Rồng sinh ra từ trời đất.
Đôi đồng tử dọc màu vàng chậm rãi mở ra, phá tan ánh sao cùng rạng đông. Nó sinh ra giữa những mảnh vỡ sao trời của nhật nguyệt.
Cái đuôi phủ đầy vảy vàng chỉ khẽ quẫy nhẹ, Ngân Hà liền vì thế đổ xuống. Nó bay lượn trên chín tầng trời, giữa những tầng mây.
Nó có chút tò mò về thế giới rộng lớn này.
Thế là nó bay qua mọi ngóc ngách của thế giới, nhìn xuống bóng dáng trần gian.
Cho đến khi con người phát hiện ra nó.
Ban đầu họ kinh ngạc, kính sợ. Sau đó họ thăm dò, truy đuổi. Cuối cùng, họ muốn chiếm hữu, hủy diệt.
Con rồng vẫy chiếc đuôi khổng lồ, sức mạnh kinh thiên không tốn chút sức lực nào đã đẩy lui làn sóng xung kích tấn công, đồng thời quét bay cả đội quân vây bắt.
Đôi mắt dọc màu vàng kim lạnh lùng quét qua đám người kia. Nó vút bay lên, xé toang tầng mây, lao thẳng lên chín tầng trời.
Tầng mây dần khép lại, thế gian từ đó không còn thấy bóng dáng nó nữa.
...
Nó đáp xuống một vùng hoang vu không bóng người.
Có lẽ nơi này mới thuộc về nó. Loài người thật tồi tệ.
Nhưng ở lâu cũng chán.
Một ngày nọ, khi mở mắt ra, nó buồn chán cuộn tròn mình thành vòng tròn.
Ánh mắt dừng lại ở lớp vảy bảo vệ trái tim.
Nó bất cần giật lớp vảy ấy ra, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm mảnh vảy một lúc, rồi bắt đầu trầm tư:
Loài người đáng ghét, không cần.
Rồng suy nghĩ về những sinh vật kỳ lạ nó từng gặp trong những chuyến du ngoạn, cuối cùng chọn một con vật mà nó thích nhất.
Nó mở rộng móng vuốt, chiếc vảy rồng nhuốm máu từ từ rơi xuống đất, biến thành một bé mèo nhỏ màu đen.
Nhỏ xíu vậy.
Rồng nghiêng đầu.
Mèo con dùng chân trước dụi mắt, mở ra đôi mắt đỏ, biểu cảm... rất kiêu ngạo.
Rồng: ...!!!
Mặc dù mèo con được tạo ra từ linh khí của chiếc vảy nơi trái tim, nhưng cũng là linh khí thiên địa hóa hình, là một cá thể độc lập, tính cách và thói quen không do nó quyết định.
Kiêu ngạo thế này thì làm sao cùng nó giết thời gian cho đỡ chán...
Rồi nó thấy mèo con ngẩng đôi mắt đỏ như ngọc lên, đuôi khẽ động nhẹ, rồi dựa vào người nó: "Meo."
Rồng chớp mắt, ngay lập tức thu nhỏ thân hình lại, áp sát vào mèo con.
Mèo con dùng chân trước bám lấy đuôi nó, rồi giẫm giẫm.
Rồng bèn cố ý vẫy đuôi, trêu bé mèo nhỏ của mình.
Đến khi chán chơi, rồng cuộn mình lại, giấu mèo con vào lòng, cùng chìm vào giấc ngủ dưới ánh sao.
...
Linh vật thiên sinh có thể hóa hình. Rồng và mèo đều có thể.
Nhưng mèo con mới sinh, linh khí chưa đủ, còn kém một chút nữa mới có được năng lực này.
Chúng lén hẹn ước, đợi khi mèo con hấp thu thêm linh khí, mạnh mẽ hơn chút nữa, sẽ hóa thành người, lén xuống nhân gian dạo chơi.
Biết đâu nhân gian không tệ như trước nữa.
Rồng thầm nghĩ.
...
Ngày cuối cùng trước khi mèo hóa hình, con người tìm thấy rồng.
Lần này họ chuẩn bị kỹ càng, hàng chục vũ khí cấm Helium cực mạnh được mang ra, chĩa thẳng lên trời cao.
Rồng mang theo mèo con bay vút qua bầu trời.
