Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 127: Ngoại truyện: Ngọt ngào 5.1 [IF Line]



[Dòng thời gian: Nếu Vampire không tìm thấy Tiểu Diêm]

 

"Mười, hai mươi, ba mươi viên... đủ rồi, đưa tiền đây." Một thanh niên tóc hạt dẻ khoảng 16-17 tuổi xếp gọn những viên tinh thể săn được, đẩy về phía tay buôn chợ đen, "Nhắc nhở, mấy ngày trước anh còn nợ tôi."

 

Tay buôn chợ đen trừng mắt nhìn Tạ Diêm: "Ài, mỗi lần cậu đem tới hàng chục viên như bán sỉ vậy, tôi lấy đâu ra tiền xoay vòng?"

 

"Vậy sao?" Tạ Diêm nhe răng cười không chút nhiệt tình, "Tôi có thể thử tìm tay buôn khác tốt hơn..."

 

"Khoan đã..." Tay buôn vội vàng chặn lại, chuyển khoản vào thiết bị liên lạc của Tạ Diêm, "Biết cậu và Sở Thập Hàm đều là alpha hạng S, nhận nhiệm vụ dễ như uống nước. Nhưng đừng quên, hồi mới tới Khu 13 định cư, các cậu còn nhờ tôi giúp đỡ..."

 

"Vì thế tôi mới luôn bán cho anh." Tạ Diêm nhếch mép cười. Nụ cười tuổi trẻ khiến đôi mắt phượng cong lên, nốt ruồi phía dưới lấp lánh như gợn sóng, khiến người qua đường không khỏi ngoái lại nhìn rồi bị cuốn hút...

 

Tay buôn liếc nhìn gương mặt của Tạ Diêm: "Này, cậu cũng lớn rồi, có muốn tôi giới thiệu omega không?"

 

Tạ Diêm bật cười: "Không ngờ anh còn làm cả mai mối? Hay là nhận hoa hồng từ omega nào rồi?"

 

Tay buôn cứng đờ, cười gượng - thằng nhóc này lớn lên quả nhiên tinh ranh: "Đâu có... Nghe nói lần trước cậu kiểm tra bị rối loạn pheromone? Đứa trẻ cậu nuôi cũng là alpha đúng không? Vậy đâu thể làm gì được, sớm tìm omega đi là vừa..."

 

Tạ Diêm liếc nhìn tay buôn với ánh mắt khó hiểu. Hắn nuôi Sở Thập Hàm hoàn toàn là tình cảm anh em thuần khiết, đâu phải để... "ăn" đâu? Cái giọng điệu như thể hắn đang nuôi "vợ bé" này là sao?

 

"Không phiền anh lo," Tạ Diêm lười tranh luận thêm, chỉ tay về hướng hiệu thuốc, "Tôi sẽ mua thuốc ức chế."

 

Tay buôn chợ đen: "Cậu..."

 

Tạ Diêm bước thẳng vào hiệu thuốc ngay trước mặt.

 

Sau khi mua thuốc, hắn mở thiết bị liên lạc nhắn cho Sở Thập Hàm: "Tiểu Thập, anh cũng mua thuốc ức chế cho em rồi. Em muốn miếng cách ly mùi gì?"

 

Phía bên kia lập tức hiện trạng thái "đang nhập". Thiết bị này là món quà Tạ Diêm mới tặng Sở Thập Hàm gần đây. Dù lúc nhận, biểu cảm cậu không mấy thay đổi, nhưng Tạ Diêm vẫn cảm nhận được niềm vui thầm kín.

 

Sở Thập Hàm lúc nào cũng mang theo món quà ấy bên người, bất kỳ tin nhắn nào của Tạ Diêm đều trả lời ngay lập tức - trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng ít nói.

 

Tiểu Thập thật đáng yêu.

 

Tạ Diêm đang nghĩ vậy thì tin nhắn đã hiện lên:

 

Sở Thập Hàm: Mùi nào cũng được. Anh thích mùi gì?

 

Tạ Diêm bật cười. Đứa nhóc alpha này chọn mùi miếng cách ly mà hỏi sở thích của hắn làm gì?

 

Hắn cố tình trêu đùa: "Mùi dâu, em dám dán không?"

 

Sở Thập Hàm: Dán.

 

Tạ Diêm khẽ nhếch môi, liếc nhìn miếng cách ly mùi dâu trong túi đồ: Hôm nay nhất định phải bắt Sở Thập Hàm dán thử xem.

 

Đóng khung chat lại, hắn mở ứng dụng đầu tư thao tác vài phút rồi về nhà.

 

Căn nhà của hai người nằm ở khu dân cư bình thường thuộc Khu 13. Hôm nay về sớm hơn dự kiến, không ngờ lại bắt gặp Sở Thập Hàm đang đứng trước cửa.

