Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 121: Ngoại truyện: Ngọt ngào 2.1



Học viện Quân sự hôm nay đặc biệt nhộn nhịp. 

Trước đây, khi các cựu học viên tốt nghiệp trở thành những nhân vật kiệt xuất đối địch giữa hai phe, nhà trường trung lập thường tránh tổ chức hoạt động liên quan để giữ nghiêm quy tắc. 

Nhưng giờ đã khác. 

Đế quốc và Liên bang đã hợp tác, vấn đề Dị biến thể cũng được giải quyết. Nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập, học viện tổ chức lễ kỷ niệm long trọng. 

Ánh nắng xuyên qua cửa kính xe nổi, chiếu vào đôi mắt xanh trong vắt như bầu trời của Tạ Diêm. 

Sở Thập Hàm nhìn alpha tóc nâu mắt xanh đang ngồi tựa ở ghế lái. Thực ra, đã lâu lắm rồi cậu không thấy Tạ Diêm như thế này. 

Đẹp đến thế sao?" Tạ Diêm chống cằm, cánh tay đặt trên cửa xe, "Vậy là Tiểu Thập thích anh như thế này hơn à?" 

Sở Thập Hàm lắc đầu: "Chỉ là lâu không thấy thôi. Anh thế nào cũng đẹp." 

"Thượng tướng Sở khéo nói thật đấy." Tạ Diêm cười khẽ tiến lại gần, "Thế sau này em muốn nhìn thế nào? Thứ hai tư sáu mắt xanh, ba năm bảy mắt vàng, chủ nhật đổi kiểu? Hay em thích mắt chuyển màu?" 

Sở Thập Hàm: "......" Vậy là hai dạng vẻ ngoài của Tạ Diêm có thể tùy ý thay đổi? Thế sao trước giờ hắn luôn giữ mái tóc trắng... 

"Lười kiểm soát dị biến thôi." Tạ Diêm đọc hiểu ánh mắt của cậu "Thực tế, nếu không sợ làm em sợ hãi, trạng thái dị biến của anh còn có thể sâu hơn." 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm, đột nhiên đưa tay chỉnh lại cà vạt cho hắn. Cậu áp sát vào tai đối phương, thì thầm: "Ý anh là hai cái à?" 

Từ cuối còn hơi nũng nịu. 

"Ồ, hóa ra anh lo xa rồi," Tạ Diêm nghiêng đầu, "Em rất mong chờ sao?" 

Sở Thập Hàm sau khi chỉnh xong cà vạt, tay di chuyển lên, dùng ngón tay nâng cằm Tạ Diêm, kéo hắn lại hôn: "Nếu anh muốn." 

Tạ Diêm hợp tác đáp lại nụ hôn, còn li3m nhẹ môi cậu: "Anh sẽ cân nhắc kỹ, dù sao tối qua mới... vợ trông có vẻ không chịu nổi rồi." 

"Ừm, khó có ai chịu nổi một alpha làm cả đêm," Sở Thập Hàm nhướng mày, "Tạ Diêm, thật ra hướng dị biến của anh là máy đóng cọc à?" 

"Dù sao hôm nay cũng không phải làm việc." Tạ Diêm mở cửa xe, nhìn quanh, "Yên Nhất Chu đâu?" 

"Ở đằng kia." Sở Thập Hàm liếc nhìn con đường nhỏ trong khuôn viên trường, nơi một đám học viên quân sự đang xúm xít quanh Yên Nhất Chu, ồn ào không ngớt. "Có vẻ cậu ta đang rất bận." 

"Ừm... xem ra khá được lòng các học viên." Tạ Diêm thích thú ngắm cảnh Yên Nhất Chu vật lộn với đám sinh viên đến mức muốn điên đầu. "Chắc là không có thời gian tiếp đón chúng ta đâu." 

Lễ kỷ niệm lần này do chính Yên Nhất Chu đứng ra tổ chức. Cậu ta đã tuyên bố hùng hồn rằng nếu Tạ Diêm không đến ủng hộ, thì coi như tình bạn cả đời này chấm dứt! 

Tạ Diêm suy nghĩ một chút, cảm thấy đôi khi cũng nhớ lại cuộc sống học viên ngày xưa, nên miễn cưỡng đồng ý với Yên Nhất Chu. 

"Nếu anh bước ra ngoài bây giờ, đám người vây quanh anh sẽ còn đông hơn cả xung quanh Yên Nhất Chu," Sở Thập Hàm nói. "Em cũng rất thích ngắm cảnh đó." 