Mèo con quá nhỏ, con người thậm chí không phát hiện ra nó, chỉ lao lên trời cao, b ắn ra viên đạn Helium mạnh nhất trong lịch sử nhân loại.
Năng lượng khủng khiếp trong chớp mắt nổ ầm giữa mây, che khuất nhật nguyệt, lật đổ thiên địa.
Không trúng rồng.
Nhưng xé toạc vòm trời.
Một vết nứt lớn xuất hiện trên bầu trời.
Bức xạ cực mạnh tràn xuống, sinh linh yếu ớt không thể chống đỡ. Tất cả những kẻ đi săn tan thành tro bụi trong tích tắc, mọi sinh vật trên mặt đất đều héo úa chết đi.
Kể cả bé mèo nhỏ của rồng.
Cú va chạm khiến mèo con rơi thẳng xuống, rồi bị bức xạ bao trùm hoàn toàn.
Bé mèo nhỏ của nó còn quá yếu ớt, chưa kịp trưởng thành thành linh vật có thể khinh nhờn thế gian như nó, đã từ từ mất đi sinh khí.
Rồng nhìn chằm chằm khi đôi mắt đỏ như ngọc quý của mèo con khép lại, nó gào lên một tiếng xé trời, vút lên chín tầng mây. Bóng rồng che kín mặt trời, dùng thân mình bao bọc lấy mọi vết nứt và bức xạ.
Nhưng đã quá muộn.
Bức xạ vốn không thể đảo ngược. Vào ngày trước hẹn xuống nhân gian, bé mèo nhỏ của nó đã chết.
Tiếng rồng gào thét vang khắp bầu trời, như tiếng khóc nhuốm máu.
Nó chia đôi long tức, một nửa vá lại vòm trời bị xé toạc, một nửa đổ xuống thi thể bé nhỏ của mèo con.
Rồng rơi xuống.
Mất đi long tức, thân thể nó cũng vì bức xạ mà nhanh chóng thối rữa. Nó gắng sức quẫy đuôi, bao bọc lấy thi thể mèo con, nhìn bé mèo dần hóa thành một luồng ánh sáng đỏ.
Có lẽ nhiều năm sau, mèo con sẽ hóa hình lần nữa nhờ long tức nuôi dưỡng.
Lần này đừng làm mèo nữa, hãy thành... một con người xảo quyệt đi.
Như thế có lẽ sẽ không bị tổn thương nữa.
Rồng nghĩ vậy, từ từ khép mắt lại.
Khoảnh khắc cuối cùng của ý thức, nó cảm nhận được loài người đang gặm nhấm thịt rữa của mình.
...
Tạ Diêm nhìn bóng hư ảo được kết tụ từ những hạt sáng.
Bóng hư ảo đứng đó thanh nhã, cũng ngẩng đầu, dùng đôi mắt vàng kim nhìn lại. Ánh mắt ấy như xuyên thấu năm tháng và thời gian, chân thành và giả dối, ánh sáng và bóng tối.
Nhưng cuối cùng, nó nhìn chính mình nhiều năm sau, chỉ hỏi:
"Ngươi đã tìm thấy chưa? Mèo."
Tạ Diêm trong khoảnh khắc này bỗng cảm thấy một sự buông bỏ kỳ lạ, hắn cũng khẽ mỉm cười: "Tìm thấy rồi."
"Vậy là tốt." Bóng hư ảo chậm rãi bước về phía trước, nghiêng đầu ngước nhìn bầu trời, trong chớp mắt phía trên đầu biến thành vũ trụ sao gần trong tầm tay, "Vậy bây giờ ngươi đã quyết định chưa?"
Tạ Diêm khựng lại.
Bóng hình trước mắt tiếp tục hỏi: "Ở lại, hay rời đi?"
Rời khỏi nhân gian giả dối này, hóa thành một phần của nhật nguyệt tinh tú, cùng trời đất trường tồn, cùng mặt trời mặt trăng yên giấc.
Tạ Diêm lặng im, nhìn chăm chú vào bóng hư ảo trước mặt.
Bóng hư ảo cũng kiên nhẫn im lặng nhìn lại nó.
Đây là kết cục tốt nhất của rồng, nghĩa là long tức nó gửi gắm khắp thế gian năm xưa, đã thu thập đủ linh lực, đủ để nó siêu thoát hoàn toàn, hóa thành linh.
