Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 128: Ngoại truyện: Ngọt ngào 5.2



Khi Tạ Diêm bước ra từ phòng tắm với chiếc áo choàng tắm, hắn chứng kiến cảnh Sở Thập Hàm gấp bức thư lại với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và kiên định.

 

Đừng hỏi sao Tạ Diêm có thể đọc được sự quyết tâm trên gương mặt vô cảm của Sở Thập Hàm. Đứa nhỏ do chính tay hắn nuôi dưỡng, lẽ nào hắn không hiểu?

 

Hay là em nhỏ đang quyết tâm kiếm đủ 10 triệu rồi chạy theo omega kia?

 

"..." Tạ Diêm vốn không có thói quen xâm phạm đời tư Sở Thập Hàm, hắn luôn cho cậu không gian riêng. Vì vậy, hắn giả vờ không nhìn thấy bức thư.

 

Nhưng khi Sở Thập Hàm tắm xong trở về phòng ngủ, lần *****ên sau rất lâu, Tạ Diêm theo chân cậu vào.

 

Sở Thập Hàm đang dựa vào đầu giường xem các nhiệm vụ truy nã mới đăng trên thiết bị liên lạc, thấy Tạ Diêm bước vào liền ngơ ngác: "Ca ca?"

 

Kể từ khi hai người chuyển đến Khu 13, thuê căn nhà hai phòng ngủ này, họ hiếm khi ngủ chung.

 

Dù sao Sở Thập Hàm cũng cần phát triển thể chất, ngủ chung không tốt - Tạ Diêm từng nghĩ vậy.

 

Nhưng giờ Sở Thập Hàm đã cao hơn hầu hết alpha khác, vậy thì ngủ chung một chút cũng không sao.

 

Tạ Diêm chiếm lấy nửa giường: "Anh muốn nói chuyện thêm với Tiểu Thập, ngủ chung nhé?"

 

Sở Thập Hàm chỉ ngơ ngác một giây, rồi kéo chăn đắp lên người Tạ Diêm.

 

Tâm trạng Tạ Diêm khá hơn chút. Hắn quen tay ôm Sở Thập Hàm vào lòng: "Đang xem nhiệm vụ à? Dạo này em nhận nhiệm vụ nhiều quá rồi."

 

"Giết thời gian. Ở nhà cũng không có gì làm." Sở Thập Hàm áp sát Tạ Diêm hơn, để hắn dễ dàng vòng tay qua eo mình.

 

"Ồ? Đang trách anh ít dành thời gian cho em à?" Dạo này Tạ Diêm dùng tiền tiết kiệm đầu tư vào một phi vụ. Hắn chưa vội nói với Sở Thập Hàm, nếu không cậu chắc chắn sẽ đem hết tiền dành dụm đưa cho hắn.

 

Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, bất ngờ nghiêm túc hỏi: "Nếu nói trách.. anh sẽ ở lại lâu hơn chút không?"

 

Tạ Diêm khựng lại, bỗng bật cười khẽ: "Hửm, không nói anh cũng sẽ ở lại dạy Tiểu Thập. Bài kiểm tra lý thuyết lần trước còn nhiều chỗ sai cần sửa."

 

Sở Thập Hàm nhíu mày: "Không sai. Phương pháp em viết trong thực chiến hiệu quả hơn."

 

À... đây là xung đột giữa lối tư duy thực dụng và nguyên tắc sách vở.

 

"Ừm... nhưng giám khảo học viện quân sự không nghĩ thế đâu." Tạ Diêm thở dài, "Điểm lý thuyết của em còn nhiều chỗ cần cải thiện."

 

Dù không hiểu, Sở Thập Hàm vẫn gật đầu nghe lời.

 

Tạ Diêm bất ngờ chuyển chủ đề: "Anh tưởng... em chăm chỉ nhận thưởng là để sớm yêu đương?"

 

"Không yêu sớm." Sở Thập Hàm nhíu trán, "Đợi sau 18 tuổi."

 

Ánh mắt Tạ Diêm chợt trở nên kỳ lạ. Hắn nghi ngờ thực sự có một Omega nào đó khiến cậu để tâm...

 

Khóe miệng Tạ Diêm bỗng hơi cứng lại, vô thức ôm chặt hơn: "Ngủ đi, Tiểu Thập."

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu, dường như không hiểu tại sao hắn lại nổi giận. Sau một hồi suy nghĩ, cậu khẽ cúi người hôn lên má Tạ Diêm: "Đừng giận nữa... ca ca."

 

Chà... hành động từng khiến Tạ Diêm thích thú giờ lại khiến lòng hắn bồn chồn khó tả. Liệu sau này Sở Thập Hàm cũng sẽ hôn má những Omega khác như thế? Không... nếu là người yêu thì chắc sẽ...

 

Ánh mắt Tạ Diêm lướt xuống đôi môi mỏng của cậu.

 

Tâm trạng càng thêm tồi tệ.

 

...

