Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 163: Ấm lòng sói nhỏ trung thành



Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Yến Ngưng Lạc bỗng dưng cứng lại. 

Thẩm Tinh không để ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của nàng, chỉ có chút ngạc nhiên chớp mắt: 

"Ngưng Lạc, đó chẳng phải là muội muội của ngươi hay sao? Sao lại đi cùng với Thương Hải Vương tới đây?" 

Giang Ý Hàn tinh tế hơn, phát hiện ra sắc mặt của Yến Ngưng Lạc có gì đó không ổn. 

Đúng lúc này, một nhóm thiếu niên đói khát như bầy sói từ cửa tràn vào nhà ăn. Đa phần đều là đệ tử từ bộ môn Võ Sư, bị các đạo sư nghiêm khắc huấn luyện quá mức, giờ đây sớm đã đói bụng đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đang biểu tình kháng nghị. 

Một thiếu niên thân hình cao lớn đang lao về phía Khanh Vũ, suýt nữa va phải nàng. 

Ánh mắt Khanh Dạ Ly bất chợt trầm xuống, cánh tay dài vươn ra, lập tức kéo nàng tới trước ngực nàng, chặt chẽ bảo vệ. 

Khí tức quanh người hắn lạnh thấu xương, gần như không ai dám lại gần trong phạm vi một mét, vì thế vô tình ngăn cách luôn đám thiếu niên đang chen chúc kia. 

Khanh Dạ Ly hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng: 

"Không sao chứ?" 

"Ừ, không sao." Khanh Vũ khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay hắn. 

"Ta nhìn thấy Tiểu Bắc bọn họ. Ngươi... có muốn qua đó ăn cùng hay không?" 

Khanh Dạ Ly gật đầu, đơn giản đáp: "Cùng đi." 

— 

"Nam nhân kia là ai vậy? Trông lạ quá." 

"Nữ tử kia hình như là thiên tài toàn hệ của bộ môn đặc thù. Bọn họ có quan hệ gì?" 

"Chuyện rõ ràng như thế còn gì, nhìn dáng vẻ hắn vừa rồi bảo vệ nàng ấy, chu đáo đến vậy." 

"Phiêu Miểu Tông chẳng phải nghiêm cấm đệ tử vướng vào chuyện phong nguyệt hay sao? Nam nhân kia nhìn chẳng giống người trong tông môn, sao lại có thể ở đây?" 

"Các ngươi nhìn diện mạo của hắn đi, có cảm thấy quen thuộc hay không..." 

"Tóc bạc mắt xanh... Chẳng lẽ là người đó?!" 

"Trời ạ, không thể tin được! Vậy mà lại có thể gặp vị đại nhân này ở Phiêu Miểu Tông!" 

Đám đông không khỏi xì xào bàn tán. 

Không ít nữ đệ tử vốn thanh tâm quả dục, nay nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tinh xảo cùng cử chỉ dịu dàng của nam nhân kia, trong lòng cũng không tránh khỏi rung động. 

Yến Ngưng Lạc lặng lẽ thu ánh mắt lại, đáy mắt thoáng trầm xuống. 

Nếu trước đó nàng chưa nhận ra, thì bây giờ, mọi chuyện đều đã rõ ràng. 

Khanh Dạ Ly đến Phiêu Miểu Tông, chọn trở thành đạo sư của bộ môn đặc thù... tất cả đều là vì Yến Khanh Vũ. 

Nàng lại quên mất, Yến Khanh Vũ vốn thuộc về bộ môn đặc thù. 

Lần trước ở phủ Vĩnh An Vương, lẽ ra nàng nên nhìn ra được, thái độ của Khanh Dạ Ly đối với nàng ta hoàn toàn khác biệt. 

Hiện tại xem ra, mối quan hệ của bọn họ không hề đơn thuần, mà là vô cùng thân mật. 

Nàng chưa từng quên, Khanh Dạ Ly ghét bị người khác đến gần đến mức nào. 

Năm đó, cho dù bị trọng thương, ý thức mơ hồ, hắn vẫn cảnh giác với sự tiếp cận của nàng. 

Vậy mà vừa rồi, hắn lại theo bản năng mà bảo vệ Yến Khanh Vũ trong vòng tay của mình. 