Đến phút cuối, nó vẫn giữ lại một con bài.
Loài người lợi dụng rồng, rồng sao chẳng lợi dụng lại loài người?
Rất đúng với tính cách của Tạ Diêm. Nhưng...
"Ngươi biết đấy, ta còn có mèo." Tạ Diêm cúi đầu cười khẽ, rồi trở nên trang nghiêm, "Nó vẫn đang đợi ta."
Bóng hư ảo quay lại nhìn Tạ Diêm một lúc, bỗng gật đầu: "Quả nhiên, sau bao nhiêu năm, ta vẫn như vậy."
Không nỡ buông bỏ phàm niệm, vướng vào bể khổ nhân gian.
"Có gì không tốt chứ?" Tạ Diêm bình thản nói, "Tình cảm nơi nhân gian chính là vậy, khi đắng, khi ngọt, khi ngũ vị tạp trần. Nhưng nếu đột nhiên mất đi, sinh mệnh lại trở nên vô vị."
Tạ Diêm ghét một cuộc sống vô vị.
"Đúng vậy..." Bóng hư ảo cũng bật cười, vừa cười vừa để những tia sáng trên người từng chút một bay về phía Tạ Diêm.
Đây là tất cả linh lực nó thu thập được từ thế gian.
Những linh lực này đủ để Tạ Diêm trở về nhân gian.
"Từ nay thế giới sẽ không còn bức xạ, cũng không còn sinh vật biến dị."
"Ừ." Tạ Diêm gật đầu, nhìn bóng hư ảo theo linh lực mà dần tan biến, bỗng lên tiếng, "Ngươi còn điều gì muốn hỏi không?"
"Ngươi không biết sao? Rốt cuộc ngươi chính là ta." Bóng hư ảo từ từ tiêu tán, nhìn Tạ Diêm, đến phút cuối vẫn tự mình hỏi: "Mèo của ta... đã trở thành như thế nào?"
Nó chưa kịp nhìn thấy mèo hóa thành người.
"Rất đẹp, lạnh lùng mà quấn quít như khi còn là mèo." Tạ Diêm nhìn bóng hư ảo dần tan, đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào tia sáng cuối cùng:
"Ta yêu nó."
...
Năm 5040 sau công nguyên tinh tế, tháng 1.
Loài người, sau khi trải qua tuyệt vọng, một lần nữa tái sinh.
Vết nứt trời giăng ngang bầu trời hàng trăm năm đã biến mất.
Kỳ lạ hơn, vài tháng sau, tất cả dị biến thể và thú dị biến đều mất đi năng lực dị hóa, trở lại bình thường.
Đế quốc và Liên bang, sau cuộc chiến chung, gạt bỏ hiềm khích, cùng các đại diện dị biến trước đây thành lập Liên hợp Nghị Sự Đình, bàn luận giải quyết các vấn đề hợp tác và tranh chấp, cùng nhau phát triển khoa học kỹ thuật, khám phá tương lai, tìm kiếm những bảo vật của văn minh nhân loại.
Chính sách liên hợp sẽ chịu sự giám sát công khai của người dân.
Trong những ngày đầu thành lập, vẫn còn những quý tộc và tướng lĩnh bất phục. Tân Thượng tướng Liên minh, Chấp Chính Quan Sở Thập Hàm, bằng thủ đoạn sắt máu trấn áp, sau đó nhanh chóng thực thi loạt chính sách mới. Chưa đầy nửa năm, kết quả đã rõ ràng, giành được niềm tin tuyệt đối từ dân chúng.
Nghị Sự Đình dần ổn định nền móng.
"Tôi nói chính sách này nên..."
"Này, bản dự thảo do Đế quốc đề xuất là viết bằng chân à? Tính khả thi ở đâu? Có thể thực tế một chút không..."
"Được, Liên bang các người thực tế? Lần trước cái chính sách của các người..."
Thượng tướng Sở nhíu mày trước tiếng ồn ào tranh cãi trong Nghị Sự Đình. Ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều cứng đờ người, lập tức im bặt.
"..."
"..."
"..."
Sở Thập Hàm quét mắt nhìn một lượt, tay thuận tiện vớ lấy áo khoác rời khỏi ghế: "Tổng hợp bản dự thảo của các người lại, ngày mai báo cáo cho... Yên Nhất Chu."
