Đôi mắt hai tròng màu tím kia tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, mang theo ma lực mê hoặc lòng người, khiến ai cũng không thể dời mắt.
Khanh Vũ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt ấy hồi lâu, đột nhiên đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, chậm rãi gật đầu nói: "Người ta thường nói, những người sống mấy trăm năm sẽ ngày càng trở nên yêu nghiệt theo thời gian, quả nhiên không sai."
Nụ cười bên môi Lâu Quân Nghiêu bỗng nhiên cứng lại.
Nha đầu này... có phải đang gián tiếp nói hắn già hay không?
Hơn nữa, mấy lời kỳ quặc này nàng nghe từ đâu ra vậy?
Bên ngoài, giọng nói của Yến Ngưng Lạc vẫn tiếp tục vang lên.
"Huynh có biết không? Từ khi có ký ức, ta đã luôn mơ cùng một giấc mộng."
Ngón tay nàng siết chặt, đáy mắt hơi cụp xuống. Mặc dù biết hắn không còn kiên nhẫn nữa, nhưng nàng vẫn muốn nói ra.
Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không làm điều gì khiến hắn chán ghét như vậy.
Vì nàng vẫn luôn tin chắc rằng, không ai có thể xứng với Khanh Dạ Ly hơn mình.
Thế nhưng bây giờ, sau khi biết được thân phận thật sự của Khanh Vũ, sau khi biết hắn từng có một quá khứ không ai hay với nàng ta, trái tim nàng đã rối loạn.
"Trong giấc mơ ấy, ta luôn nhìn thấy bóng lưng của một người, nhưng chưa bao giờ thấy rõ khuôn mặt hắn. Rồi bỗng có một ngày, ta cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt ấy. Và ngay đêm hôm đó, ta tình cờ phát hiện ra huynh bị thương ở sau núi."
"Huynh còn nhớ không? Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Ánh mắt Yến Ngưng Lạc hiện lên người một chút mong đợi, chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, nhưng đáp lại nàng chỉ là gương mặt lạnh lùng không chút gợn sóng của hắn.
"Nhớ thì sao?" Giọng nói Khanh Dạ Ly hờ hững.
Yến Ngưng Lạc cắn nhẹ môi, giọng nói mềm mại: "Từ nhỏ, ta đã luôn xem huynh là người định mệnh của mình. Vì vậy, cho dù có chọc giận bệ hạ, ta cũng nhất quyết giải trừ hôn ước..."
"Ta... chỉ thuộc về một mình huynh."
"Chậc chậc chậc, đúng sẽ là thâm tình quá nha!"
Bên trong phòng, Lâu Quân Nghiêu nghe mà vô cùng hứng thú, khóe môi mang theo nụ cười xấu xa, chậm rãi quay sang Khanh Vũ:
"Nghe thấy vậy có tức giận không?"
Khanh Vũ nhướn mày: "Vì sao ta phải tức giận?"
Lâu Quân Nghiêu nhún vai, giọng điệu đầy ý cười: "Nếu như Khanh Dạ Ly thật sự ở bên nữ nhân kia, có lẽ sau này hắn sẽ không còn quan tâm đến ngươi nữa, cũng chẳng bảo vệ ngươi nhiều như bây giờ. Ngươi không ghen à?"
Khanh Vũ bật cười, thản nhiên đáp: "Đó là tự do của Tiểu Dạ. Nếu như hắn thực sự thích Yến Ngưng Lạc, ở bên nhau cũng chẳng sao, chỉ cần hắn không hối hận là được."
Lâu Quân Nghiêu nheo mắt, nhìn nàng chăm chú: "Thật sự không bận tâm?"
Khanh Vũ khẽ cười, giọng điệu thoải mái: "Mỗi người đều có cuộc đời và lựa chọn của riêng mình, không cần phải nhân nhượng ai, cũng chẳng cần miễn cưỡng bản thân, đúng không?"
Lâu Quân Nghiêu hơi sững người lại, ánh mắt hơi lóe lên tia sáng khó lường, nhưng không nói gì thêm.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của Khanh Dạ Ly vang lên:
"Đó là chuyện của ngươi."
Giọng nói của Yến Ngưng Lạc dường như mang theo một chút nghẹn ngào: "Huynh thực sự không cảm nhận được chút gì sao? Cho dù không thể đáp lại, cũng phải cự tuyệt ta đến mức này ư? Hay là... huynh đã có người trong lòng?"
Khi nghe thấy Khanh Dạ Ly thẳng thừng từ chối như vậy, Khanh Vũ cũng thoáng ngẩn người.
Nàng vốn cho rằng, ngay cả khi Tiểu Dạ không thích Yến Ngưng Lạc, nhưng ít nhất hắn cũng có chút hảo cảm với nàng ta.
Dù gì, hắn vốn là kẻ ít nói, không giỏi bày tỏ cảm xúc, chỉ biết dùng hành động để thể hiện suy nghĩ của mình.
