Tiết Bùi cứ thế mở mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bên tai vang lên tiếng tích tắc nhẹ nhàng của kim giây, thời gian trôi qua từng chút một, quảng trường đã vang lên tiếng hò reo đón năm mới, nhưng cô vẫn chưa xuất hiện.
Chu Y Y không biết suy nghĩ của anh, vì lát nữa cô còn phải quay lại địa điểm tổ chức sự kiện, nên giờ cô không còn nhiều thời gian.
Cô đặt món quà mang theo lên bàn, nhẹ giọng nói: "Quà năm mới tặng anh, không biết anh có thích không."
Nghe thấy lời cô, vẻ u sầu trên mặt Tiết Bùi lập tức tan biến: "Tặng anh sao?"
"Ừ."
Đôi mắt Tiết Bùi đầy mong đợi: "Là gì vậy?"
Chu Y Y ban đầu định ngày mai đợi Chu Viễn Đình đến rồi nhờ anh mở giúp để cho Tiết Bùi xem, nhưng thấy anh hỏi như thế, cô đành tháo lớp giấy gói quà ra.
Bên trong là một chiếc áo khoác gió màu đen, thật ra không có gì đặc biệt, chỉ là dạo này trời lạnh, cô nghĩ món này sẽ thiết thực hơn.
Đã hai năm rồi Tiết Bùi không nhận được quà năm mới từ cô, tuy bây giờ không thể mặc ngay, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi chiếc áo ấy.
"Chờ anh khỏe lại rồi là có thể mặc được." Chu Y Y nghĩ một chút, lại nói thêm, "Nhưng nếu không vừa thì cũng không đổi được đâu."
"Không thể không vừa đâu," nói tới đây, Tiết Bùi chia sẻ với cô một tin vui, "Hôm nay anh vừa tái khám, bác sĩ nói các chỉ số cơ thể của anh đang dần hồi phục, nếu tình hình khả quan, thì một tháng nữa là có thể xuất viện rồi."
Tính cả hôm nay, anh đã nằm trên giường bệnh suốt năm mươi ngày. Chưa bao giờ anh từng nghỉ ngơi lâu đến vậy.
"Thật sao?" Chu Y Y có chút xúc động.
Thời gian này thật sự quá nặng nề, giống như người bị lạc trong màn sương dày đặc cuối cùng cũng nhìn thấy được ngọn hải đăng phía xa, cô cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng.
Chu Y Y thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng cũng dần buông lỏng, chỉ mong có thể lập tức tua nhanh thời gian đến một tháng sau.
"Trên đường đến đây, tôi đã ước một điều cho năm mới, mong anh sớm khỏe lại, xem ra giờ đã thành hiện thực một nửa rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đó, bầu không khí giữa hai người vẫn còn rất hòa hợp, cho đến khi Tiết Bùi cũng mở lời hỏi cô:
"Vậy em có muốn nghe điều ước năm mới của anh không?"
Ánh mắt của Tiết Bùi chất chứa rất nhiều điều, từ trước đến nay Chu Y Y vẫn luôn nghĩ đôi mắt là bộ phận đẹp nhất trên gương mặt anh — mắt đào hoa tiêu chuẩn, đuôi mắt hơi xếch, khi cười thì trông có vẻ phong tình.
Nhưng lúc này, anh chăm chú nhìn cô, mang theo chút thăm dò dè dặt.
Cô đoán được những lời anh sắp nói tiếp theo, nên không hỏi nữa.
Chính từ giây phút đó, căn phòng rơi vào một khoảng lặng dài.
Thời gian như bị tua chậm lại, ngày càng khó chịu đựng, cô tìm cớ rời đi: "Bên kia tôi còn chút việc chưa xử lý xong, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
Cô còn chưa đứng dậy, thì đã nghe thấy anh nói: "Anh biết em không còn thích anh nữa."
"Anh cũng biết dạo này em tốt với anh đều là vì thương hại hoặc cảm động, nhưng cho dù là thương hại hay là đồng cảm, anh đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của em, giống như trước kia, mỗi khi anh bị thương, em luôn lo lắng, trong một ngày gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, hỏi tình hình sức khỏe của anh."
Đã lâu rồi Tiết Bùi chưa nói một đoạn dài như vậy, lời nói ra lấp lửng, ý nghĩa cũng không rõ ràng.
Chu Y Y quay lưng về phía anh, anh không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, cũng không thể ngồi dậy khỏi giường, chỉ có thể nắm lấy tay cô đang đặt trên mép giường.
"Anh muốn bắt đầu lại với em, như một cặp tình nhân bình thường, cho dù chỉ là một năm hay một tháng. Em không cần hứa hẹn gì với anh cả, anh cũng sẽ không giới hạn việc em kết giao với ai. Nếu trong khoảng thời gian đó em gặp được người phù hợp hơn, em có thể chấp nhận lời theo đuổi của người khác, anh sẽ không làm phiền em nữa," Tiết Bùi gần như van xin, "Được không?"
Tiết Bùi thừa nhận, suy nghĩ của anh rất ích kỷ, nói những lời này vào thời điểm như vậy chính là đang dùng đạo đức để ràng buộc cô. Nhưng anh đã không còn cách nào khác để giữ cô lại.
Chu Y Y vẫn không lên tiếng, ánh sáng trong mắt Tiết Bùi dần tối lại.
Đúng lúc định buông tay, cuối cùng anh cũng nghe thấy câu trả lời của cô.
"Được."