Yên Nhất Chu: "..." Thì ra tôi chỉ là nhân công giá rẻ?
Sở Thập Hàm liếc nhìn đồng hồ, rồi rời khỏi Nghị Sự Đình mà chẳng ngoái lại.
"..." Tề Tuấn nhìn theo bóng lưng của thần tượng đang rời đi như gió, khẽ lắc đầu: "Thượng tướng quả nhiên... tan làm đúng giờ."
"Này, thật đấy, phương án mới của Liên bang không ổn! Đừng nghĩ Thượng tướng là người Liên bang sẽ dung túng các cậu, nếu Tư lệnh Tạ còn ở đây..." Giang đại thiếu gia lẩm bẩm, chợt như nhớ ra điều gì, ánh mắt đưa về phía xa.
Đó là một chiếc ghế trống suốt một năm trời, ngay bên cạnh chỗ ngồi của Sở Thập Hàm. Lớp bọc da nhẵn bóng như mới tinh, dường như không ai dám lơ là, ngày ngày đều được chăm chút cẩn thận.
Tất cả đều ngầm hiểu - họ đang chờ đợi một người.
...
Sở Thập Hàm bước đi trên con phố gần trường quân sự.
Nơi này rất gần nhà họ. Cậu vẫn luôn sống ở đây, có lẽ bởi cậu tin rằng nếu Tạ Diêm trở về, người *****ên sẽ tìm đến chốn này.
Nếu Tạ Diêm không tìm thấy cậu thì sao?
Hình ảnh một năm trước hiện lên trong tâm trí, gương mặt cậu lạnh đi. Những gì hứa với Tạ Diêm, cậu đều đã hoàn thành. Nếu Tạ Diêm dám lừa...
Bỗng, thứ gì đó quanh cổ cậu nóng lên và phát sáng.
Sở Thập Hàm ngây người, từ cổ áo lôi ra sợi dây chuyền đính vảy rồng. Chiếc vảy vàng rực tỏa ánh sáng, từng chút một tan vào không trung, nhẹ nhàng bay về phía xa...
Cậu đứng lặng giây lát, chợt như nhận ra điều gì, mắt mở to, đuổi theo làn ánh sáng vàng mà chạy.
...
"Một ly tequila, cảm ơn."
Tạ Diêm tùy ý gọi một ly rượu ở quầy bar ngoài trời. Thời gian trôi qua quá lâu, hắn không khỏi nhớ mùi vị này.
Rượu ngọt ngào thấm vào cổ họng, Tạ Diêm hài lòng nheo mắt, bắt đầu suy nghĩ nên mua quà gì để về dỗ người yêu sau một năm biệt tích.
Hoa? Kim cương? Hay một thanh binh khí tốt cũng được.
Rồi hắn bị một khẩu súng chất lượng cao dí vào thái dương.
Tạ Diêm ngây người, sau đó thấy một bàn tay dài lạnh lẽo đưa ra thiết bị liên lạc, chiếu lên giao diện một bản hợp đồng điện tử.
[Đơn yêu cầu thay đổi quan hệ] – đã trễ mất nhiều năm.
"Tạ Diêm" và "Sở Thập Hàm" có đồng ý thay đổi quan hệ thành:
Bạn đời hợp pháp.
Phần chữ ký của Sở Thập Hàm đã được điền sẵn từ lâu, trong khi bên kia vẫn trống hoác suốt một năm trời.
Sở Thập Hàm mặt lạnh, một tay cầm thiết bị, tay kia đặt ngón tay lên cò súng, ấn nhẹ xuống: "Nếu không đồng ý, viên đạn này sẽ xuyên qua trán anh đấy... ca ca."
Tạ Diêm khẽ nhếch mép, giơ hai tay đầu hàng.
"Bị dọa rồi." Hắn hạ giọng, dùng âm điệu dịu dàng nhất thế gian thì thầm với người yêu: "Anh đồng ý... Tiểu Thập."
【CHÍNH VĂN HOÀN】
P.S: Vậy là đã hoàn rồi 🎉 Tui thực sự đã khóc khi đọc rồng và mèo, huhu. Lần đầu thấy cái tên truyện hoang dã máu chó này tui đã không muốn đọc 😼 Không ngờ càng đọc càng mê 😗 Tui iu 2 em rất nhìu 🌹