Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 161: Cả đời sói, chỉ biết một bạn tình



Khi Khanh Vũ và thiếu nữ mặt búp bê đến bộ môn đặc thù, bọn họ phát hiện mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ có bọn họ là đến muộn.

Phượng Thiên Ngân đứng tựa vào cửa sổ, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, tạo nên một cảm giác mông lung, xa vời.

Người nam nhân này luôn khiến người khác cảm thấy không chân thực, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại như thể không bao giờ có thể chạm tới.

Những người khác tụ tập lại bàn tán xôn xao, duy chỉ có xung quanh hắn không một bóng người, tựa như một không gian độc lập, không ai có thể phá vỡ lớp ranh giới vô hình đó.

Thấy nàng đến, ý cười bên môi Phượng Thiên Ngân sâu hơn vài phần, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Đến rồi."

"Ừm." Khanh Vũ khẽ gật đầu đáp lại.

Mặc dù ở cùng một bộ môn, nhưng giống như lời đồn, Phượng Thiên Ngân rất hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người, hành tung bất định.

Vì thế, cho dù Khanh Vũ không mấy ưa hắn, nhưng mỗi lần gặp hắn đều khiến nàng sinh ra cảm giác bực bội, khó chịu, thì hắn lại khéo léo rời khỏi tầm mắt của nàng, đúng lúc, đúng chừng mực.

Có đôi lúc nàng cũng thấy kỳ lạ, luôn cảm giác người này rất hiểu mình, nhưng rõ ràng hai người từ trước đến nay chưa từng giao thoa.

Nữ nhân mặt búp bê nhìn thấy lão đại nhà mình bước tới, lập tức nhanh chóng né qua một bên. Mặc dù lão đại luôn ôn hòa, nhưng tuyệt đối không nuông chiều nàng như tiểu sư muội, vì thế tốt nhất vẫn nên tránh xa thì hơn.

"Hôm nay có đạo sư đến, hình như ngươi không kinh ngạc chút nào?" Phượng Thiên Ngân nhìn thiếu nữ mặt không đổi sắc, mỉm cười hỏi.

Khanh Vũ nhướng mày: "Kinh ngạc?"

Phượng Thiên Ngân ra hiệu bảo nàng nhìn về phía nhóm người của bộ môn đặc thù. Kết quả là nàng phát hiện trên mặt ai nấy đều mang theo sự phấn khích, ngay cả Tinh Đồng vốn có tính cách trầm lặng, cũng ánh lên tia tò mò rạng rỡ.

Quay lại nhìn bản thân, nàng lại vô cùng bình tĩnh, chẳng khác nào đã biết trước từ lâu.

Chạm phải ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của nam nhân trước mặt, nàng vẫn không đổi sắc nói: "Đạo sư cũng là người có một cái mũi, hai con mắt, có gì mà phải kinh ngạc?"

Phượng Thiên Ngân chỉ khẽ cười nhẹ, không nói gì thêm.

Khoảng một khắc sau, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh.

Tiếng bước chân vọng lại, lập tức có người tò mò chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi kinh ngạc thốt lên: "Tông chủ đích thân đưa người tới?! Người phía sau ngài ấy... chẳng lẽ chính là đạo sư của chúng ta?!"

Giọng nói đầy ngạc nhiên này lập tức khơi gợi sự tò mò của mọi người. Tất cả đều hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy trên nền tuyết trắng có hai bóng người chậm rãi tiến lại gần.

Người đi phía trước là Văn Nhân Khiêm, một thân thanh y ôn nhuận nho nhã. Nhưng có lẽ vì người phía sau quá mức chói mắt, nên mọi ánh nhìn đều vô thức bỏ qua hắn, mà tập trung vào nam tử cao gầy khoác áo choàng trùm đầu, toàn thân chìm trong sắc màu đỏ thẫm.