 

Thanh niên tóc đen chỉ mặc áo phông đơn giản và quần tác chiến, nhưng vẫn làm nổi bật cơ bắp săn chắc. Gương mặt lạnh lùng với đường nét sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt đỏ như máu toát lên vẻ hung dữ khó gần. Có vẻ cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ săn tiền thưởng về, tay thuận đút dao găm vào thắt lưng trong khi tay kia cầm... một phong bì màu hồng.

 

Phong bì hồng? Tạ Diêm ngây người, não bộ lập tức lướt qua mấy từ khóa nhạy cảm. Hắn vừa định mở miệng thì đã thấy Sở Thập Hàm vội giấu phong thư sau lưng.

 

Tạ Diêm: ? Sở Thập Hàm biết giấu chuyện rồi?

 

Sở Thập Hàm cũng đã phát hiện hắn về tới, ngẩng lên gọi khẽ: "Ca ca."

 

Tạ Diêm bước tới, dùng ngón tay lau đi vệt máu trên má cậu: "Lại tự đi làm nhiệm vụ một mình? Nguy hiểm không? Em bị thương mà không biết sao?"

 

Sở Thập Hàm hơi giật mình, tự dùng cổ tay chùi vết máu: "Vô tình đụng phải thôi, không sao."

 

Tạ Diêm nhíu mày mở cửa: "Vào đây, anh băng lại cho em."

 

Sở Thập Hàm ngoan ngoãn gật đầu theo hắn vào nhà, ngồi yên để Tạ Diêm ấn xuống ghế sofa.

 

Hắn mở hộp cứu thương tỉ mẩn xử lý vết thương. Cồn sát trùng mang theo hơi lạnh chạm vào da thịt khiến Sở Thập Hàm khẽ co rúm lại. Tạ Diêm lập tức đưa tay lên, nửa ép buộc nắm lấy cằm cậu giữ chặt.

 

Một cử chỉ đầy tính chiếm hữu.

 

"Hôm nay gặp bạn mới à?" - Tạ Diêm hỏi như không, giọng điệu bình thản - "Có vẻ Tiểu Thập nhận được quà mới."

 

Sở Thập Hàm bất ngờ gật đầu.

 

Sở Thập Hàm lần *****ên có bạn ngoài Tạ Diêm!
Tạ Diêm không còn là duy nhất nữa rồi!!!
Người "bạn" này còn tặng Sở Thập Hàm thư tình!
Sở Thập Hàm còn không từ chối!!!

 

Tạ Diêm khựng lại một giây trước khi tiếp tục bôi thuốc dịu dàng: "Kết bạn mới vui không?"

 

Biểu cảm Sở Thập Hàm vẫn lạnh lùng: "Bình thường."

 

"Bình thường" nghĩa là không thân thiết lắm. Bé con kết bạn bình thường cũng không sao, dù người bạn đó có tặng thư tình đi nữa...

 

Không sao cái gì cơ? Tuyệt đối không được!

 

Tạ Diêm bắt đầu gợi ý: "Hôm nay tay buôn chợ đen hỏi anh một câu."

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu: "Câu gì?"

 

"Hỏi có muốn anh giới thiệu omega không."

 

Sở Thập Hàm giật mình: "Giới thiệu omega?"

 

"Ừ, vì anh bị rối loạn pheromone" - Tạ Diêm cười - "Nhưng anh từ chối rồi, bởi vì..."

 

Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm.

 

"Bởi vì yêu sớm rất không tốt," Tạ Diêm nói với giọng điệu dạy bảo, khéo léo chuyển hướng câu chuyện, "Đó là quyết định thiếu chín chắn và thiếu lý trí. Không có nền tảng vật chất, cũng không đủ tư duy trưởng thành, làm sao có thể gánh vác trách nhiệm tình yêu?"

 

Sở Thập Hàm khựng lại, hiểu ra Tạ Diêm đang ám chỉ điều gì đó. Nhưng cụ thể là ám chỉ cái gì...

 

"Tiểu Thập có thích ai không?" Cuối cùng Tạ Diêm cũng hỏi ra câu này.

 

Sở Thập Hàm đờ người. Cậu chưa từng nói dối Tạ Diêm, giờ phút này bỗng không biết nói gì.

 

Vết thương đã được xử lý xong. Tạ Diêm cất dụng cụ, nhìn Sở Thập Hàm một lúc rồi nói với vẻ hiểu chuyện: "Có người mình thích cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc..."

 

Sở Thập Hàm đột ngột cắt ngang: "Sau 18 tuổi sẽ là lúc phù hợp?"

 

Tạ Diêm giật mình: Sở Thập Hàm thích "người bạn" đó đến thế sao?

 

Ừ thì, khi Sở Thập Hàm 18 tuổi, Tạ Diêm cũng không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu nữa. Nhưng...

 

Củ cải quý giá của hắn lại bị người khác vặt mất?!

 

Dựa vào cái gì? Như lời tay buôn chợ đen nói: Sở Thập Hàm vốn là "vợ nhỏ" của hắn mà! Dù là alpha đi nữa...

