"Đây không phải chuyện ngươi nên bận tâm." Lâu Quân Nghiêu liếc xéo nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Tiểu Quái Vật dường như khẽ nhếch môi: "Ngươi là chủ nhân Ma Vực, cũng là vương của tất cả chúng ta. Ngươi muốn làm gì, muốn đi đâu, đương nhiên không ai có thể can thiệp. Chỉ là, Vương của chúng ta giờ đây lại quan tâm tới một tiểu nha đầu như vậy, thật sự khiến người ta không khỏi lo lắng."
"Lo lắng?" Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn, dường như không hiểu ý câu này.
Tiểu Quái Vật khẽ cười, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Chủ thượng tiêu dao tự tại mấy trăm năm, một thân một mình, chỉ sợ chưa từng biết đến việc quá mức quan tâm một nữ tử, thậm chí liên tục phá lệ vì nàng, rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu?"
Lâu Quân Nghiêu nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Ngươi thích nha đầu đó rồi." Tiểu Quái Vật chậm rãi nói.
Lâu Quân Nghiêu thoáng sững sờ, dường như bị lời này làm kinh ngạc, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Sau đó, hắn khó chịu liếc Tiểu Quái Vật một cái, lạnh lùng đáp: "Nói linh tinh."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, bóng lưng trông có vẻ còn hơi giận dỗi.
Tiểu Quái Vật đưa tay vuốt cằm, đáy mắt mang theo ý cười.
Phía sau bỗng vang lên tiếng cười khẽ của một nữ tử, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nữ tử mặc váy đỏ thẫm, dung nhan yêu mị kiều diễm, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt xinh đẹp mang theo nét cười gian xảo nhìn hắn.
"Sao thế?" Tiểu Quái Vật nhìn nàng hỏi.
Mị Cơ cười càng tươi hơn: "Tiểu quỷ à, ngươi vạch trần chủ thượng như vậy thật sự ổn sao? Chỉ sợ đây là lần đầu tiên ngài ấy động tình, chỉ vừa mới chớm nở thôi mà ngươi đã nói toạc ra rồi. Với tính cách của hắn, còn không thẹn quá hóa giận mà bóp chết ngay từ trong trứng nước? Ngươi đây là muốn phá hỏng nhân duyên người khác đó."
"Ta chỉ giúp hắn nhìn rõ sự thật mà thôi. Chủ thượng cái gì cũng tốt, chỉ là trí khôn quá kém." Tiểu Quái Vật thản nhiên nói.
Mị Cơ lập tức sà vào người hắn, thân hình mềm mại cứ thế dựa vào lồng ngực tuy gầy nhưng rắn chắc của hắn, ngón tay thon dài vẽ những vòng tròn mờ ám trên người hắn: "Chủ thượng làm sao có thể so được với ngươi, một tiểu quỷ đầy tâm cơ? Nhìn thì nghiêm túc, nhưng thật ra lại là kẻ vừa âm hiểm vừa phúc hắc."
Tiểu Quái Vật khẽ cười khẩy, nắm lấy ngón tay đang nghịch ngợm của nàng, đồng thời cẩn thận đỡ lấy thân hình mềm mại hoàn toàn treo trên người mình, sợ nàng bị ngã. Giọng hắn trầm khàn: "Đã biết ta có tâm cơ như vậy, vậy mà vẫn có người lần nào cũng không giữ nổi chút tự tôn của nữ nhi, cứ dán lấy ta dụ dỗ?"
Mị Cơ chớp chớp mắt một cách vô tội, bĩu môi, giọng điệu có chút ấm ức: "Ai bảo ngươi lúc nào cũng bày ra vẻ không nhiễm khói bụi trần gian? Nếu ta không chủ động một chút, chẳng lẽ còn mong ngươi chủ động? Rõ ràng biết ta thích ngươi, vậy mà còn giả bộ như chẳng biết gì, ngươi nói xem, trên đời còn ai xấu xa hơn ngươi hay không?"
Một yêu tinh lúc nào cũng phong tình vạn chủng, vậy mà giờ phút này lại lộ ra dáng vẻ ủy khuất đáng thương như vậy, quả thật rất dễ khiến người ta động lòng.
Đôi mắt đỏ thẫm của Tiểu Quái Vật sâu thêm vài phần, sau đó hắn cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má nàng.
Mị Cơ lập tức sững sờ, trợn to mắt, không biết phải phản ứng thế nào, thậm chí còn hiếm hoi đỏ bừng khuôn mặt.
Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên bên tai: "Ta thích dáng vẻ chủ động của nàng."
Khuôn mặt của Mị Cơ như bùng nổ, thoáng chốc đỏ đến tận cổ.
Nàng chưa bao giờ biết rằng, thì ra khi tiểu quái vật nhà mình nói ra những lời tâm tình dịu dàng lại có thể mê hoặc đến thế!
Nàng vốn tự nhận da mặt dày, nhưng khi đối diện với bộ dạng dụ hoặc lòng người này, hoàn toàn không có sức lực chống cự.
Thật sự là bị hắn gắt gao ăn hết!
