Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 99: Người sống? Người chết?



Tinh hạch của linh thú cấp 8 quả nhiên phi thường. Chỉ cần nắm ở trong lòng bàn tay cũng có thể cảm nhận được sự dao động của linh lực cường đại.

Khanh Vũ cất tinh hạch, nhìn thấy thiếu niên nhìn mình chằm chằm cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân dường như cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cong môi, đi tới, "Như thế nào? Không khiến ngươi thất vọng chứ!"

"Chủ nhân đương nhiên vẫn mạnh như mọi khi." Táng Mai cong cong khóe mắt, "Ta vốn cho rằng, chủ nhân có lẽ phải tốn thêm chút sức mới đối phó được linh thú cấp 8."

Khanh Vũ nhún vai, bất lực, ai bảo trên người nàng có nhiều Thần Khí như vậy cơ chứ?

"Hai người kia đâu?" Nàng dường như phát hiện ra Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ không có ở đây, nghi ngờ hỏi.

"Ồ, bên kia!" Thiếu niên thản nhiên chỉ một lóng tay.

Khanh Vũ nhìn theo ngón tay của hắn, thấy hai thiếu nữ đang nằm cạnh nhau bên một tảng đá, hai mắt nhắm chặt.

"Ta sợ lá gan nhút nhát của các nàng sẽ sợ chết khiếp khi nhìn thấy ngươi hung tàn như thế, vì thế nên đánh các nàng hôn mê." Táng Mai lười nhác giải thích nói.

"Ừ, làm tốt lắm." Khanh Vũ gật đầu.

Trên thực tế, cảnh tượng đó không phù cho các nàng nhìn thấy, nếu không sẽ có quá nhiều điều rất khó giải thích.

Nàng cúi xuống vươn tay kiểm tra cổ thiếu niên, kéo áo chỗ bả vai ra nhìn vết thương một chút, cũng may nàng khống chế kịp thời, miệng vết thương không lan ra trên diện rộng, nhưng vẫn bị ăn mòn hơi ghê rợn một chút.

Làm da mịn màng như ngọc của thiếu niên lại có một vết thương xấu xí như vậy, thực sự có chút chướng mắt.

Khanh Vũ nhíu mày, mặc dù sẽ có chút thống khổ......

Những ngón tay thon dài mang theo một ánh lửa, chậm rãi lướt nhẹ ở chỗ vết thương trên bả vai thiếu niên.

"Ưm......"

Cảm giác bỏng rát mãnh liệt khiến Khanh Bắc đang hôn mê tỉnh lại.

Đan hỏa có công hiệu làm sạch và giải độc, mặc dù quá trình này sẽ có chút vất vả, nhưng hiện tại đây là biện pháp tốt nhất.

Đôi mắt thiếu niên vốn hơi đờ đẫn nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng, cả người không thể cử động, vì vậy các giác quan trở nên cực kỳ mẫn cảm. Cảm giác duy nhất hắn có chính là đau đớn cực hạn.

Ngoài việc nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, hắn không thể làm gì khác. Hắn biết, Khanh Vũ đang giúp hắn giải độc.

Một lát sau, cảm giác bỏng rát cuối cùng cũng biến mất, Khanh Vũ nhìn miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nàng lấy ra một lọ kem dưỡng cơ, thoa đều trên miệng vết thương, nó sẽ lành lại trong vòng vài ngày.

Cơ thể Khanh Bắc cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục lại cảm giác, có thể cử động.

Hắn ngồi dậy khỏi mặt đất, trầm giọng nói, "Tỷ tỷ, ta luôn có cảm giác nơi này không phải là nơi hung hiểm tầm thường."

Theo lý mà nói, những người từng tiến vào U Minh Hạp Cốc rèn luyện trước đó, chưa từng gặp phải linh thú quỷ dị và cường đại như thế. Hơn nữa, khắp nơi ở đây đều lộ ra những dấu hiệu bất thường, và mức độ nguy hiểm căn bản không chỉ ở mức trung cấp, có thể được xếp vào ba hiểm địa tử vong nhất trên đại lục.

Nghe hắn như thế nói, Khanh Vũ cũng gật đầu nói, "Ta cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây. Theo lời những người đã từng tiến vào, linh thú và môi trường mà chúng ta nhìn thấy trước mắt đều hoàn toàn khác biệt."

"Vì thế nên ta cảm thấy, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây." Khanh Bắc nghiêm túc nói, "Chúng ta đã lấy được khá nhiều tinh hạch linh thú trong suốt chặng đường. Mặc dù chưa tới thời hạn 10 ngày, nhưng rời đi sớm là vì nghĩ tới an toàn của chúng ta, đến lúc đó chúng ta đều khó bảo vệ bản thân mình, đừng nói tới còn mang theo hai kẻ kéo chân sau......"

Khanh Bắc nói mà mặt không có biểu tình nhìn thoáng qua hai người đang ngất xỉu cách đó không xa.