Không cần nói đến thời đi học khi Tạ Diêm luôn là tâm điểm chú ý, giờ đây hắn còn là vị chỉ huy trẻ tuổi và xuất sắc nhất Đế quốc, chỉ cần xuất hiện là gây chấn động. 

Tạ Diêm trầm ngâm hỏi: "Thế còn em thì sao?" 

Sở Thập Hàm nhún vai: "Cứ xem như hội tìm hiểu hôn nhân ngày trước." Tạ Diêm trông có vẻ dịu dàng và đa tình, nhưng Sở Thập Hàm thì khác - vẻ ngoài lạnh lùng của cậu khiến các học viên trẻ tuổi có chút e sợ, không dám đến quá gần. 

Đương nhiên sẽ không có phiền phức như Tạ Diêm. 

Tạ Diêm: "...Thực ra bây giờ anh cũng có thể trở nên lạnh lùng một chút?" 

Sở Thập Hàm khẽ nhếch môi: "Như thế sẽ phá hỏng hình tượng 'Tạ đại thiếu' thời học viên của anh đấy." 

"Ừm..." Tạ Diêm suy nghĩ một lát, nắm lấy tay Sở Thập Hàm, quay lưng bước về hướng ngược lại với Yên Nhất Chu, "Vậy thì chúng ta lén trốn đi thôi, để họ không tìm thấy." 

Sở Thập Hàm suýt bật cười nhưng vẫn siết chặt tay Tạ Diêm: "Ừm, trốn đi." 

Kết quả là buổi diễn thuyết trong lễ kỷ niệm hôm đó, Chỉ huy Tạ của Đế quốc và Thượng tướng Sở của Liên bang đều vắng mặt. 

Còn về việc họ đã đi đâu... 

Tạ Diêm nhìn căn ký túc xá sinh viên trước mặt, quét võng mạc - bất ngờ thay, hệ thống vẫn nhận diện. 

Tạ Diêm nhướng mày. 

"Em dùng quân công đổi lại nơi này," Sở Thập Hàm bình thản nói, "Sau khi anh mất tích, những nơi lưu lại hơi thở của anh rất ít, đây là một trong số đó." 

Tạ Diêm lặng người. 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Tạ Diêm, kéo hắn vào trong, đè xuống ghế sofa rồi hôn nhẹ lên môi: "Anh đã làm được, ca ca, tổ ấm của chúng ta." 

Năm năm ấy không hề uổng phí. 

Tạ Diêm nắm lấy gáy Sở Thập Hàm, ép trán cậu xuống áp vào trán mình: "Ừm." 

"Sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau. Em sẽ cố gắng hơn nữa," Sở Thập Hàm tiếp tục an ủi, "sống lâu hơn, ừm... tối nay anh làm thêm vài lần nữa có ích hơn không?" 

Tạ Diêm khựng lại, chợt nhớ ra trò "song tu" do chính mình bịa đặt - năm 5041 rồi mà Sở Thập Hàm vẫn tin thật: "Có ích." 

Nhưng Sở Thập Hàm nhanh chóng nghi ngờ: "...'Song tu' vận hành trên nguyên lý gì? Em chưa nghe qua..." 

"Là long tức của anh." Tạ Diêm nghiêm túc nói dối, "Long tức của anh có thể kéo dài tuổi thọ, em làm nhiều lần sẽ nhận được nhiều long tức hơn." 

Sở Thập Hàm chăm chú suy nghĩ: "Vậy không dùng biện pháp có hiệu quả tốt hơn không?" 

Tạ Diêm nhịn cười gật đầu. 

"Vậy có ảnh hưởng gì đến anh không?" 

"Không, với rồng là chuyện bình thường." Tạ Diêm đương nhiên sẽ không nói với Sở Thập Hàm chuyện chia sẻ tuổi thọ. Thực tế, sau khi có được phần năng lượng mà Hư Ảnh thu được từ con người, hắn còn nghi ngờ rằng nếu sống lâu hơn nữa, có lẽ sẽ có đủ linh lực để khiến cả hai bất tử... 

Dù sao thì con rồng này vẫn còn rất trẻ đấy. 

Sở Thập Hàm hoàn toàn bị Tạ Diêm thuyết phục: "Thật ra máy đóng cọc cũng không tệ." 

Tạ Diêm cuối cùng không nhịn được, bật cười khẽ: "Ha ha... được, vậy bây giờ ở đây cũng có thể đóng cọc, muốn thử không?" 

"Lát nữa còn phải dự tiệc tối kỷ niệm." May mà Sở Thập Hàm còn giữ chút lý trí, "Tối nay đi. Chúng ta có thể ở lại đây." 