Không thể phủ nhận, hành động đó thực sự khiến trái tim vốn luôn bình lặng của nàng dấy lên một chút ghen tị lẫn đố kị. 

Yến Khanh Vũ... nàng ta dựa vào cái gì chứ? 

Ngoài gương mặt quyến rũ giống hệt mẫu thân, nàng ta còn có điểm nào hơn được nàng? 

— 

"A Triệt, ngươi đang nhìn gì vậy?" 

Liên Thiếu Kiệt bưng mâm cơm quay lại, nhìn thấy Hiên Viên Triệt có vẻ thất thần, bèn cất tiếng hỏi. 

Hiên Viên Triệt thu ánh mắt lại, khẽ nhếch môi cười: 

"Không có gì, chỉ có chút hiếu kỳ nhìn sắc mặt của Yến Ngưng Lạc sẽ thú vị thế nào khi nhìn thấy Thương Hải Vương thân mật với một nữ nhân khác." 

Liên Thiếu Kiệt nghe vậy liền bật cười: 

"Ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác à? Không thể vì nàng ta giải trừ hôn ước với ngươi mà mang lòng báo thù được, như thế không phải là phong phạm của vị quân tử." 

Hiên Viên Triệt hừ nhẹ: 

"Ta đâu có bụng dạ hẹp hòi như thế. Hôn ước vốn không phải do chúng ta tự nguyện, giải trừ rồi ai nấy đều vui vẻ. Chẳng qua... ta chỉ hơi thương hại nàng ta mà thôi." 

"Thích một nam nhân, nhưng hắn lại thân mật với nữ nhân khác. Với tính cách kiêu ngạo như nàng ta, có lẽ sẽ tức chết mất." 

"Tặc tặc tặc, đến cả chuyện nàng ta tức chết mà ngươi cũng đoán được, chẳng lẽ ngươi vẫn còn vương vấn người ta?" Liên Thiếu Kiệt cười trêu, sau đó cũng chuyển ánh nhìn về phía cửa. 

"Nhưng mà... nữ tử kia đi cùng Thương Hải Vương, dung mạo cũng chẳng thua kém Yến Ngưng Lạc. Hơn nữa, so với dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của nàng ta, trông nàng ấy đáng yêu hơn nhiều, chẳng trách người ta không thích nàng ta." 

Hiên Viên Triệt vốn không để ý dung mạo của thiếu nữ kia, nghe hắn nói vậy mới ngước mắt lên nhìn, nhưng hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó. 

— 

Bên phía Khanh Vũ, nàng và Khanh Dạ Ly đã ngồi xuống bàn của Mộ Lai. 

Lúc trước bọn họ chỉ dành chỗ cho một người, nhưng hiện tại, nhà ăn lại đông nghịt, xung quanh gần như không còn chỗ trống. 

Khanh Dạ Ly nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn một thiếu niên bên trái. 

Thiếu niên nọ đang ăn cơm rất ngoan, đột nhiên bị ánh mắt đó quét qua, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vã dịch sang bên cạnh một chút. 

Thế nhưng, Khanh Dạ Ly vẫn chau mày, không hề nhúc nhích. 

Thiếu niên kia suýt nữa bị luồng khí âm trầm quanh hắn dọa khóc, cắn chặt đũa, run lẩy bẩy. 

Khanh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành ngồi xuống vị trí của thiếu niên lúc nãy, sau đó vỗ nhẹ vào chỗ ngồi vốn dành cho mình: 

"Ngồi đây đi." 

Lúc này, Khanh Dạ Ly mới chịu buông lỏng chân mày, yên lặng ngồi xuống.

Tình cảnh này là đang chê chỗ ngồi đó đã bị thiếu niên kia ngồi rồi hay sao! Quả nhiên cao thủ đều có cá tính riêng. 

Khanh Bắc có chút kinh ngạc, vui mừng nói: "Thương Hải Vương, sao ngài lại ở đây?" Hắn dừng lại một chút, nhìn sang thiếu nữ đối diện với đôi mắt cong cong, như thể đã hiểu ra điều gì, "Ngài đến gặp Khanh Vũ à?" 