 

"Không hẳn." Tạ Diêm chợt lóe lên ý tưởng, bắt đầu vòng vo, "Dù có đủ 18 tuổi, việc có gánh vác được tình yêu hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác."

 

Sở Thập Hàm: "Ví dụ?"

 

"Ví dụ như nuôi một gia đình rất tốn kém, em phải kiếm thật nhiều tiền. Ừm..." Tạ Diêm bịa đại một con số, "Ít nhất phải kiếm được 10 triệu năng lượng tệ."

 

Đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm mở to: "10 triệu?"

 

"Hơi nhiều, nhưng đó là nhu cầu tối thiểu của cuộc sống." Tạ Diêm vòng tay qua vai Sở Thập Hàm. Đợi khi em nhỏ kiếm đủ 10 triệu, omega viết thư tình kia chắc đã cao chạy xa bay rồi, Sở Thập Hàm vẫn sẽ là em... trai của mình thôi.

 

Sở Thập Hàm nhíu mày suy nghĩ, không hề bị mục tiêu khó nhằn này làm nản chí, mà còn đặt ra vấn đề quan trọng hơn: "Nhưng nếu lâu quá, làm sao giúp anh ấy vượt qua... kỳ nhạy cảm?"

 

"?" Tạ Diêm lập tức có ấn tượng xấu hơn với omega đó, "Không tự tiêm thuốc ức chế được à? Cái gì mà kỳ *****, kỳ nhạy cảm, toàn là cớ của mấy tên đểu giả thôi."

 

Sở Thập Hàm gật đầu như đang suy nghĩ sâu xa.

 

Tạ Diêm chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng hơn: "Em không làm gì với người đó chứ?"

 

Sở Thập Hàm: "Làm gì?"

 

"Có hôn không?"

 

"Cũng... không tính."

 

"..." Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm chằm chằm. Không tính là sao? Chỉ hôn nửa chừng thôi à?

 

"Còn gì khác không? Như là 'làm'."

 

"Không." Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn hắn.

 

Tạ Diêm tạm chấp nhận, kéo cậu vào lòng dặn dò kỹ càng: "Phải nghe lời, không được yêu sớm."

 

Sở Thập Hàm cũng ôm hắn: "Không yêu sớm."

 

"Ừm, dùng thiết bị liên lạc mới quen chưa?" Tạ Diêm thành công dụ dỗ được Tiểu Thập, đành chuyển chủ đề.

 

Sở Thập Hàm: "Dạ, cảm ơn ca ca."

 

Tạ Diêm nhìn gương mặt vô cảm của cậu một lúc, chợt nhớ lại chiêu cũ của mình: "Cảm ơn anh thì nên..."

 

Ánh mắt Tạ Diêm dừng lại trên Sở Thập Hàm.

 

Sở Thập Hàm gật đầu, nghiêng người qua hôn nhẹ lên má hắn - một cử chỉ quá đỗi quen thuộc với bọn họ.

 

Dù chỉ là nụ hôn bình thường, Tạ Diêm cảm nhận hơi ấm nơi má, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ khó tả.

 

Đây cũng là lý do gần đây hắn ít dùng chiêu này.

 

Hơi kỳ quặc.

 

Nhưng tâm trạng lại vô cớ tốt hẳn lên. Hắn xoa xoa mái tóc mềm của Sở Thập Hàm, cất những viên tinh thể cậu mang về vào tủ.

 

Tạ Diêm đi tắm trước.

 

Tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm vọng ra. Sở Thập Hàm liếc nhìn cánh cửa phòng tắm, rồi lấy từ túi ra... một phong thư màu hồng.

 

Dòng chữ trên phong thư nguệch ngoạc, non nớt:

 

"Gửi Sở Hợp Hành:
Cảm ơn ca ca đã cứu em! Từ nay chúng ta là bạn tốt nhé!
Bé XXX"

 

Hôm nay khi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng, Sở Thập Hàm tình cờ gặp nhóm lưu dân bị bọ cạp sa mạc vây khốn. Cậu dùng thực lực nghiền nát lũ quái vật, cứu được một đứa bé lưu lạc khoảng năm, sáu tuổi - và nhận lại bức thư này.

 

Xưa nay chỉ có cậu gọi Tạ Diêm là "ca ca", đây là lần *****ên Sở Thập Hàm được ai đó gọi là "ca ca". Đáng lưu vào kỷ niệm. Nhưng cậu chỉ nghĩ đến một điều...

 

Phải chăng mình đã có khả năng bảo vệ người khác rồi?

 

Bảo vệ Tạ Diêm.

 

Nhưng rồi nhớ lại lời hắn vừa nói, Sở Thập Hàm lại lắc đầu phủ nhận ý nghĩ ấy.

 

Phải đợi đủ 18 tuổi, kiếm đủ 10 triệu năng lượng tệ đã.

 

Chờ khi có đủ 10 triệu, khi trở nên mạnh mẽ hơn nữa - cậu sẽ tỏ tình.

 

Sở Thập Hàm nghiêm túc nghĩ vậy.