"Ừ thôi." Tạ Diêm tiếc nuối ngồi dậy, một tay ôm Sở Thập Hàm vừa nhìn quanh căn phòng, "Hình như không thay đổi nhiều nhỉ." 

Sở Thập Hàm gật đầu: "Em không động vào gì cả." 

"Ồ?" Tạ Diêm liếc nhìn những vật dụng gia đình bày rõ ràng thành đôi, "Thực ra anh luôn muốn hỏi, lúc đó em có phải rất muốn sống chung với anh nên cố ý đến phòng đăng ký không?" 

Sở Thập Hàm cúi mắt nhìn hắn: "Anh nói xem? Ca ca." 

"Vậy những lần em trở về đúng lúc anh tới kỳ nhạy cảm..." 

"Cũng là cố ý," Sở Thập Hàm ngắt lời, thẳng thắn thừa nhận, "Mọi 'tai nạn' đều được sắp đặt, kể cả lần tên say rượu kia định dạy em chuyện ấy mà em cố tình không phản kháng." 

"Say rượu?" 

"Vẫn chưa nhớ ra sao?" Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm đầy giễu cợt, "Lần em đi ăn với Mục Tư Niên, không hiểu sao anh cũng tới khách sạn đó, say xỉn rồi nhất quyết đòi dạy em..." 

Tạ Diêm nheo mắt: "Dạy em cái gì?" 

Sở Thập Hàm đột nhiên im lặng quan sát Tạ Diêm, rồi rời khỏi người hắn, tay với xuống khóa quần: "Đúng lúc cũng sắp đến giờ, muốn kiểm tra thành quả giảng dạy không? 'Thầy giáo Tạ'." 

Tạ Diêm giật mình. 

... 

Thật khó để diễn tả cảm giác lúc này, bởi trước đây mỗi lần dùng tay, đều là Tạ Diêm phục vụ Sở Thập Hàm, hoặc cả hai giúp nhau. 

Hiếm khi nào Sở Thập Hàm chủ động đến thế. 

Bàn tay Sở Thập Hàm trắng nõn nhưng không hề yếu ớt, ngược lại thon dài với những khớp xương rõ ràng, phía trong ngón trỏ có lớp chai nhẹ do dùng súng - mỗi lần lướt qua đều mang lại cảm giác như tia lửa điện xẹt qua. 

Tạ Diêm nuốt nước bọt. 

Dù việc người yêu làm chuyện này quả thực rất k1ch thích, nhưng Tạ Diêm cũng không đến mức mất kiểm soát hoàn toàn. Hắn cúi nhìn đôi tay Sở Thập Hàm đang đặt ở..., thậm chí còn đủ tỉnh táo để nhẹ nhàng nắm sau gáy Sở Thập Hàm, từ từ xoa nhẹ lên tuyến thể của cậu. 

Ngoài hơi thở gấp hơn bình thường một chút, nhìn gương mặt hắn lúc này, cứ như đang thư giãn một cách thoải mái. 

Thế là Sở Thập Hàm không khách khí tiến thêm bước nữa, dùng đầu ngón tay miết lên đỉnh, tay kia thì bóp nhẹ phía dưới. 

Hơi thở Tạ Diêm đột nhiên gấp gáp. 

Nhìn Sở Thập Hàm càng hăng say trình diễn "thành quả giảng dạy", Tạ Diêm nảy sinh ý nghĩ xấu, cố tình nhịn thêm chút nữa. 

Vốn dĩ Tạ Diêm đã lâu, huống chi hắn còn cố tình không để Sở Thập Hàm toại nguyện. 

Một hồi lâu sau, Sở Thập Hàm vẫn chưa thể trình bày "thành tích học tập" ưng ý. 

"Hmm... quả nhiên là Alpha hạng S, lâu thế này mà tay vẫn chưa mỏi." 

... sắp không nhịn nổi... 

Tạ Diêm vừa nghĩ thế, bỗng thấy Sở Thập Hàm ngẩng mắt liếc hắn một cái, rồi đột ngột cúi đầu xuống— 

"Ư..." 

Lần *****ên Tạ Diêm thở gấp. 

Hắn kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy vị Thượng tướng họ Sở vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như đang hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, từng động tác đều chính xác đến mức tàn nhẫn. 

Đầu lưỡi mềm mại lướt qua thân trụ, nước bọt bị nhiệt độ của Tạ Diêm làm nóng lên, rồi lại phủ lên bề mặt... 

Hơi thở Tạ Diêm rối loạn. 