Trong số những nữ tử thân cận với hắn, ngoại trừ nàng, Yến Ngưng Lạc là người duy nhất có quan hệ khá gần gũ. Quan trọng hơn, hắn chưa từng từ chối nàng ta.
Nhưng lần này, hắn lại phủ nhận một cách dứt khoát đến vậy.
Những lời chất vấn này khiến khí tức quanh người Khanh Dạ Ly lập tức trở nên âm trầm, như thể Yến Ngưng Lạc đã vô tình chạm đến bí mật mà hắn vẫn luôn giấu kín tận sâu trong lòng, không muốn ai biết đến.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn nhìn nàng chẳng khác gì nhìn một kẻ đã chết, hàn ý lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, từng chút một cắt nát trái tim Yến Ngưng Lạc.
Nàng đột nhiên bật cười, đôi mắt trong veo phủ lên một tầng sương mờ, như thể có thứ gì đó đang chực chờ tràn ra, nhưng nàng lại cố gắng kiềm nén, không muốn bản thân trông quá mức thấp kém và chật vật trước mặt hắn.
"Khanh Dạ Ly, ngươi thật đáng thương."
Hắn híp mắt lại, giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm: "Ngươi nói gì?"
Yến Ngưng Lạc nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng:
"Bởi vì nàng không thích ngươi, cho nên ngươi không dám để nàng biết, sợ nàng sẽ xa lánh ngươi, cho nên ngay cả thích nàng cũng không dám thừa nhận, đúng không?"
Sắc mặt Khanh Dạ Ly không chút dao động, nhưng bỗng dưng hắn nhếch môi cười.
Yến Ngưng Lạc bỗng chốc cứng người.
Người nam nhân này, dung mạo vốn dĩ hoàn mỹ đến cực hạn, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là biểu cảm của hắn luôn hờ hững, chẳng mấy khi có biến hóa.
Nhưng giờ phút này, nụ cười trên môi hắn lại còn lạnh lẽo hơn cả sương tuyết ngoài trời, khiến đáy lòng nàng run rẩy.
Hắn rõ ràng đang nhìn nàng, nhưng trong đôi mắt ấy lại trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào, không buồn, không bi thương, mà chỉ có hoang vắng, tĩnh mịch.
Yến Ngưng Lạc bất giác hoảng loạn, bàn tay siết chặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh: "Khanh Dạ Ly, ta..."
"Ngươi thì hiểu cái gì?" Giọng hắn lạnh băng, dường như không muốn phí thêm dù chỉ một hơi thở, "Sau này, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Bóng dáng cao gầy xoay người rời đi, từng bước chân trầm ổn dứt khoát. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất không còn tung tích.
Yến Ngưng Lạc sắc mặt tái nhợt, vội vã gọi tên hắn: "Khanh Dạ Ly—"
Đáng tiếc, không hề có hồi đáp.
Nàng cắn chặt môi, sau đó nhanh chóng rời đi theo một hướng khác.
——
Một lát sau, cửa phòng từ từ mở ra. Khanh Vũ đứng ở ngưỡng cửa, hàng lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Sao thế? Không đuổi theo à?"
Lâu Quân Nghiêu tựa người vào tường, giọng điệu lười biếng nhưng ẩn chứa ý cười.
Khanh Vũ im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Thôi đi, tâm trạng của Tiểu Dạ bây giờ có lẽ không được tốt lắm... có lẽ vì... hắn thực ra không hề thích ta, nhưng lại bị Yến Ngưng Lạc hiểu lầm."
Lâu Quân Nghiêu suýt nữa bật cười thành tiếng: "Hắn vì không thích ngươi mà tức giận vì bị hiểu lầm?"
Khanh Vũ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ không phải?"
Lâu Quân Nghiêu đột nhiên đưa tay xoa đầu nàng, bất đắc dĩ mỉm cười: "Tiểu hồ ly, ngươi đúng là một bảo bối."
Bình thường thông minh bao nhiêu, vậy mà lại chẳng hề nhận ra, Khanh Dạ Ly rõ ràng thích nàng đến mức mất đi cả bản thân, vậy mà nàng vẫn có thể ngây thơ nói ra những lời đáng yêu như thế.
Bị xoa đầu một cách bất ngờ, Khanh Vũ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Nói chuyện thì nó, động tay động chân làm gì? Ta đâu phải chó!"
Người nào đó có lẽ đã quên mất, chuyện nàng thích làm nhất chính là vò nát đầu đệ đệ nhà mình.
Lâu Quân Nghiêu bật cười ha hả: "Phải phải, đương nhiên ngươi không phải chó, chó nào mà đáng yêu được như ngươi?"
"Lâu Quân Nghiêu, có phải ngươi đang muốn ăn đòn hay không?" Khanh Vũ mặt đen như đáy nồi, nếu không phải nể tình hắn vừa giúp nàng, nàng sớm đã đánh cho tên miệng mồm không đứng đắn này nửa sống nửa chết rồi.
"Ta đùa thôi, đừng giận."