Người tu luyện thường không ngại rét lạnh, dù giữa trời đông tuyết phủ, bọn họ cũng không cần phải mặc quá nhiều lớp áo.

Vậy mà nam nhân này, thoạt nhìn chỉ tầm đôi mươi, đáng lý phải tràn đầy sức sống, lại đang quấn mình kín mít, như thể vô cùng sợ hãi giá lạnh của thời tiết này.

Khi người đó đến gần hơn, mọi người mới nhìn thấy rõ.

Làn da hắn trắng nhợt đến mức đáng sợ, so với kiểu tái nhợt bệnh tật còn nhợt nhạt hơn vài phần, tựa như một sinh vật bóng tối quanh năm không thấy ánh mặt trời, chỉ có máu tươi để duy trì sự sống.

Sắc môi hắn đỏ rực như máu, tương phản rõ rệt với làn da trắng trong suốt ấy.

Còn dung mạo kia, giống như được đấng tạo hóa dày công điêu khắc, đẹp đến yêu dị, rực rỡ tựa ánh lửa, hoàn mỹ như tranh vẽ. Mỗi đường nét trên gương mặt đều đẹp đến mức khó tin, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã đủ khiến người ta sững sờ, huống chi là khi lại gần...

"Vị đạo sư này trông chẳng khác gì chúng ta, thật sự có thể dạy được chúng ta ư? Với lại, diện mạo người này cũng quá mức yêu nghiệt! Sao ta có thể tĩnh tâm tu luyện nổi chứ?" Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này, chẳng phải chính là của nam nhân có dung mạo yêu mị, luôn coi trọng nhan sắc của mình nhất hay sao?

"Tông chủ đích thân đưa người tới, có lẽ thân phận không hề tầm thường."

"Nhìn đã thấy rất lợi hại rồi, trông có vẻ khó tiếp cận nữa, không biết có hung dữ không đây?" Thiếu nữ mặt búp bê tỏ vẻ lo lắng.

Tinh Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận quan sát người kia, không nói gì, nhưng không biết phát hiện ra điều gì mà bỗng ngẩn người.

Hắn khẽ thốt lên, giọng nói gần như không nghe thấy: "Mắt hắn... có màu xanh lục."

Khanh Vũ đứng ngay bên cạnh, tự nhiên nghe rõ câu nói này.

Ánh mắt của nàng vốn dĩ đang cụp xuống bất giác ngước lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó, con ngươi khẽ mở to, lộ ra vẻ ngỡ ngàng không thể tin được.

Nàng vốn dĩ tưởng rằng người đến sẽ là Lâu Quân Nghiêu, nên mới không tỏ ra quá bất ngờ. Nhưng nàng lại không ngờ rằng, người đến lại là...

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Văn Nhân Khiêm cùng nam tử trẻ tuổi kia đã chậm rãi bước vào.

Nam nhân nhẹ nhàng giơ tay phủi đi lớp tuyết đọng trên vai, sau đó kéo chiếc mũ trùm đầu xuống. Mái tóc bạc như sương tuyết lập tức xõa xuống, đôi mắt màu lục u tối lướt qua cả căn phòng. Khi nhìn thấy thiếu nữ mà hắn mong nhớ bấy lâu, trong đáy mắt lạnh lẽo khẽ hiện lên một chút ôn nhu mờ nhạt.

"Người này... sao ta cảm thấy có chút quen mắt?"

"Tóc bạc, lục đồng... chẳng lẽ là...?"

"Là sát thần danh chấn thiên hạ, Thương Hải Vương của nước Lâm Uyên?!"

"Trời ạ, không thể nào!"

Sắc mặt mọi người từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi, sau đó đồng loạt ánh lên vẻ cuồng nhiệt.

Đây chính là một trong mười cường giả mạnh nhất trên bảng xếp hạng cao thủ của đại lục Tuyền Ky! Không ngờ lại đến Phiêu Miểu Tông làm đạo sư của bọn họ? Đây có phải là mơ hay không?!

