Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 117: Ngoại truyện: Đáng yêu 1



"Một, hai, ba... mười!" Nhóc hạt dẻ đếm xong mười viên tinh hạch, đẩy về phía lái buôn chợ đen, "Đồ đâu?" 

Lái buôn chợ đen ném xuống hai bao lương thực khô to đùng. 

"Còn nữa," Bé con giơ tay nhỏ xíu ra, "Lần trước hứa rồi, đừng có trốn." 

Lái buôn trừng mắt, quẳng thêm một bộ quần áo mới tinh cùng một que hồ lô đường bọc kín cho Tạ Diêm: "Cút nhanh!" 

Nhóc hạt dẻ tỉ mẩn kiểm tra bộ đồ, rồi quay đầu chạy vụt về "nhà". 

Khó mà gọi là nhà được. Chỗ ở thể này chẳng khác nào ổ chuột, vài tấm ván mỏng dựng tạm thành túp lều xiêu vẹo, tưởng chừng cơn bão cát vùng phóng xạ quất qua là đổ sập. 

Nhưng hôm nay, nhóc hạt dẻ có tâm trạng đặc biệt vui. 

Cánh tay nhỏ xíu giơ lên chưa kịp chạm vào cánh cửa ọp ẹp, đã có người mở từ bên trong. 

Một bé kem viên nhỏ xíu ngước nhìn: "Ca ca." 

Không biết đã đứng đợi bao lâu rồi. 

Nhóc hạt dẻ bật cười, đưa đồ đã mua cho bé kem viên. 

Lương khô, quần áo mới... và - cố ý giấu que hồ lô đường sau lưng. 

Bé kem viên siêng năng nhận lấy hai túi lương thực - hai túi to đùng so với bàn tay nhỏ, khiến bé suýt trượt tay. "Bịch bịch" chạy vào bếp xếp đồ gọn gàng. 

"Ca ca, vất vả rồi." bé kem viên lại "bịch bịch" chạy ra, đưa tay muốn nắm tay anh. 

Nhóc hạt dẻ cố tình tránh đi. 

Bé kem viên kiên trì giơ tay lần nữa. 

Nhóc hạt dẻ vẫn đứng im. 

Bé kem viên đứng yên ngước nhìn anh một lúc, rồi khẽ kéo vạt áo. 

Cục hạt dẻ giả vờ không hay. 

Bé kem viên từ từ buông tay, đôi mắt đỏ ngước nhìn ca ca thật lâu, rồi bình thản quay đi, mở miếng vải rách bắt đầu thu xếp đồ đạc - chuẩn bị bị đuổi. 

Chắc nuôi mình tốn kém quá, ca ca mệt rồi, không muốn mình nữa. 

Bé kem viên tự gói ghém mọi thứ, quyết không làm phiền ca ca thêm. 

Bỗng que hồ lô đường lấp lánh hiện ra trước mắt. 

Đôi mắt đỏ chớp chớp. 

Nhóc hạt dẻ cũng chớp mắt theo: "Lần trước xem sách tranh, em không biết hồ lô đường trông thế nào mà? Nè, nó trông như thế này này." 

Bé kem viên ngây người nhìn chằm chằm. 

Lớp vỏ đường trong suốt giòn tan ôm lấy những quả sơn tra đỏ au, tựa như đôi mắt đỏ lấp lánh của bé kem viên vậy. 

Cục bột đưa que hồ lô chạm nhẹ vào môi em: "A~" 

Bé kem viên ngoan ngoãn há miệng. 

Rộp - tiếng vỏ đường vỡ tan. Vị ngọt của đường hòa cùng vị chua thanh của sơn tra lan tỏa trong khoang miệng, bốc thẳng lên tận óc. 

Nhóc hạt dẻ nghiêng đầu: "Có ngọt không?" 

Bé kem viên đẩy nhẹ tay anh, muốn nhường lại que hồ lô đường để anh cũng nếm thử. 

