuyện này.
Nàng sở hữu huyết mạch chí thuần, là chủng huyết mạch được vạn linh yêu thích nhất —
Tất cả sinh linh trên thế gian này đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của huyết mạch chí thuần.
Vậy nên Phược Linh Thú trong cơ thể Tinh Đồng khi được nàng chạm vào, hiển nhiên sẽ vô cùng sung sướng, thậm chí chỉ hận không thể dính lấy nàng mãi không buông.
Nhưng ngay khi không khí còn đang náo nhiệt, một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?"
Đáng lẽ giờ này phải đang trong giờ học buổi sáng, vậy mà trong phòng học của bộ môn đặc thù lại không một bóng người.
Lúc này, Lạc Lan Chi theo tiếng tiến đến, bên cạnh còn có Phượng Thiên Ngân tình cờ gặp nhau trên đường.
Nghe thấy giọng nói của bọn họ, một người không nhịn được lập tức chạy tới báo cáo:
"Sư huynh, lão đại! Có quỷ! Tiểu sư muội mới tới kia đúng là thần nhân! Nàng vừa chạm vào tên câm mà lại không hề hấn gì!!"
Nghe thấy vậy, hai người đều đồng loạt sửng sốt.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy dưới gốc một cái cây lớn, thiếu niên nhút nhát đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt có chút hoang mang, và Khanh Vũ thì đang ngồi xổm trước mặt hắn, mỉm cười nói chuyện.
Đột nhiên, nàng vươn tay nhéo má thiếu niên một cái.
Mọi người chờ xem thiếu niên sẽ hốt hoảng trốn tránh như mọi khi.
Nhưng không...
Tinh Đồng chỉ đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi yên, không trốn không tránh, tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm.
Phượng Thiên Ngân thu hẹp tầm mắt, bước nhanh tiến đến, nắm lấy cổ tay thiếu nữ, trực tiếp kéo nàng đứng dậy.
Khác hẳn với sự ôn hòa ngày thường, giọng nói của hắn trầm thấp hơn mấy phần:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Tinh Đồng lập tức trợn to mắt như nai con bị hoảng sợ.
"Lão, lão đại..."
Khanh Vũ nhíu mày, không vui hất tay hắn ra:
"Sư huynh không biết đột nhiên xuất hiện như vậy có thể dọa chết người hay sao?"
Thái độ này so với sự thân thiện dịu dàng lúc đối diện với Tinh Đồng khi nãy, quả thực khác biệt một trời một vực.
Tiểu sư muội mới tới đúng là được sủng ái vô cùng, đến mức dám nói chuyện với lão đại như vậy.
"Sao ta không biết lá gan của ngươi nhỏ như vậy?"
Phượng Thiên Ngân cười nhẹ một tiếng, ánh mắt khẽ liếc qua thiếu niên có chút sợ hãi bên cạnh, giọng điệu thản nhiên:
"Ngươi không biết phải tránh xa nàng một chút hay sao?"
Sắc mặt Tinh Đồng càng lúc càng khó coi, tái nhợt như tuyết, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Khanh Vũ thấy thế lập tư s đứng chắn ở trước mặt hắn, giọng điệu không vui:
"Sư huynh vô cớ bắt nạt tiểu hài tử làm gì? Là ta chủ động đến tìm hắn nói chuyện, hắn có làm gì đâu."
Nhìn nàng bảo vệ thiếu niên như vậy, Phượng Thiên Ngân dường như vô cùng bất đắc dĩ, thở dài:
"Bộ môn đặc thù có rất nhiều nguy hiểm. Ta chỉ lo lắng ngươi vừa mới đến, chưa quen thuộc mọi thứ, sẽ khiến bản thân bị thương."
"Chẳng phải ta vẫn ổn đây sao? Sư huynh lo xa rồi."
Lời nói rõ ràng là quan tâm, nhưng không hiểu vì sao, Khanh Vũ lại cảm thấy có một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, bản năng cực kỳ bài xích.
Chính xác hơn... ngay từ đầu, nàng đã cực kỳ bài xích người này.
