Sự ra đời của linh thú cấp 8 đã khiến cho cả U Minh Hạp Cốc chấn động, tiếng rít gào cuồng bạo của năng lượng cuồn cuộn ập vào trước mặt, khiến cho linh thú tứ phía đều run bần bật, sợ hãi co ro lẩn trốn không dám ra ngoài.
Nó đang đẩy các linh thú khác rơi vào tuyệt vọng.
Sự ra đời gần đây của một siêu thần thú nghịch thiên đã khiến chúng nó sợ nát gan, ngày thường không dám đi ra ngoài lang thang, bụng đói kêu sục sạo chúng nó cũng cố chịu đựng, không dám ra ngoài kiếm ăn. Chúng nó cố gắng sống sót qua từng ngày một, chỉ sợ không cẩn thận sẽ va phải vị đại nhân kia, không giờ hiện tại lại xuất hiện thêm một vị linh thú cấp cao......
Có vẻ như chúng nó nên lên kế hoạch rời khỏi nơi thị phi này. Nếu không, một ngày nào đó chúng nó cũng không biết mình chết như thế nào.
Trong khi đó, một chỗ khác trong U Minh Hạp Cốc, hai người Lâu Quân Nghiêu nghe thấy động tĩnh thì lập tức dừng bước.
"Đây là hơi thở của linh thú cấp 8." Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu nhìn về một phía xa xa, "Hơn nữa là linh thú biến dị, năng lực đã vượt xa linh thú cấp 8 bình thường."
Bạch Chi Ngạn lắc lắc đầu nói, "Theo lý thì đại lục cấp thấp không nên xuất hiện một nơi không hợp lý như vậy mới đúng, hơn nữa cấp bậc linh thú trong đó đều hơi cao, đều đạt trình độ của đại lục cấp trung."
Lâu Quân Nghiêu nheo mắt, sau đó chậm rãi mở miệng, "Nơi này vốn đã không hợp với lẽ thường, hơn nữa hiện giờ...... U Minh Hạp Cốc đã bị chìm sâu dưới lòng đất, sau này sẽ không hiện thế lần nữa."
Nói xong, hắn sâu kín liếc nhìn Bạch Chi Ngạn, "Việc cấp bách là phải tìm ra tiểu sủng vật kia của ngươi, nếu nó không có mắt thật sự khiến nha đầu kia bị thương, đến lúc đó bất luận ngươi muốn dùng nó làm gì, ta đều sẽ khiến nó mất mấy tầng da."
Bạch Chi Ngạn co giật khóe miệng, có cần phải hung tàn như thế hay không, hơn nữa sao hắn vẫn cảm thấy nha đầu kia không phải là người dễ bị thiệt, đúng không?
Khanh Vũ bị năng lượng khổng lồ sau khi thăng cấp đánh bật qua một bên, mắt thấy toàn bộ thân thể tên kia phình lớn hơn vài vòng. Cái miệng vốn xấu xí của nó cũng trở nên vô cùng dữ tợn, cho dù dây leo màu đen lúc này có hung mãnh đến mấy cũng không có cách nào áp chế được sinh vật đã nâng cấp, vì thế chúng lần lượt trở lại dưới lòng đất.
"Chủ nhân." Táng Mai nhìn thấy cảnh này thì có chút lo lắng, sau đó đi tới bên cạnh thiếu nữ, thành khẩn nói, "Hãy dùng ta đi! Từ khi đi vào dị thế này, chúng ta vẫn chưa từng kề vai chiến đấu."
Khanh Vũ quay đầu liếc mắt nhìn hắn, "Quay về giúp ta trông chừng Tiểu Bắc, đừng gây thêm phiền phức."
"Nhưng ngươi sẽ bị thương!"
"Thì sao?" Khanh Vũ vẫn rất bình thản, "Chỉ khi không ngừng bị thương và chảy máu, lực lượng mới có thể tăng lên cao."
Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của thiếu nữ biến thành màu vàng đỏ, khí thế cả người lúc này cũng đột nhiên xảy ra biến hóa, khiến Táng Mai chấn động, sắc mặt nhất thời có chút kích động.