"Ừ." Khanh Dạ Ly hiếm khi đáp lại một tiếng, nói, "Ta là đạo sư của bộ môn đặc thù." 

Ánh mắt Khanh Bắc lập tức sáng rực: "Ngài thật sự là đạo sư ở Phiêu Miểu Tông? Vậy ta có thể chuyển sang bộ môn đặc thù hay không?" 

Khanh Vũ: "......" Hừ, gia hoả này quả thật vô cùng sùng bái Tiểu Dạ! 

Yến Tích Vũ bên cạnh nghe thấy vậy cũng phấn khởi hẳn lên, ngượng ngùng nói nhỏ: "Vậy ta có thể đi cùng hay không?" 

Kết quả, câu nói này của nàng ngay lập tức bị Khanh Bắc chế nhạo không chút lưu tình: "Ngươi thì thôi đi, có thể ở lại bộ môn Võ Sư đã là rất khó rồi, đừng có mơ tưởng hão huyền." 

Đúng là chủ nghĩa bá quyền! 

Yến Tích Vũ trong lòng bực bội, nhưng lại không dám phát tác. 

Mộ Lai vẻ mặt đầy hứng thú quan sát hai người bọn họ, sau đó quay sang hỏi Khanh Vũ: "Vị này chính là Thương Hải Vương ư? Sao ta lại không biết ngươi quen biết một nhân vật lớn như vậy?" 

Khanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai: "Ban đầu đúng là không quen, sau này gặp rồi mới nhận ra." 

"Quan hệ của hai người rất tốt?" Mộ Lai nháy mắt trêu chọc. 

Nam nhân toàn thân tỏa ra hàn khí không nói một lời, chỉ lặng lẽ gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát thiếu nữ. 

Hành động này không chỉ khiến đám người trên bàn bọn họ mở to con mắt mà toàn bộ thực khách trong Thiện Đường cũng sững sờ, trực tiếp bỏ luôn bữa ăn để hóng chuyện. 

Bên phía bộ môn Võ Sư, một con thú nào đó vẫn cúi đầu ăn, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế thì đôi tai đã dựng lên từ lâu, không biết đã nghe lén bao lâu rồi. 

Thật là nguy hiểm, nguy hiểm quá! Thiếu nữ này thật sự quá hút người rồi, một Phượng Thiên Ngân còn chưa đủ, bây giờ lại xuất hiện thêm một gia hoả nữa, hơn nữa còn là một tên nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất biết quan tâm đến người khác! Bây giờ nữ nhân đều thích kiểu này ư? 

Chủ nhân đáng thương của hắn đếm bây giờ vẫn còn chưa biết, tiểu cô nương đang bị người khác câu dẫn! 

Mấy người xung quanh nhìn chằm chằm vào thức ăn trong bát Khanh Vũ, suýt nữa thì khoan thủng cả cái bát. 

Khanh Vũ cảm thấy buồn cười, cầm đũa lên gắp một miếng, chậm rãi ăn rồi từ tốn trả lời: "Ừ, quan hệ rất tốt." 

Mộ Lai tiếp tục trêu: "Tốt đến mức nào?" 

Khanh Vũ lặng lẽ nhai xong miếng thức ăn rồi nuốt xuống, suy nghĩ một chút, sau đó thành thật nói: 

"Trên đời này có một loại người, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng lại giống như thân nhân. Không cần hỏi nguyên do, không phân biệt đúng sai, vĩnh viễn đứng về phía ngươi. Có thể yên tâm giao phó tấm lưng cho người đó, không bao giờ lo lắng bị phản bội, thậm chí có thể vì đối phương mà chết." 

Không ai nhận ra, người nam nhân cao ngạo, lạnh lùng bên cạnh nàng chỉ vì câu nói này mà đôi mắt hơi đỏ lên, cả cơ thể cũng trở nên cứng ngắc. 

Những người xung quanh đều im lặng, không biết vì sao một câu nói đùa ban đầu bỗng nhiên khiến bầu không khí trở nên trầm lắng như vậy, như thể bọn họ đã cùng trải qua vô số khổ nạn không ai hay biết. 