---
Trời đêm đen kịt, gió rét gào thét, rừng núi hoang vắng một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có Vân Lai Các bắc ngang giữa hai ngọn núi là vẫn còn lấp lánh ánh đèn, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nhạc sáo du dương, cảnh ca múa ăn chơi xa hoa.
Nghe nói trước đây, từng có người ở tầng trên cao của Phiêu Miểu Tông ra mặt đàm phán, cho rằng nơi thanh tu này không thích hợp để tồn tại một địa điểm khiến đệ tử lén lút chạy đến tiêu khiển như vậy.
Nhưng cuộc thương lượng không thành công, vị ở tầng trên cao kia vốn định mềm mỏng trước, sau đó mới dùng biện pháp cứng rắn. Nào ngờ còn chưa kịp động thủ, đã bị một gã sai vặt canh cửa đá bay ra ngoài.
Thật sự không thể tin nổi! Đường đường là một nhân vật có danh vọng trong Phiêu Miểu Tông, ai ai cũng phải nể ba phần, vậy mà lại bị một tiểu tử vô danh tiểu tốt đối xử như thế! Hắn lập tức tức giận, muốn ra tay dạy dỗ gia hoả vô lễ kia một trận.
Nhưng còn chưa kịp ra tay, đối phương chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, hắn đã bị đẩy ra xa mấy trượng, phun máu trọng thương, còn bị gãy một cái xương sườn.
Thật đáng sợ! Chỉ là một kẻ vô danh mà đã có tu vi khủng khiếp như vậy, vậy thì thế lực đứng sau Vân Lai Các rốt cuộc sâu khó lường tới mức thế nào?
Không thể chọc vào, không thể chọc vào! Chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi bẩm báo việc này với Văn Nhân Khiêm, hắn ta cũng chỉ cười nhạt, không thèm để tâm. Ngay cả tông chủ của bọn họ cũng không quản chuyện này, bọn họ còn có thể làm gì khác ngoài từ bỏ?
---
Thời tiết lạnh thấu xương, nhưng Bạch Chi Ngạn vẫn mặc bộ y phục đỏ mỏng manh.
Nam nhân có dáng người cao gầy nhưng thẳng tắp, dung mạo tà mị tuấn mỹ, mang theo mùi son phấn, chật vật thoát khỏi đám khách nữ như lang như hổ, sắc mặt có chút âm trầm.
Đáng chết! Hắn suýt nữa bị một lão bà cưỡng hôn, khó giữ được trình tiết!
Hắn chỉ đến hậu viện xem xét tình hình một chút, vậy mà lại bị nhận nhầm thành "thiếu gia". Ha! Trên đời này có vị "thiếu gia" nào tuấn mỹ như hắn hay sao? Buồn cười thật!
Hắn vừa mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy một nam nhân ngồi bên bàn, một tay chống mặt, mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Chi Ngạn cả kinh, vội vàng sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay nam nhân kia. Hành động mạnh như vậy nhưng đối phương chỉ hơi run rẩy hàng mi, không có một chút phản ứng nào.
"Quân Nghiêu, ngươi làm sao vậy?"
Bạch Chi Ngạn hoảng hốt, chỉ cảm thấy mạch đập của hắn lúc có lúc không, tình trạng cực kỳ yếu ớt. Rõ ràng là bị nội thương rất nặng, vậy mà hắn vẫn cố chịu đựng không hề phát tác, còn vượt qua hai đại lục từ Vân Trung Thiên đi tới tận đây.
"Người nào có thể khiến ngươi bị thương nặng thế này?"
Sắc mặt Bạch Chi Ngạn tối sầm lại, chậm rãi truyền linh lực vào cơ thể đối phương. Một lúc lâu sau, mạch đập của nam nhân mới dần ổn định.
Lâu Quân Nghiêu mở mắt, giọng nói khàn khàn: "Ta không sao."
"Ngươi thế này còn nói không sao?" Bạch Chi Ngạn trừng hắn. "Vừa rồi ta còn không bắt được mạch của ngươi, suýt nữa tưởng ngươi chết rồi."
"Ngươi mong thế à?" Lâu Quân Nghiêu cười nhạt nhìn hắn, "Tai họa để lại ngàn năm, ta không dễ chết vậy đâu."
Bạch Chi Ngạn hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh nói: "Đừng có giở trò với ta. Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Chạy đến Vân Trung Thiên một chuyến liền biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết thế này, đừng nói với ta là do lâu rồi không đánh nhau nên thân thủ trở nên kém cỏi đi đấy?"
Lâu Quân Nghiêu thở dài, "Ta bất cẩn quá, không ngờ gần đó lại có ma thú trấn thủ, lúc không chú ý đã bị nó đánh trúng."
Bạch Chi Ngạn sững sờ, "Ngươi bị thương nặng như vậy, ma thú đó ít nhất cũng phải cấp mười lăm rồi chứ!"
"Là một con quỷ diện sư cấp mười tám đỉnh phong, nó ẩn nấp quá kỹ, ta không chú ý tới." Lâu Quân Nghiêu có chút khó chịu nói.