"Chỉ là một con linh thú cấp 8 mà thôi, ta còn không để ở trong mắt. Hôm nay là ngày đầu tiên nó trở thành linh thú cấp cao và cũng là một ngày cuối cùng của nó."
Thân hình rõ ràng vô cùng gầy gò yếu ớt, hiện tại lại khiến người ta có một loại cảm giác hơi thở vương giả bễ nghễ thiên hạ.
Ánh mắt Táng Mai thâm trầm, đây mới là chủ nhân của hắn, tôn quý kiêu ngạo, chủ nhất duy nhất có thể kế thừa Táng Linh Quyết! Mặc dù hiện tại nàng bắt đầu lại một lần nữa, năng lực không bằng như trước, nhưng tận trong xương cốt nàng vẫn là linh hồn vừa cứng cổ vừa cường đại kia.
Sau khi ma quỷ thiên túc trùng thăng cấp, mặc dù nó vẫn không có mắt và tai, nhưng năng lực cảm giác lại mạnh gấp trăm lần so với lúc trước, gần như không cần dựa vào động tĩnh nó vẫn có thể tìm được phương hướng bọn họ. Tảng đá Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ đang ẩn thân kia, bị ma quỷ thiên túc trùng phun một ngụm nọc độc ăn mòn sạch sẽ, nếu không phải các nàng kịp thời né tránh, sớm đã bị ăn mòn theo.
Vì không muốn hai nữ nhân kia quấy nhiễu vướng bận đến Khanh Vũ, Táng Mai trực tiếp vươn tay xách các nàng về phía mình, sau đó mang tới bên cạnh Khanh Bắc vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cùng nhau thối lui hơn trăm mét.
Trong trạng thái ẩn thân, ngoại trừ Khanh Vũ ra thì không ai có thể nhìn thấy hắn, vì vậy hai người kia liếc nhìn nhau không thể hiểu được vì sao thân thể mình lại bay lên không, giống như đang bị người kéo đi, trong mắt cả hai đều tràn ngập sợ hãi không thể tin.
Nhưng khi các nàng nhìn thấy mình dường như đã tới nơi an toàn, các nàng không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa.
Các nàng nhìn qua bên kia, thấy một mình Khanh Vũ đang giằng co với quái vật to lớn đáng sợ, Yến Tích Nhu nhăn mặt, khó khăn mở miệng nói, "Liệu nàng có chết hay không?"
Thiếu niên tóc vàng đang lơ đãng theo dõi trận chiến nghe thấy một câu như thế, ánh mắt lạnh lẽo lập tức quét tới, sau đó búng tay một cái, Yến Tích Nhu bị đau hét lên thành tiếng "Ai u", khuôn mặt sợ hãi nhìn bốn phía giống như vừa gặp quỷ.
"Ngươi xảy ra chuyện gì?" Yến Tích Vũ thấy nàng ta ôm đầu kêu lên, nghi ngờ hỏi.
"Không có gì không có gì." Yến Tích Nhu ngượng ngùng nói.
Thật đúng là gặp quỷ, nàng nói nhỏ giọng như thế mà cũng bị nghe được ư? Vừa rồi không phải là nha đầu Khanh Vũ kia đã đánh nàng đấy chứ?!
Cái đuôi to dày quét ngang tới, Khanh Vũ khó khăn lắm mới tránh thoát, chỉ thấy chỗ nàng vừa mới đứng đã xuất hiện một cái hố sâu, nếu như nàng né tránh không kịp, đoán chừng lần này nàng có thể đã bị đánh thành thịt nát.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, nếu như bây giờ gia hỏa này không giết chết nàng sẽ không bỏ qua, vậy nàng chỉ có thể dốc toàn lực chiến đấu!
Trong mồm to há hốc tẩm đầy nọc độc, những chiếc răng sắc bén như lưỡi cưa chạm vào nhau, dường như muốn xé nát nàng. Khi nó đến gần hơn, trong mồm to như bồn máu thoát ra ngừng đợt mùi lạ, khiến sắc mặt Khanh Vũ trở nên cực kỳ khó chịu, trong mắt hiện lên một sự tàn nhẫn.