Câu trả lời của Khanh Vũ không giống như lời nói tùy tiện, mà thật sự xuất phát từ tận đáy lòng, như thể nàng đã từng trải nghiệm qua.

Một lúc lâu sau, Khanh Dạ Ly mới thu lại ánh mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng, trầm thấp như cũ, nhưng dường như còn ẩn chứa một cảm xúc vi diệu nào đó. Hắn chậm rãi mở miệng: "Ngươi sẽ không chết." 

Nếu thật sự có một ngày như thế, cho dù phải trả bất kỳ giá nào, hắn cũng tuyệt đối không để Khanh Vũ chết trước mình. 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến mức giống như sắp sinh ly tử biệt của hắn, Khanh Vũ chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên nhét một thứ gì đó vào trong miệng hắn, hỏi: "Ngon không?" 

Gương mặt lạnh lùng, cao ngạo của Khanh Dạ Ly hiếm khi hiện lên vẻ ngơ ngác, sau đó theo bản năng nhai một chút. Thức ăn mềm dẻo, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Hắn hơi gật đầu: "Ngon." 

"Ngon thì ăn nhiều một chút, tay nghề của đầu bếp ở đây không thua kém bên ngoài đâu. Ngươi gầy quá rồi." Khanh Vũ cười híp mắt nói, sau đó lại gắp thêm một đống thức ăn vào trong bát của hắn. Nhìn hắn sững người, nàng liền thúc giục: "Mau ăn đi!" 

Người nam nhân từ trước tới nay chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Khanh Vũ, nghe thấy vậy lập tức không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. 

Mọi người: "......!!!" 

Cứ thế mà chuyển đề tài luôn à??? 

Hơn nữa, Thương Hải Vương trước mặt Khanh Vũ... lại ngoan ngoãn như vậy sao?! 

Kẻ giết người không chớp mắt, lạnh lùng vô tình kia, hóa ra cũng có một mặt thế này. 

Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ. 

Có lẽ vì bị cảnh tượng này dọa sợ, Mộ Lai cũng không hỏi tiếp nữa, lặng lẽ cúi đầu ăn. Nàng sợ nếu tiếp tục truy hỏi, biết được chuyện gì đó không nên biết, tối về sẽ bị mất ngủ. 

Minh Y Y vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, chỉ có ánh mắt hơi nghi hoặc quét qua Khanh Dạ Ly, hàng lông mày hơi nhíu lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. 

--- 

Vân Trung Thiên.

Ma Vực.

Lâu Quân Nghiêu thay một bộ trường bào màu tím sẫm, vừa định rời đi thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng gầy gò trong bộ y phục màu trắng nhạt. Người đó thản nhiên nói: "Bây giờ ngươi không thể rời đi." 

"Hửm? Ta mới bao lâu không trở về, bây giờ tới cả việc ta đi đâu cũng muốn quản à?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không, nhưng đôi mắt tím mê hoặc lại chẳng hề có chút ý cười nào. 

Nam nhân trước mặt có dung mạo thanh tú tuấn mỹ, một đôi mắt đỏ như máu, chính là Tiểu Quái Vật. 

Vân Trung Thiên chỉ có hai người sở hữu dị đồng, mà hắn là một trong số ít kẻ dám nhìn thẳng vào ma nhãn của Lâu Quân Nghiêu. Cổ ngữ có câu: Trời sinh kẻ dị đồng, nhất định bất phàm. Lâu Quân Nghiêu là vậy, Tiểu Quái Vật cũng thế. 

Đối diện với ánh mắt ẩn chứa vẻ không vui của hắn, Tiểu Quái Vật vẫn bình thản: "Ngươi bị thương, ít nhất phải chờ mùi máu tan đi rồi mới được rời khỏi đây. Nếu không, sẽ bị những thứ phiền phức kia bám theo." 

"Hừ, chỉ dựa vào bọn chúng?" Lâu Quân Nghiêu nhếch môi cười khẩy, khinh thường cười lạnh. 

Tiểu Quái Vật hơi nheo mắt, ánh mắt càng thêm thâm sâu: "Ngươi nôn nóng như vậy, là vì tiểu nha đầu kia à?"

~~~Hết chương 163~~~