Nhìn một đám người kích động đến nỗi không thể kiềm chế, Văn Nhân Khiêm không nhịn được bật cười, liếc nhìn nam tử bên cạnh: "Xem ra trên đại lục ngươi vẫn rất nổi danh, nhìn bọn họ kìa, vui mừng quá rồi."

"Là vinh hạnh của ta." Khanh Dạ Ly hơi gật đầu, sắc mặt không hề dao động.

Văn Nhân Khiêm nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Xem ra mọi người đều biết vị này rồi. Nhưng bất kể trước đây thân phận của ngài ấy là gì, từ hôm nay trở đi, người này chính là đạo sư của các ngươi. Các ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, vị đạo sư này tuyệt đối sẽ không nương tay."

Mọi người vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Bọn họ nào dám không nghe lời? Khoảng cách thực lực giữa bọn họ và hắn cách xa đến mức không thể đo đếm! Nếu không ngoan ngoãn, chỉ sợ sẽ bị nghiền nát đến thảm thương!

Sau khi Văn Nhân Khiêm dặn dò vài câu, hắn chào hỏi Khanh Dạ Ly rồi rời đi.

Ngay khi hắn vừa rời khỏi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu.

Từ lúc nam nhân kia bước vào, ánh mắt Phượng Thiên Ngân vẫn luôn không rời khỏi người kia. Trong khi đó, đôi đồng tử giống như dã thú của người kia lại gắt gao khóa chặt trên người hắn, như thể có thể xé nát hắn ta bất cứ lúc nào.

Hừ, thú vị thật. Vì sao người này lại mang theo địch ý sâu sắc với hắn như vậy? Chẳng lẽ bọn họ từng quen biết nhau?

"Trước đây khi đi du hành đại lục, ta từng có cơ duyên đi qua biên giới Lâm Uyên, danh tiếng của Thương Hải Vương ai ai cũng biết." Phượng Thiên Ngân mỉm cười, giọng điệu thâm ý sâu xa: "Chỉ là không biết, vì sao Thương Hải Vương không làm một người nắm quyền dưới một người trên vạn người ở Lâm Uyên quốc, mà lại vượt ngàn dặm đến Phiêu Miểu Tông?"

Khanh Dạ Ly chậm rãi tiến lên hai bước, giọng nói lạnh nhạt: "Mỗi người đều có chí hướng riêng. Mặc dù quyền thế hấp dẫn, nhưng vẫn có thứ quý giá hơn quyền thế."

Nói xong, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên gương mặt thiếu nữ đối diện, người đang nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp. Trong lòng hắn chợt dâng lên một chút bất an.

Vì sao nàng không nói gì?

Là trách hắn tự tiện đến đây sao?

Trong khoảnh khắc hắn lặng lẽ ngẫm nghĩ, đôi mắt xanh lục kia dần phủ lên một tầng u buồn cô tịch.

Khanh Vũ nhìn thấy ánh mắt đó, rốt cuộc không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Đạo sư, mời theo ta một chút."

Nam nhân lạnh lùng kia vừa nghe xong, quả nhiên không chút do dự mà theo nàng rời khỏi, để lại đám người bên trong xôn xao bàn tán.

"Tiểu sư muội đang làm gì vậy? Định kết thân với Thương Hải Vương để tạo quan hệ tốt hay sao?"

"Không thể nào! Người này trông có vẻ không dễ đối phó. Nếu không tin, ngươi thử lại gần kết thân xem sao?"

"Thôi thôi thôi, ta không dám."

Sắc mặt Phượng Thiên Ngân thoáng trầm xuống, ánh mắt không dễ phát hiện tối đi một chút. Hắn nhìn ra bên ngoài, nơi có hai người đang đứng dưới gốc cây, quay lưng về phía bọn họ, không biết đang nói gì. Nhưng hắn có một loại cảm giác, hai người này nhất định quen biết nhau.