Hình bóng mảnh khảnh nhảy dựng lên, dẫm thẳng lên trên đầu của ma quỷ thiên túc trùng. Một tia sáng loé lên trong tay, nháy mắt tiếp theo, một tiếng gầm phẫn nộ đầy thống khổ giống như đất rung núi chuyển, vang tận mây xanh.
Chỉ thấy, cái đầu khổng lồ cùng với mồn to đầy răng cưa của nó đã bị cắt làm đôi, máu không ngừng tuôn ra khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, bạo loạn thậm chí còn lớn hơn cả động tĩnh thăng cấp lúc nãy, giống như trời sụp đất nứt, khiến cho trong lòng những linh thú đang run bần bật ở góc nào đó càng thêm tuyệt vọng, hôm nay có lẽ chúng sẽ phải từ bỏ mạng nhỏ ở đây!
Mặc dù Khanh Vũ cực kỳ nhanh chóng rời xa ma quỷ thiên túc trùng, nhưng khi nó quét cái đuôi khổng lồ của mình, chỉ một chút bất cẩn nàng đã bị một tảng đá bay lên đánh tới. Đau nhức ập tới, khiến nàng theo bản năng cắn cánh môi, cánh tay dường như đã bị trật khớp.
Thiếu niên tóc vàng nhìn thấy thế, ánh mắt tối sầm lại, hai mắt vàng bạc xinh đẹp bị khí đen nhuộm dần, có một loại tà ác quỷ dị nói không nên lời.
Giữa khí linh và chủ nhân vẫn luôn tâm ý tương thông, mặc dù tinh lực của Khanh Vũ bị phân tán do đau đớn, nhưng nàng vẫn chú ý tới sự biến hóa của hắn, không thể không nhíu mày lại, "Chôn Chôn......"
Không biết lúc trước gia hỏa này đã lừa nàng làm gì, tà linh kia hắn dùng để chữa trị hồn thể nhân loại, nhất định không phải là phàm nhân, nếu không sao lại có ảnh hưởng lớn đối với hắn như thế?
"Ta không sao, bình tĩnh lại, đừng mất lý trí."
Thiếu niên chớp chớp mắt, rõ ràng vẫn có biểu tình hồn nhiên đáng yêu, nhưng lại ngấm ngầm có sát ý, "Nhưng, nó đã khiến chủ nhân bị thương."
Khuôn mặt tinh xảo mỹ diễm của thiếu nữ lây dính một chút máu màu đỏ tươi, đó là lúc trước nàng không cẩn thận bị bắn ra ngoài nên bị thương. Lúc này nàng vươn ngón tay mảnh khảnh quệt sạch vết máu kia. Khi nàng ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt bất chợt nhuốm màu giết người khát máu.
Cánh môi anh đào hồng nhạt cong lên thành một đường vòng cung, đẹp đến nỗi kinh tâm động phách, "Chôn Chôn, ngươi cảm thấy, ta cần bao lâu mới có thể giải quyết dứt điểm thứ này?"
Ánh mắt thiếu niên hơi lóe lên, nhìn ma quỷ thiên túc trùng đang bạo nộ, cơ thể to lớn cuốn lên một trận bão cát mãnh liệt, chậm rãi nói, "Hiện giờ thứ này đang phát cuồng, năng lực có thể so sánh với linh thú cấp 9. Nếu là chủ nhân lúc trước đối phó với nó, có thể nháy mắt hạ gục, nhưng hiện giờ...... có lẽ cần thời gian một nén nhang."
Khanh Vũ nghe thiếu niên cẩn thận nói rất cảnh giác, dường như sợ nếu nói như vậy sẽ khiến sự kiêu hãnh trong lòng nàng bị tổn thương, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không muốn nói lời lừa dối chính mình.
Nàng nhẹ giọng cười cười, sau đó chậm rãi đi về phía linh thú bị mất nửa cái đầu đang gào rống một cách cuồng loạn ở giữa, từ trong gió lẩm bẩm mấy từ, "Mười hơi thở là đủ rồi."