Nhưng bàn tay nhỏ của nhóc hạt dẻ vẫn giữ nguyên, chỉ khẽ cong môi, hạnh phúc ngắm nhìn em ăn ngon lành. 

Thế là bé kem viên ôm chầm lấy anh, chụt một cái lên môi: "Ca ca nếm đi." 

Bông hạt dẻ nghiêng đầu, thè lưỡi li3m nhẹ môi rồi nheo mắt cười: "Ngọt quá, Tiểu Thập." 

Không biết là đang khen đường, hay là khen bé kem viên bé nhỏ trước mặt. 

Bé kem viên gật đầu, giơ cao que hồ lô: "Ca ca, cùng ăn." 

Biết không thể từ chối, hai đứa nhỏ thay phiên cắn từng miếng nhỏ cho đến khi que hồ lô hết sạch. 

Bé kem viên bình tĩnh đẩy xô nước ấm về phía anh: "Ca ca đi tắm." 

Nhóc hạt dẻ bước ra từ làn hơi nước, cầm bộ đồ mới nhỏ xíu trên tay: "Tiểu Thập, thử đi." 

Bé kem viên lắc đầu quầy quậy: Ca ca suốt ngày nhường hết đồ cho em... 

Đôi mắt nâu hạt dẻ nheo lại, dí sát mặt vào em: "Hmm? Không nghe lời?" 

Bàn tay nhỏ nắm chặt tay anh, vẫn kiên quyết từ chối. 

"Nếu Tiểu Thập không ngoan..." - giọng nhóc chợt trầm xuống. 

Sẽ bị bỏ rơi! - bé kem viên bật dậy hoảng hốt! 

"Thì anh sẽ đánh đòn." - nụ cười tinh nghịch nở trên môi. 

...Bé kem viên ngơ ngác nghiêng đầu, hai má ửng hồng. 

Nhóc hạt dẻ nhẹ nhàng kéo áo lên, mặc chiếc áo phông mới cho em: "Sao cứ nghĩ anh sẽ bỏ em?" 

Bé kem viên mặt lạnh: "Nuôi em tốn tiền, vô dụng, ca ca." 

"Sao lại vô dụng?" Nhóc hạt dẻ vừa nói vừa kéo quần em xuống, "Nhìn thấy Tiểu Thập là cả ngày vui ngay." 

Bé kem viên cũng gật đầu: "Nhìn thấy ca ca cũng thế." 

Nhóc nâu không nhịn được cười, liếc nhìn đôi chân ngắn củn của em: "Anh đoán sau này em sẽ thành alpha." 

Một lớp hồng phớt phủ lên gò má bé kem viên. Em nhăn mặt, vội vàng kéo quần lên, mím môi thành đường thẳng: "Ca ca!" 

Nhóc hạt dẻ nhìn em đỏ mặt đáng yêu, bộ đồ mới càng làm em thêm ngoan ngoãn. Khuôn mặt bánh bao tròn xoe đối lập với biểu cảm lạnh lùng, khiến người ta chỉ muốn véo một cái. 

Nhóc hạt dẻ hãnh diện ôm chầm lấy em, ngã lăn ra giường. 

Bé kem viên bé xíu siết chặt anh, áp trán vào trán anh thật lâu. 

"Tiểu Thập muốn thành alpha hay omega?" - nhóc vừa hỏi vừa xoa đầu em. 

Khác thường là nhóc hạt dẻ phân hóa sớm hơn người khác rất nhiều, trong khi bé kem viên vẫn chưa có dấu hiệu gì. Như hai cực của nam châm. 

"Alpha" - bé kem viên nghiêng đầu suy nghĩ - "Kiếm tiền, bảo vệ ca ca." 

Hạt dẻ cười khúc khích: "Ý hay đấy. Nhưng hình như mấy hôm trước em cứ hỏi anh về omega..." 

Bé kem viên bặm môi. Thật ra em bé cũng muốn phân hóa thành omega, vì ca ca từng nói: "Nếu Tiểu Thập là omega, anh sẽ cưới em." 

Em muốn ca ca, muốn ở bên ca ca mãi mãi. 