Về lý do, nàng cũng không rõ, chỉ là cơ thể tự nhiên phản ứng, theo bản năng kháng cự hắn tới gần.
Sự xa cách cố ý này, đừng nói Phượng Thiên Ngân, ngay cả đám người đứng xem cũng cảm nhận được.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tiểu sư muội quả nhiên rất có cá tính!
Dám công khai không ưa lão đại như vậy?
Lão đại từ trước đến nay luôn ôn hòa, đặc biệt là đối với tiểu sư muội, dường như chưa bao giờ tức giận.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại khẽ mỉm cười, thản nhiên liếc nhìn mọi người, chậm rãi nói:
"Những năm qua, bộ môn đặc thù luôn rất tự do. Nhưng ta vừa cùng chưởng môn bàn bạc trong nghị sự điện, nghe nói cuối năm sẽ có hai vị đạo sư cấp cao vào đây để hướng dẫn các ngươi."
"Vì vậy, hy vọng các ngươi hãy thu liễm một chút, đừng gây ra những phiền phức không cần thiết."
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như cũ, nhưng ý tứ trong đó khiến ai nấy đều lập tức hiểu rõ—
Lão đại đã biết chuyện bọn họ trêu chọc tiểu sư muội!
Bây giờ đang mượn cơ hội âm thầm cảnh cáo bọn họ!
Đám người lập tức xót xa trong lòng, lén lút nhìn về phía Lạc Lan Chi, ánh mắt đầy oán trách:
Sư huynh! Đã nói là giữ bí mật cơ mà?!
Khanh Vũ nghe thấy vậy, cũng thoáng ngạc nhiên.
Trước đó, Lâu Quân Nghiêu có nói với nàng, hắn sẽ lấy danh nghĩa đạo sư để vào Phiêu Miểu Tông, giúp nàng tìm kiếm tung tích linh hồn của mẫu thân.
Nhưng hắn chưa từng nói... sẽ có thêm một người khác đi cùng?!
Đột nhiên có hai đạo sư cấp cao cùng gia nhập, liệu có quá mức thu hút sự chú ý hay không?
Lỡ như đánh rắn động cỏ thì sao?
Chỉ là nàng không ngờ tới chính là—
Ngay cả Lâu Quân Nghiêu cũng không biết chuyện này.
Còn về vị đạo sư kia...
Lại là một người nàng chưa từng nghĩ đến.
Thời điểm Phiêu Miểu Tông bắt đầu thí nghiệm nhập môn mới là cuối thu, vậy mà trong chớp mắt, thời tiết đã ngày càng lạnh hơn.
Mùa đông thực sự đã đến, đợt tuyết đầu tiên của năm cũng đã rơi.
Không tính những năm trước đây hồn phách nàng lang thang khắp nơi, thì đây là năm thứ bảy nàng sống trong thế giới này.
Nhưng khác với những năm trước, cuối cùng nàng không còn bị giam cầm trong tiểu viện Du Nhiên Cư ở Vĩnh An Vương phủ nữa.
Chớp mắt, nàng đã ở Phiêu Miểu Tông được hơn nửa tháng.
Ngoại trừ những kẻ từng đối đầu với nàng, thì phần lớn người trong bộ môn đặc thù dường như đã dần quen thuộc với nàng.
Mặc kệ ban đầu là thật tình hay giả ý, nhưng bây giờ—
Có vẻ như không ai còn ghét bỏ nàng nữa.
Vì căn bản ghét không nổi.
Có những người, chỉ cần càng hiểu sâu, sẽ càng không thể kiềm chế mà thích họ.
Đúng lúc này—
"Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Mau xem giúp ta với!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía sau.
Khanh Vũ đang ngắm tuyết, bị âm thanh này khiến cho giật nảy cả người.
Nàng bất đắc dĩ quay đầu, lập tức nhìn thấy một nam tử cao ráo đang ôm mặt, dáo dác nhìn quanh, sau đó lén lút lê lết tới bên cạnh nàng, ánh mắt đầy mong đợi.
Dù nàng có kiên nhẫn đến đâu, cũng không nhịn được phàn nàn. "Xảy ra chuyện gì?"
~~~ Hết chương 159~~~