 

Tạ Diêm bước đi trên con đường trắng xóa mù sương, xung quanh dường như chẳng có một bóng người. Hắn đắn đo một chút, rồi đành tiếp tục tiến về phía trước.

 

Cho đến khi hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Là Sở Thập Hàm.

 

Bước chân Tạ Diêm chậm lại. Hắn vừa định gọi tên cậu, bỗng nghe thấy ai đó từ phía xa vẫy Sở Thập Hàm. Cậu quay đầu lại, ôm lấy người kia, rồi cúi xuống...

 

"..."

 

Tạ Diêm lạnh lùng nhìn cảnh tượng ấy, đột nhiên bước nhanh tới, một tay nắm mạnh cằm Sở Thập Hàm, ép buộc cậu ngẩng mặt lên.

 

"Sở Thập Hàm, em không được phép hôn người khác!"

 

...

 

"Tạ Diêm..." Sở Thập Hàm nằm trên giường, bị Tạ Diêm đè chặt. Cậu với tay định bật đèn nhưng không thể chạm tới công tắc.

 

Sở Thập Hàm thực sự vô tội. Tạ Diêm đột nhiên quay lại ngủ chung, rồi vô cớ nổi giận khiến cậu hoang mang. Sau khi nghĩ mãi mấy cách dỗ dành hắn, cậu mới thiếp đi...

 

Thì Tạ Diêm bỗng trở mình, đè ép cậu xuống, tay kia siết chặt cằm.

 

Trong bóng tối, thứ duy nhất Sở Thập Hàm thấy là đôi mắt... màu vàng kim của Tạ Diêm.

 

Ca ca sao vậy? Tại sao mắt lại...

 

Sở Thập Hàm thử gọi tên, nhưng vừa mở miệng, ngón tay cái của Tạ Diêm đã ấn lên môi cậu.

 

Cậu ngơ ngác nhìn hắn.

 

Tạ Diêm dùng ngón cái xoa nhẹ lên môi Sở Thập Hàm, như đang vuốt v e bảo vật. Lực đủ nhẹ để không làm đau, nhưng đủ mạnh để cậu không thể thoát.

 

Là bảo vật chỉ thuộc về Tạ Diêm.

 

Áp lực tăng dần.

 

Môi Sở Thập Hàm trầy xước, giọt máu lấm tấm nổi lên như son điểm thêm sắc thắm.

 

Tạ Diêm dùng đôi mắt vàng kim đó nhìn chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên từ từ cúi đầu xuống.

 

Nếu lúc này Tạ Diêm còn tỉnh táo, hắn sẽ nhận ra động tác này giống hệt với Sở Thập Hàm trong giấc mơ.

 

Sở Thập Hàm ngây người. Tạ Diêm đang định li3m đi giọt máu trên môi mình sao?

 

Không phải nói yêu sớm là không tốt sao?

 

Sở Thập Hàm nhíu mày, vô cùng hoang mang nhìn hắn.

 

Khi môi Tạ Diêm chỉ còn cách Sở Thập Hàm một tấc, hắn đột nhiên dừng lại.

 

Tạ Diêm nghiêng đầu, màu vàng trong mắt từ từ tan biến, tay cũng dần buông lỏng.

 

"Ca ca?" Sở Thập Hàm gọi khẽ.

 

Tạ Diêm đột nhiên ôm lấy đầu, rồi ngất xỉu ngay trên người cậu.

 

"Tạ Diêm!"

 

...

 

Khi Tạ Diêm tỉnh dậy, Sở Thập Hàm đang nói chuyện với bác sĩ mời khẩn cấp ngoài cửa:

 

"Anh ấy thực sự không có vấn đề gì?"

 

"Thật mà, tôi đã kiểm tra hết rồi, không phát hiện gì lạ. Có lẽ chỉ là mộng du thôi."

 

"Mộng du mà ngất xỉu?"

 

"Cái đó tôi không rõ, có thể chỉ là ngủ thiếp đi... Nếu cậu không yên tâm, hãy đưa cậu ta đến bệnh viện lớn ở Khu 13 khám."

 

Sở Thập Hàm lạnh lùng liếc nhìn bác sĩ, trả tiền rồi đuổi về.

 

Cậu quay lại đẩy cửa phòng ngủ: Phải đưa Tạ Diêm đến bệnh viện lớn

 

"Tạ Diêm?"

 

Tạ Diêm thong thả dựa vào đầu giường, ngón tay khẽ vẫy.

 

Sở Thập Hàm ngoan ngoãn bước tới, như thể chẳng hề bị ảnh hưởng bởi hành động kỳ lạ lúc nãy của hắn.

 

"Làm em sợ rồi?" Tạ Diêm ngồi dậy ôm Sở Thập Hàm một lúc, "Đừng lo, chỉ là gặp ác mộng thôi."

 

Sở Thập Hàm nhíu mày: "Gặp ác mộng mà tự ngất xỉu? Đi bệnh viện với em."