Sở Thập Hàm ngửa cổ lên để Tạ Diêm có thể tiến sâu hơn— 

Tạ Diêm trầm mắt nhìn Sở Thập Hàm. Vị Thượng tướng luôn lạnh lùng giờ đuôi mắt đỏ ửng, gò má nóng bừng. Như thể cảm nhận được ánh mắt của Tạ Diêm, cậu thậm chí còn liếc lên một cái đầy khiêu khích. 

Tạ Diêm không thể nhịn thêm nữa, tay nắm chặt sau gáy Sở Thập Hàm, hoàn toàn đoạt lại thế chủ động. 

... 

Đêm nay trăng sáng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hội trường náo nhiệt, lập tức hòa vào ánh đèn rực rỡ rồi biến mất. 

Món cuối cùng vừa được dọn lên, Yên Nhất Chu liếc nhìn hai chiếc ghế trống, mặt nhăn như khỉ đột lại mở thiết bị liên lạc. 

"Tôi nói này, Tạ Diêm và Sở Thập Hàm còn đến không thế?" Quan Thi Lang đang lướt diễn đàn trường, anh đẩy lại kính, "Xem diễn đàn mọi người đang rất mong chờ hai vị đại lão này..." 

"Hai người đó rõ ràng đã hứa với tôi rồi mà, sao giờ không bắt máy được..." Yên Nhất Chu bất lực ôm đầu, "Không lẽ vừa gặp nhau trên đường đến rồi lại đánh nhau nữa..." 

"Chết tiệt, lần này Tạ chỉ huy nhất định phải thắng nhé!" Giang đại thiếu nâng ly chúc mừng Tạ Diêm. 

Tề Tuấn liếc Giang Kỳ một cái, vỗ mạnh vào tay: "Không phải người còn chưa đến đủ sao! Hơn nữa, có thắng thì cũng phải là Sở Thượng tướng thắng chứ..." 

Quan Thi Lang trầm tư: "Đánh nhau trong trường, diễn đàn chắc sẽ có bài viết chứ nhỉ... Hay là họ còn chưa vào học viện đã..." 

Yên Nhất Chu: "Để tôi gọi lại lần nữa xem..." 

Cánh cửa hội trường bất ngờ bị đẩy mở bởi một bàn tay đeo găng trắng, mọi người đồng loạt giật mình, rồi nhìn thấy Tạ chỉ huy và Sở Thượng tướng lần lượt bước vào. 

Phải nói rằng, dù hai người không hợp nhau, nhưng cùng xuất hiện như thế này thực sự rất thu hút và đẹp mắt. 

Nhưng... có cảm giác như hai người họ vừa đánh nhau ở đâu đó xong mới tới... 

"Ahem! Ahem!" Yên Nhất Chu lập tức đóng vai hòa giải viên, xoa dịu bầu không khí, "Đến rồi là tốt rồi, toàn là bạn cũ cả, mọi người ngồi đi..." 

Rồi anh phát hiện ra, do chỉ còn hai người này chưa tới nên hai chiếc ghế còn lại vừa đúng... ngồi cạnh nhau. 

"À cái này... có ai muốn đổi chỗ không..." 

Tạ Diêm và Sở Thập Hàm hoàn toàn không để ý, bước thẳng tới, mỗi người ngồi vào một ghế. 

Yên Nhất Chu ngập ngừng: Cũng phải, dù sao hai người họ ở nghị sự đình cũng ngồi cùng nhau, không đến mức khó chịu thế. 

"Được rồi! Vậy là các đại lão của chúng ta cũng đã tới đông đủ! Mọi người cứ thoải mái ăn uống, trò chuyện vui vẻ nhé!" Yên Nhất Chu vẫy tay, liếc nhìn Tạ Diêm rồi bỗng nhớ ra điều gì đó: 

"Tạ Diêm, biết cậu dị ứng rượu nên không rót rượu, nhưng đồ uống khác chỉ còn sữa, cậu có muốn..." 

Yên Nhất Chu cầm lên một ly sữa, rồi đột nhiên thấy hai vị vừa còn điềm nhiên bỗng đồng loạt cứng đờ. 

Có chuyện gì vậy? Ly sữa này có độc à? 

Đúng lúc Yên Nhất Chu cũng ngơ ngác, Tạ Diêm bỗng cười khẽ, hắn thuận tay nhận lấy ly sữa, đặt trước mặt Sở Thập Hàm: 

"Bổ dưỡng thế... thì tặng Sở Thượng tướng uống đi, uống nhiều vào, biết đâu lại kéo dài tuổi thọ thì sao?"