Nhưng mà... 

Trong vùng phóng xạ, omega khó sống sót - thể chất yếu ớt, thể lực kém, lại còn bị các alpha khác nhòm ngó... 

Ca ca sẽ phải vất vả và nguy hiểm để bảo vệ em. 

Nếu là alpha, em có thể kiếm tiền nuôi ca ca, che chở cho ca ca! Ca ca sẽ được nghỉ ngơi. 

Bảo vệ ca ca quan trọng hơn tất cả. 

Nhóc hạt dẻ nghiêng đầu, thấy bé kem viên im lặng mãi liền biết em đang suy nghĩ lung tung. 

Tiểu Thập có mọi thứ hoàn hảo, chỉ có điều... quá ngoan. Ngoan đến đau lòng. 

"Dù là alpha, beta hay omega, anh đều sẽ thích Tiểu Thập." Nhóc búng nhẹ vào má em, "Sẽ không bao giờ ghét em đâu." 

Bé kem viên chớp mắt, gật đầu. Ca ca là người tuyệt vời nhất. Em chồm tới, định hôn ca ca lần nữa- 

Nhưng không ngờ, nhóc hạt dẻ đã nhanh tay hơn - hôn một cái lên má em trước. 

Bé kem viên ngơ ngác nhìn anh. 

Bông hạt dẻ cũng nghiêng đầu nhìn lại: Đáng yêu quá, muốn bắt nạt. 

Nhóc tiếp tục véo má em, rồi lại kéo nhẹ hai bên mặt bánh bao của bé kem viên. 

Bé kem viên mặt lạnh lùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm. 

Bỗng hạt dẻ nhớ lại lần đầu gặp Tiểu Thập - khi ấy em bé xíu, người đầy cát bụi và vết thương. Dù thoi thóp thở, ánh mắt vẫn lạnh lùng và đầy cảnh giác, như một viên băng thực sự. 

Kiểu người mà ai đến gần cũng bị cắn. 

Nhưng khi hai đứa trẻ nhìn nhau trong một giây đó... 

Bé kem viên gườm lên: "Grr..." 

Nhóc hạt dẻ chớp mắt: Ôi, đáng yêu quá đi. 

... 

Và thế là nhóc hạt dẻ thu được một bé kem viên mềm mại, ngọt ngào. 

Phải nuôi em thật tốt, thật lớn khôn. 

Cục hạt dẻ nheo mắt cười, buông tay rồi áp mặt sát vào em: "Đồ mới anh cho, Tiểu Thập thích không?" 

Bé kem viên thông minh lập tức hiểu ý anh, "Chụt" một cái hôn lên má anh: "Thích. Cũng thích ca ca." 

Nụ cười hạt dẻ cong như trăng lưỡi liềm. Nhóc kéo chăn nhỏ đắp lên người cả hai, ôm chặt bé kem viên: "Ngủ ngon, Tiểu Thập." 

"Ngủ ngon," - Bé kem viên vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng - "Ca ca." 

... 

"Ở nhà ngoan, đợi anh về." - Nhóc xoa đầu em - "Hôm nay có khi lại có quà đấy." 

Bé kem viên gật đầu, đưa cho anh con dao nhỏ được quấn vải cẩn thận: "Ca ca chính là quà." 

Một lần nữa bị em bé làm tan chảy, hạt dẻ cả ngày đều vui. Nhóc nhận lấy con dao, xoay người bước vào biển cát mênh mông: "Đợi anh về." 

... 

Nhóc không cho bé kem viên theo mình vào chỗ nguy hiểm, nhưng em cũng chẳng chịu ngồi yên. 

Bé kem viên dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp. Ước chừng anh sắp về, em liền ôm chiếc thùng gỗ to gần bằng người ra giếng trước nhà múc nước. 

Giữa sa mạc này, chỉ có cách lấy nước thô sơ như thế. 

Từng xô nước mát lạnh được em gánh về, chờ ca ca trở lại là có thể tắm rửa ngay. 