Nghe nói tới ma thú cấp mười tám đỉnh phong, sắc mặt Bạch Chi Ngạn lập tức thay đổi, sau đó lóe lên một tia may mắn vì hắn thoát chết, "Ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn, trong Vân Trung Thiên số linh thú và ma thú cấp cao cũng chỉ có mấy con, thế mà ngươi lại đụng phải. Vậy con ma thú đó, sau này ngươi đã giết nó chưa?"
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, "Không thì sao? Chẳng lẽ ngươi mong ta thả nó đi?"
"Không phải, ta muốn hỏi, tinh hạch của ma thú đâu?" Ma thú cấp mười tám, có cầu cũng khó gặp, đừng nói đến giá trị của tinh hạch, nếu dùng để rèn linh khí, uy lực chắc chắn cực lớn!
Không ngờ, Lâu Quân Nghiêu lại nhíu mày, hờ hững nói một câu, "Ta trực tiếp đánh nát đầu nó, óc văng tung tóe, quá ghê tởm, tinh hạch cũng vỡ theo."
Bạch Chi Ngạn: "..."
Quả nhiên, hắn không nên mong chờ người này có chút siêng năng mà mang tinh hạch về, căn bản là không biết tiếc của trời ban!
"Rốt cuộc ngươi quay về làm gì mà lại bị thương thế này?" Bạch Chi Ngạn không quên hỏi điều quan trọng, có thể khiến hắn không tiếc bị thương để làm, chắc chắn không có nhiều chuyện như vậy.
Nhắc đến việc này, Lâu Quân Nghiêu hơi mỉm cười, trong tay xuất hiện hai viên Dưỡng Hồn Châu trong suốt, bên trong yên tĩnh cuộn mình hai luồng hồn thể mơ hồ.
"Lần này, thu hoạch không nhỏ." Lâu Quân Nghiêu nói.
Bạch Chi Ngạn ngạc nhiên chớp mắt, "Đây là hồn thể của Lam Cô Cô? Ngươi tìm thấy ở đâu?"
"Ngay dưới đáy vực phía sau Ma Vực." Lâu Quân Nghiêu đáp.
Bạch Chi Ngạn càng thêm kinh ngạc, "Ngươi tìm thấy bằng cách nào?" Chẳng lẽ chúng vẫn luôn ở ngay trước mắt?
Lâu Quân Nghiêu khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Trực giác."
Bạch Chi Ngạn lắc đầu cười, "Ngươi tận tâm tận lực như vậy, chắc chắn Khanh Vũ nha đầu biết được sẽ rất cảm động."
Đôi mắt Lâu Quân Nghiêu hơi lóe sáng, chợt nhớ đến những lời bậy bạ mà tiểu quái vật kia từng nói, sắc mặt hơi đổi, "Dạo này nàng thế nào?"
"Mọi thứ vẫn như thường, không có chuyện gì lớn, chỉ là Lôi Viêm Độc Giác Thú thỉnh thoảng lại đến báo cáo cho ta vài chuyện lặt vặt. Nhưng mấy ngày trước, Khanh Dạ Ly, gia hoả có quan hệ không tệ với nha đầu kia, đã lấy thân phận đạo sư để vào bộ môn đặc thù của Phiêu Miểu Tông, mục đích của hắn chắc chắn không hề đơn giản." Bạch Chi Ngạn cười nói.
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, "Hắn không phải đang làm Thương Hải Vương ở Lâm Uyên quốc hay sao?"
"Hắn xuất hiện ở Lâm Uyên Quốc, đồng ý giúp tân hoàng chấp chính dường như có giao ước mười năm, đến hạn thì sẽ rời đi. Giờ đã hơn mười năm, hắn mới rời khỏi Lâm Uyên Quốc, chuyện này có chút kỳ lạ."
Người này cực kỳ thần bí, Bạch Chi Ngạn từng điều tra hắn, chỉ biết nam nhân này là dị tinh giáng thế, không thuộc về đại lục này.
Đúng rồi...
"Khanh Vũ nha đầu trước kia không phải đã từng nói, nàng và Khanh Dạ Ly đều là người từ thế giới khác sao? Có khả năng, Khanh Dạ Ly luôn đợi nàng, giờ đã tìm thấy người, đương nhiên sẽ rời đi." Bạch Chi Ngạn chợt nghĩ đến chuyện này, nhưng trong đó vẫn còn quá nhiều điểm đáng ngờ.
"Nhưng nàng là nữ nhi của Lam Cô Cô, còn nói bản thân không phải người Vân Trung Thiên, chuyện này thật sự khiến ta rối rắm." Bạch Chi Ngạn nhíu mày, nghĩ mãi không ra.
Đôi mắt tím của Lâu Quân Nghiêu hơi trầm xuống, đột nhiên chậm rãi nói, "Không có gì là không thể. Nàng và Lam Cô Cô, thực sự có rất nhiều điểm khác nhau, có lẽ cơ thể này đúng là nữ nhi của Lam Cô Cô, nhưng linh hồn... lại không thuộc về nơi này."
"Đoạt xá trọng sinh, hoặc là tá thi hoàn hồn."
~~~ Hết chương 164 ~~~