Lâu Quân Nghiêu từ trước đến nay đều biết điểm dừng, trêu chọc vừa đủ liền thu tay. Nhìn nữ hài trước mặt nhíu chặt lông mày, hắn bất giác cúi đầu, giọng điệu mang theo vài phần lấy lòng: "Hay là... ta để ngươi xoa lại?"
Khanh Vũ sững người, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ngượng ngùng trước đó. Má nàng nóng lên, lập tức đưa tay đẩy mặt hắn ra xa một chút, giọng có chút bực bội: "Ấu trĩ."
Lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ áp lên má hắn, cảm giác ấy vừa vi diệu lại khó tả. Khi nàng rụt tay về, bàn tay to lớn của hắn bỗng siết lấy cổ tay nàng.
"Ngươi lại muốn làm gì?" Khanh Vũ trừng mắt.
Lâu Quân Nghiêu chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười yêu nghiệt, đôi mắt tím long lanh như sóng nước cứ thế nhìn thẳng vào nàng. Bàn tay hắn khẽ siết lại, nắm lấy cổ tay nàng, rồi từ từ kéo về áp lên gò má mình.
Bàn tay Khanh Vũ lúc nào cũng lạnh, chạm lên mặt hắn lại cảm nhận được một vùng ấm áp. Lòng bàn tay hắn nóng rực, truyền vào cổ tay nàng, khiến trái tim nàng cũng như bị thiêu đốt.
"Ngươi..." Một thiếu nữ vốn luôn hào sảng, giờ đây lại hoảng hốt như một chú nai con, đôi mắt phượng xinh đẹp trợn tròn đầy bối rối, gương mặt cũng bất giác đỏ lên.
"Lâu Quân Nghiêu, ngươi đang làm gì vậy?"
Khanh Vũ cố sức giật tay lại, nhưng bàn tay to lớn của hắn lại không có ý định buông ra. Hắn nắm rất chặt, nhưng lại không hề làm nàng đau, khéo léo đến mức khiến nàng muốn thoát ra cũng không thoát được.
Khuôn mặt Khanh Vũ càng ửng đỏ hơn, tức giận quát lên: "Có phải ngươi bị trúng tà hay không? Hôm nay sao ngươi lại kỳ lạ như vậy?"
Gia hoả đáng chết, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Từ khi nào quan hệ của bọn họ lại thân mật đến mức có thể làm ra hành động thế này?
Hắn chắc chắn là bị linh thú tấn công nên choáng váng đầu!
Nghe thấy vậy, Lâu Quân Nghiêu chỉ khẽ siết ngón tay nàng, nhẹ giọng thì thầm: "Ta cũng không biết, có khi ta thật sự bị trúng tà rồi. Vì sao cứ nhìn thấy tiểu hồ ly nhà ngươi là ta lại rất vui vẻ?"
Khanh Vũ lập tức nổi da gà, vội vàng vươn tay còn lại bắt mạch cho hắn. Nhưng sau một hồi kiểm tra, mạch tượng vẫn bình ổn, hoàn toàn không có dấu hiệu bị trúng độc hay trúng tà.
"Ngươi buông ta ra trước, để ta kiểm tra kỹ hơn." Khanh Vũ thận trọng đề nghị.
Lâu Quân Nghiêu suy nghĩ một chút, thấy bản thân quả thực có gì đó bất thường, vì thế buông tay ra. Nhưng hắn không ngờ rằng, ngay khi hắn vừa thả tay ra, nữ hài trước mặt liền lập tức thi triển thuật di hình, biến mất ngay trong chớp mắt!
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày. Chạy rồi sao?
Đùa à, chẳng lẽ hắn không biết trong mắt Khanh Vũ lúc này, hắn đã biến thành một tên biến thái có sở thích kỳ quặc hay sao? Nếu lúc này không chạy, còn chờ đến khi nào?
"Lâu Bách Thiên..."
Phượng Thiên Ngân khẽ nhẩm lại cái tên này, cảm thấy vô cùng xa lạ: "Người này từ đâu chui ra?"
Văn Nhân Khiêm lắc đầu: "Hắn rất thần bí. Không biết có phải là thế lực còn sót lại từ đời tông chủ trước hay không, nhưng tu vi cực kỳ cường đại, ngay cả ta cũng không thể dò xét."
Phượng Thiên Ngân nheo mắt: "Vậy hắn đến Phiêu Miểu Tông làm gì? Chẳng lẽ chỉ để làm một đạo sư, tìm chỗ kiếm sống?"
"Hắn là thất tinh đạo sư. Cả đại lục này, chỉ sợ số lượng thất tinh đạo sư không quá mấy đầu ngón tay. Hơn nữa, hắn thực sự chứng thực là đạo sư bộ môn đặc thù."
"Lại là bộ môn đặc thù." Phượng Thiên Ngân cười lạnh, gần đây bộ môn đặc thù quả thực rất náo nhiệt, hết người này đến người khác đều đổ dồn vào đó.
~~~Hết chương 168~~~