Dường như hai người này phần lớn đều trong trạng thái hôn mê trong suốt chặng đường, đi theo Khanh Vũ rèn luyện quả thực là quá hạnh phúc đối với các nàng, được bảo vệ tốt như thế. Nếu như theo hắn, hắn sớm đã bỏ rơi các nàng từ lâu, đỡ phải vướng chân vướng tay.

Khanh Vũ nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói, "Tính toán thời gian ước chừng đã sáu bảy ngày trôi qua. Chúng ta hãy chờ đến giờ Mão hôm nay rồi rời đi đi!"

Sau khi đánh thức Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ, mấy người nhanh chóng tăng tốc rời khỏi nơi hiểm ác này, để lại bộ xương linh thú khổng lồ phía sau cực kỳ bắt mắt.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi, mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, vùng bình nguyên bằng phẳng với những vết nứt dày đặc bắt đầu trồi lên. Với một cái rùng mình dữ dội, tất cả những tảng đá có hình dạng khác nhau đều lần lượt trượt xuống, giống như lọt vào một hẻm núi sâu, không có chút bụi nào bay lên.

Một lát sau, những vết rạn nứt giống bùn đất như khô cằn tiếp tục trượt ra, chậm rãi mọc một lớp da lông bóng loáng, bình nguyên mênh mông vô bờ kia —— rõ ràng là lưng của một con cự thú!

Đó là một con cự thú to hơn và rộng hơn ma quỷ thiên túc trùng mấy trăm lần!

Nó giống như đang ngủ đông ở sâu dưới lòng đất, đột nhiên bị đánh thức sau giấc ngủ say. Có rất nhiều sinh vật mọc ở trên người nó, khi nó xoay người một cái, tất cả đều bị rơi xuống.

Nó có một thân hình cao lớn cường tráng, tứ chi thon dài mạnh mẽ, đầu rồng mình hổ, hình dáng quái dị. Ngay giữa trán của nó có một chiếc sừng dày bén nhọn, lực công kích rất mạnh, một đôi mắt sáng ngời có thần ánh lên sự thông minh. Những luồng khí ấm áp phả ra từ mũi, khóe miệng đang nhếch lên một nụ cười nhân hoá, khiến người ớn lạnh.

Nó nhìn bộ xương ma quỷ thiên túc trùng khổng lồ kia, thậm chí lúc này đã không còn hơi thở, vẫn có thể cảm giác được nỗi sợ hãi không cam lòng.

Cự thú hừ nhẹ một tiếng châm chọc, sau đó nâng móng vuốt lên, một chưởng đập nát bộ xương ma quỷ thiên túc trùng, biến nó thành bột mịn và bị phân tán trong gió.

Ánh mắt nó nhìn về phía trước, dường như có ý gì đó không rõ ràng.

***

Dọc theo đường đi đã yên ổn hơn nhiều, bọn họ không gặp phải chuyện gì ly kỳ.

Bọn họ còn may mắn bắt được hai con thoán thiên thỏ cấp thấp trên đường.

Sở dĩ có tên gọi đó là vì chúng là loài thỏ có công phu chạy trốn hạng nhất, có thể bay và đào hang, đáng tiếc đụng phải Khanh Vũ. Nàng dùng ngân châm ghim chúng xuống mặt đất bất động, vô cùng đáng thương nhìn nàng.

Khanh Vũ ngó lơ chúng nó, cấp bậc thấp như thế, ngay cả tinh hạch cũng không có, không bị người chộp nướng ăn chẳng lẽ trông chờ vào tương lai tươi sáng?

Ngoài kích thước lớn hơn con thỏ bình thường một chút, thoán thiên thỏ thật ra rất bình thường. Vì thế lúc này Yến Tích Nhu chăm chú nhìn xem Khanh Vũ thuần thục lột da lấy nội tạng, chuẩn bị nướng trên đống lửa. Phải biết rằng từ sau khi nàng ta ăn thứ lửng heo lần trước, mấy ngày sau đó vẫn chưa từng cảm thấy thèm ăn, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn chút thịt.

Nhưng khi nhìn thấy Khanh Vũ xử lý con thỏ và Khanh Bắc làm một cái giá đơn giản phía trên đống lửa, Yến Tích Nhu cảm thấy khó hiểu, "Hai người các ngươi...... sao có vẻ quen thuộc với việc này như thế? Trước đây các ngươi chưa từng ra ngoài rèn luyện."

Ở trong ấn tượng của nàng ta, Khanh Bắc là một người bệnh tật ốm yếu, mặc dù thông minh nhưng thân thể tàn phế giống như ma ốm, trong khi Khanh Vũ là một phế vật yếu đuối nhát gan vô năng, bị khi dễ cũng không dám phản kháng.

Nhưng...... lúc này hai người đã thay đổi, quả thực giống như đã đổi thành người khác. Nếu không nhìn xem gương mặt, nàng ta có thể nghĩ rằng bọn họ đều là giả mạo!