Hắn cũng không bỏ sót ánh mắt của nam nhân kia vẫn luôn dừng trên người Khanh Vũ.

Khanh Dạ Ly đã từ bỏ tất cả ở Lâm Uyên quốc, giờ đây hắn không còn là Thương Hải Vương nữa. Mặc dù chuyện này chỉ có một số người trong nội bộ biết và chưa hề lan truyền ra ngoài, nhưng với Phượng Thiên Ngân, muốn biết được cũng chẳng phải việc khó.

Với một nam nhân, điều quan trọng nhất chính là quyền lực và địa vị, là đứng trên đỉnh cao chí tôn vô thượng.

Khanh Dạ Ly có tiền, có quyền, lại còn là một trong những cường giả mạnh nhất đại lục. Vậy mà hắn lại sẵn sàng từ bỏ tất cả, vượt ngàn dặm đến Phiêu Miểu Tông, cam chịu làm một đạo sư nho nhỏ. Lý do duy nhất, không cần nói cũng biết.

Đôi mắt Phượng Thiên Ngân thoáng biến đổi, thiếu nữ hắn để mắt đến, quả thực có không ít người cũng nhớ thương đến nàng!

***

"Nàng không vui."

Thiếu nữ hồi lâu không lên tiếng, khiến Khanh Dạ Ly cuối cùng cũng không chịu nổi sự yên lặng này, giọng nói có chút khàn khàn.

Có lẽ trong lòng hắn lại đang trải qua một trận giằng co mãnh liệt.

Khanh Vũ ngước mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy được vẻ cô đơn trong ánh mắt nam nhân trước mặt. Gương mặt tinh xảo như tranh khẽ nhíu mày, như thể đang cảm thấy áy náy.

"Ngươi đã tháo mặt nạ rồi ư?" Nàng bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan.

Khanh Dạ Ly hơi sững người, đáp: "Đan dược trước đây nàng đưa cho ta, ta vẫn luôn dùng chúng. Bây giờ căn bản không còn nhìn ra nữa. Chẳng phải nàng từng nói... hy vọng ta có thể trở thành một người bình thường hay sao?"

Khanh Vũ không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Thế còn ngươi? Ngươi muốn trở thành người thế nào?"

Nam nhân mím chặt đôi môi mỏng, im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi nói:

"Ta hy vọng... mình sẽ là người mà nàng mong muốn."

Nàng bỗng dưng khựng lại, hồi lâu không thốt lên lời.

Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, hắn vẫn luôn đuổi theo bước chân của nàng, chưa từng thực sự suy nghĩ xem bản thân muốn sống cuộc đời như thế nào.

Liệu có phải vì nàng, mà hắn đã trói buộc bước tiến của chính mình hay không?

"Tiểu Dạ, nếu năm đó ta không nhặt ngươi về, có phải ngươi sẽ không chết, cũng sẽ không trở thành như bây giờ?" Khanh Vũ cầm lấy một lọn tóc bạc của hắn, cảm thán hỏi.

"Đáng tiếc không có 'nếu'." Nam nhân nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết trên y phục của nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Ta chỉ biết rằng, nếu không có nàng, sẽ không có Khanh Dạ Ly."

"Trước đây, mỗi ngày trôi qua đối với ta đều dài đằng đẵng, ta từng căm hận thế giới này bất công. Nhưng bây giờ, ta lại cảm thấy may mắn. May mắn vì ông trời đã để nàng an toàn, một lần nữa đứng trước mặt ta."

"Ta cũng từng hận ngươi, vì sao ngươi lại nuốt lời? Rõ ràng đã cho ta tia sáng hy vọng, tại sao lại nhẫn tâm tước đoạt nó?"

"Nàng từng nói, ta là một con sói. Mà sói, một khi đã nhận định ai đó, thì cả đời cũng sẽ không thay đổi, dù có chết đi chăng nữa."

~~~Hết chương 161~~~