 

Tạ Diêm không thể nói rằng mình mơ thấy Sở Thập Hàm suýt... với người khác rồi mất kiểm soát cảm xúc.

 

Nhưng kỳ lạ thật, hắn chưa từng hỗn loạn đến thế, lại còn đau đầu vô cớ...

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm đang trầm tư, không nói thêm lời nào kéo hắn dậy: "Đi với em."

 

Hai người dành cả buổi sáng làm đủ loại xét nghiệm. Kết quả cho thấy mọi chỉ số của Tạ Diêm đều bình thường, thậm chí thể lực còn vượt trội. Duy nhất có dấu hiệu rối loạn hormone.

 

Vừa bước ra khỏi viện, Tạ Diêm vừa xem báo cáo: "Anh đã bảo mà, có lẽ chỉ do hormone bất ổn gây kích động thôi."

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: "Em nghĩ anh ấy không thể chờ lâu hơn."

 

Tạ Diêm: "Ai?"

 

Nhưng cậu đã quay đi: "Không có gì. Anh tính giải quyết vấn đề hormone thế nào? Sau khi thành niên, tình trạng có thể nghiêm trọng hơn."

 

Tạ Diêm phớt lờ: "Đợi đến lúc đó hãy tính. Giờ anh chưa hứng thú tìm omega."

 

"..." Nghe hắn liên tục nhắc đến omega, Sở Thập Hàm đột nhiên không biết nên mở lời thế nào.

 

Tạ Diêm giơ tay xoa nhẹ ấn đường Sở Thập Hàm: "Đừng nhíu nữa, thật sự không sao đâu. À... nhân tiện đến đây, đi mua vài cuốn lý thuyết đi, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới của Tiểu Thập."

 

Sở Thập Hàm khẽ giật mình, như chợt nghĩ ra điều gì đó liền đảo mắt nhìn Tạ Diêm một lượt, rồi gật đầu: "Vâng."

 

Tạ Diêm thành công xoa dịu Tiểu Thập đang lo lắng, thong dong dẫn cậu vào hiệu sách.

 

Rồi hắn thấy Sở Thập Hàm cầm lên một cuốn tiểu thuyết bìa lòe loẹt ở quầy tạp chí: "Em còn muốn mua cái này nữa."

 

Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm với ánh mắt đầy nghi hoặc: "?" Từ bao giờ Sở Thập Hàm lại thích mấy thứ này?

 

Sở Thập Hàm đưa cuốn sách cho Tạ Diêm: "Em vào lấy sách lý thuyết, anh có thể... đọc trước."

 

Tạ Diêm nhìn theo bóng lưng Sở Thập Hàm đi cùng nhân viên vào hiệu sách, hiếm hoi tò mò mở cuốn tiểu thuyết ra - hắn muốn xem thứ gì thú vị có thể khiến Sở Thập Hàm đột nhiên thay đổi sở thích như vậy.

 

Hai mươi phút sau, vẻ mặt Tạ Diêm vẫn bình thản nhưng nội tâm dậy sóng:

 

Cốt truyện cực kỳ đơn giản: kể về một alpha vươn lên từ nghịch cảnh - thể loại xưa như trái đất.

 

Nhân vật chính alpha dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực siêu phàm và... một "người huynh đệ alpha" đặc biệt tốt, vượt qua mọi khó khăn để đứng trên đỉnh cao.

 

Thật là đầy cảm hứng.

 

Nếu Tạ Diêm không đọc đến chương 8 - nơi alpha và "người huynh đệ" khóa môi, hay chương 20 khi họ lăn lên giường cùng nhau...

 

Không phải cả hai đều là alpha sao? Làm sao mà "làm" được?

 

Và tiểu thuyết đã trả lời rất chi tiết:

 

Chương 21 miêu tả tỉ mỉ quá trình "làm". Nhân vật chính cùng huynh đệ uống mừng chiến thắng, trong cơn say đã kéo đối phương lên rồi trực tiếp...

 

Sách còn nhấn mạnh: So với omega, khoang sinh dục của alpha đã thoái hóa nên sẽ khít hơn, cần nhiều... chất bôi trơn và thời gian dạo đầu...

 

Tạ Diêm: "..." Sở Thập Hàm đọc thể loại gì vậy?

 

Vậy là alpha với alpha thực sự có thể? Chỉ cần cẩn thận hơn, kiên nhẫn vuốt v e lâu hơn...

 

Không, hắn đang nghĩ cái gì thế này? Nếu Sở Thập Hàm đọc loại sách này, liệu em ấy có bị lệch lạc? Nếu bị lừa bởi alpha khác thì sao?

 

Nhưng nếu alpha được phép, chỉ cần hắn và Sở Thập Hàm ở bên nhau, có phải sẽ không ai lừa được nữa?

 

Giữa lúc tâm tư Tạ Diêm hỗn loạn, một bàn tay chợt với lấy cuốn sách từ tay hắn.

 

Sở Thập Hàm cầm sách đứng cạnh, giọng điềm nhiên: "Hay không... ca ca?"