Cát vàng cuộn trong gió khô. Một kẻ che mặt đi ngang qua, đột nhiên dừng lại chằm chằm nhìn bé kem viên: "Tao nhận ra mày rồi. Thằng nhóc do cái đứa tóc hạt dẻ nuôi phải không?" 

Bé kem viên mặt lạnh, phớt lờ hoàn toàn. 

"Anh mày vẫn chưa về," gã tiếp tục, giọng đầy ác ý, "Mày không lo à? Hắn gặp nguy hiểm rồi." 

Đúng là đã đến giờ ca ca phải về rồi. Bé kem viên quay lưng, tiếp tục coi gã như không khí. 

Ca ca giỏi như vậy, làm sao có chuyện gì được. 

Em sẽ không tin bất cứ ai ngoài ca ca. 

Nhưng tên kia chậm rãi rút từ tay áo ra một thứ - bé kem viên ngẩng lên, đôi mắt đỏ bỗng mở to: đó chính là con dao nhỏ em đưa ca ca sáng nay! 

"Hắn gặp nạn rồi, bị sa lầy trong cát lún," gã che mặt nói tiếp, "Đáng lẽ tao chẳng thèm dính vào... nhưng xem như còn chút tình nghĩa, tao định đi cứu. Nhóc muốn theo không?" 

Xô nước đổ ầm xuống đất. Bé kem viên "lạch bạch" chạy vội vào nhà, lục từ dưới gối ra một con dao khác. 

Nụ cười quỷ dị của gã ta ẩn sau lớp vải đen. 

... 

Nhóc hạt dẻ ôm chặt phần lương khô và sách học chữ, hối hả chạy về nhà. 

Trời đã sẩm tối, cậu biết chắc bé kem viên ở nhà đang lo lắng đến phát sốt lên rồi. 

Đều do hôm nay xui xẻo quá. Vừa may mắn hạ gục mấy con quái vật sa mạc, lũ săn trộm đã nhân lúc nhóc đánh nhau với bọ cạp khổng lồ mà ra tay hãm hại, định giết nhóc để chiếm lợi. 

May mà nhanh tay nhanh mắt, ném con dao nhỏ chặn đứng mũi tên bắn tới. 

Ngay sau đó, sóng tinh thần mạnh mẽ bùng nổ từ cơ thể cậu khiến cả bọn trộm khiếp vía bỏ chạy. 

Con bọ cạp lợi dụng cơ hội vẫy đuôi, định trốn mất. 

Nhóc hạt dẻ phải vật lộn mãi mới bắt kịp nó. 

Tuổi còn nhỏ, dùng lực quá độ khiến cơ thể cậu mệt lả. Hít sâu vài lần, nở nụ cười tươi trên môi - đảm bảo không lộ chút mệt mỏi nào - rồi mới bước tới cửa. 

Lần này, cánh cửa không mở ra từ trước như mọi khi. 

Nhóc hạt dẻ đứng sững giây lát, rồi đột nhiên như nhận ra điều gì, hấp tấp đẩy cửa bước vào. 

Không... không... chẳng thấy bóng dáng bé kem viên đâu cả. Tim cậu thắt lại, vội chạy ra ngoài và phát hiện chiếc xô nước bị đổ lăn lóc bên giếng. 

Tiểu Thập gặp chuyện rồi! 

Cậu chạy như bay ra đường, túm lấy từng người qua đường hỏi dồn: "Có thấy đứa trẻ mắt đỏ, tầm bằng tôi không?" 

Ở vùng đất nhiễm xạ này, chẳng ai thèm quan tâm đ ến chuyện của kẻ khác. 

Đang lúc tuyệt vọng, cậu bỗng trông thấy tay buôn chợ đen đứng gần đó. Cục hạt dẻ lao tới, giật tay áo gã ta: "Ông biết đúng không? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!" 

Tay buôn lặng lẽ nhìn cậu bé già trước tuổi, rồi chậm rãi giơ tay chỉ về một hướng: 

"Nhóc kem à... bị bắt cóc rồi."