Khanh Vũ có chút buồn cười nhìn nàng ta một cái, "Ngươi không làm thì vĩnh viễn sẽ không làm được, ra ngoài phải luôn dựa vào bản thân mình, không thể dựa vào người khác. Nhìn bên kia xem......"

Yến Tích Nhu theo ánh mắt của nàng nhìn qua, phát hiện không biết từ khi nào Yến Tích Vũ đã đi xa một chút, cúi người nhặt một số nhánh cây, khuôn mặt nàng ta lập tức có chút xấu hổ.

Mấy người bọn họ đều đang làm việc, nhưng bản thân mình thì chẳng làm gì cả, chỉ ngồi chờ ăn, dường như thật sự có chút không hay lắm. Nàng ta không dám ngẩng đầu nhìn Khanh Vũ, chỉ cúi đầu đi về phía Yến Tích Vũ cùng giúp nhặt củi. So với lần đầu tiên không tình nguyện, lần này nàng ta thật ra chủ động hơn rất nhiều.

Khanh Vũ cúi mắt xuống cười cười, tiếp tục xử lý con thỏ trong tay. Sau khi nhồi gia vị vào bên trong con thỏ, nàng dùng một cây gậy nhọn xuyên vào. Cuối cùng cũng xử lý xong hai con thỏ, nàng đặt chúng trên lửa, chỉ cần chờ nướng chín.

Bên kia Yến Tích Vũ ôm một đống nhánh cây chuẩn bị đi tới, dưới chân nàng ta đột nhiên vướng phải thứ gì đó, gần như té ngã.

Nàng ta vội vàng ổn định bản thân nhìn xem, nhưng vì trời quá tối nên nàng ta nhìn không rõ lắm, vì thế nàng ta ngồi xổm xuống và dùng một bàn tay mò mẫm. Đó là một thứ gì đó ấm áp mềm mại. Khi nàng ta sờ tới mấy thứ giống như những ngón tay thật dài, cả người nàng ta đông cứng.

Từ nhỏ nội tâm Yến Tích Vũ vẫn luôn trầm ổn, không hề nhát gan rụt rè giống như nữ tử bình thường, vì thế khi nhận ra mình sờ tới một bàn tay, nàng ta không hề hét lên sợ hãi.

Đúng lúc này, đám mây trên trời bị gió thổi tản đi một chút, qua ánh trăng Yến Tích Vũ nhìn thấy một gương mặt nam nhân trắng bệch, trong lòng nàng ta cả kinh, lui ra phía sau vài bước, nói với giọng có chút run rẩy, "Mọi người...... mọi người nhanh tới đây!"

Yến Tích Nhu ở cách đó không xa, vừa vặn chạy tới trước. Nàng ta lập tức thét lên một tiếng chói tai nhức óc, "A a a —— có người chết, có người chết!!"

"......"

Chẳng phải nhìn thấy người chết ở những nơi như thế này là rất bình thường hay sao?...... Có gì đáng kinh ngạc?.

Khanh Vũ và Khanh Bắc nghe thấy tiếng thét thì đi tới xem xét.

Bởi vì Khanh Vũ có mị lực nhìn ban đêm rất tốt, vì thế nàng có thể nhìn rõ ràng hơn bất kỳ người nào.

Hơn nửa người nam nhân kia đều bị chôn vùi dưới đất, phía trên chỉ lộ ra hai tay và đầu. Sắc mặt hắn trắng bệch một cách đáng sợ, nhưng dung mạo tuấn tú vô song.

Mặc dù hắn bị chôn dưới đất, nhưng tư thế này...... dù nhìn thế nào đều thấy vô cùng quái dị.

Hắn đang nằm thẳng lưng ở nơi đó, vô cùng nhàn nhã tự tại vươn hai tay ra, khuôn mặt nhìn qua không có một chút thống khổ sợ hãi, nếu không phải sắc mặt của hắn xanh xao khó coi, người khác còn tưởng rằng hắn đang tắm ánh trăng.

Lông mày Khanh Vũ co giật, có lẽ đây là người duy nhất bọn họ nhìn thấy ở trong U Minh Hạp Cốc. Mặc dù nhìn qua rất cổ quái, nhưng vì sao ở đây lại xuất hiện một người như vậy?

Nàng cúi xuống, vươn tay kiểm tra hô hấp của người nọ, nhưng khi tay nàng vừa đụng tới hắn, mắt phượng hẹp dài đột nhiên trừng lớn. Vẫn đang thở? Người vẫn còn nóng?!

Ngay khi nàng đang sững người khiếp sợ, nam nhân với sắc mặt trắng bệch đột nhiên ngoáy mũi một cái. Sau khi Yến Tích Nhu hoảng sợ hét lên một tiếng kinh hãi, hắn mở mắt ra, "Thơm quá."

Đôi mắt đẹp như ngọc xoay chuyển, thân thể của hắn đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, vọt người lên, lao thẳng về một hướng......

~~~ Hết chương 99 ~~~