Con ngươi thon dài của Táng Mai hơi trừng lớn, nhìn hơi thở trên người thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đột nhiên biến hóa, theo bản năng nắm chặt nắm tay.
Hắn biết, Khanh Vũ đã đưa ra quyết định, từ trước tới nay không ai có thể lay động, nàng cũng không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, vì thế cho dù lúc này trong lòng Táng Mai lo lắng như thế nào, cũng chỉ có thể cưỡng chế sự thô bạo trong lòng.
Chờ thêm một chút nữa vậy......
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mặc cho sẽ bị quở trách, hắn tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Nhưng lúc hắn một lần nữa giương mắt nhìn qua, hắn mới phát hiện bản thân mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Đôi mắt phượng của Khanh Vũ mang theo hưng phấn thị huyết nheo lại, trong lòng bàn tay được bao bọc một ngọn lửa màu vàng đỏ nóng rực loá mắt, năm ngón tay hình thành móng vuốt, xuyên thẳng vào nửa đầu còn lại của ma quỷ thiên túc trùng. Máu tươi bắn tung toé, nhưng lại không có một giọt nào bắn vào trên quần áo trắng tinh kia.
Âm thanh máu thịt bị xé ra, quả thực khiến người sởn tóc gáy.
Ma quỷ thiên túc trùng hoàn toàn không hề có sức phản kháng, sức nóng khắc nghiệt giống như dung nhan nóng chảy từ địa ngục trực tiếp thiêu đốt một đường từ đầu miệng vết thương của nó đến tận đầu đuôi. Trong khi đó, những ngón tay thon dài trông có vẻ mềm mại yếu ớt không xương của thiếu nữ đang dùng sức khép chặt lấy tinh hạch của nó, muốn lôi nó ra.
Chưa bao giờ có một linh thú bị khuất nhục thảm thiết giống nó. Cơ thể của nó vẫn chưa chết, có thể cảm nhận được sự thống khổ trong quá trình bị lấy mất tinh hạch.
Căn cơ của linh thú chính là tinh hạch. Nếu như không có tinh hạch, cho dù nó không chết nhưng từ đây sẽ biến thành một con bọ mềm nhũn không có lực công kích, thọ mệnh cũng giảm đi rất nhiều. Loại thống khổ này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Ma quỷ thiên túc trùng không cam lòng, nó không hiểu vì sao nhân loại trông có vẻ yếu đuối như vậy, không ngờ trong nháy mắt lại trở nên khủng bố như thế. Mồi lửa quỷ dị kia tiếp tục thiêu đốt ở trong thân thể nó, khiến nó có cảm giác như muốn nổ tan xác mà chết.
Nó không cam lòng, không muốn cứ khuất phục như vậy. Nó muốn giãy giụa, muốn đào tẩu.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bắt đầu từ phần đuôi của nó, máu thịt bắt đầu biến mất, lan tràn lên phía trên từng tấc một, biến thành xương trắng. Đáng sợ hơn chính là, nó có thể rõ ràng cảm giác được bản thân mình đang chết dần.
Không! Không! Chuyện này không có khả năng!
Nó là linh thú cấp 8, nó là linh thú cấp 8 cơ mà! Là linh thú có đẳng cấp tối cao trên đại lục này. Chẳng lẽ nó còn chưa bắt đầu lên tới đỉnh cao mới đã phải kết thúc rồi sao?
Nó không cam lòng!
Tiếng rống giận của linh thú bị mắc kẹt vang lên khi bóng tối cuối cùng tan biến khỏi bầu trời. Khi bầu trời bừng sáng, chuyển hẳn sang ngày, ma quỷ thiên túc trùng dài mấy chục trượng đứng sừng sững tại chỗ, chỉ còn lại khung xương.
Trong tay thiếu nữ, một viên tinh hạch màu đỏ lớn bằng bàn tay trẻ con lấp lánh sáng động lòng người, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, "A, tới tay."
~~~ Hết chương 98 ~~~