18 năm sống của Tạ Diêm, kể cả trong vùng phóng xạ, chưa ai dám đụng đến hắn.
Một alpha cấp S đâu phải người dễ bị bắt nạt.
Ấy vậy mà giờ đây, có người dám áp dao vào cổ hắn.
Trải nghiệm mới lạ, Tạ Diêm thầm nghĩ.
Hắn giơ hai tay đầu hàng, thậm chí còn hỏi rất hợp tác: "Cướp như thế nào?"
Sở Thập Hàm khẽ dừng, lưỡi dao dịch sang trái, chỉ vào con hẻm tối om: "Anh vào đó."
Tạ Diêm liếc nhìn: Ồ, còn biết chọn góc khuất.
"Con tin" Tạ Diêm bị dồn vào tường, bị cái nhìn của Sở Thập Hàm soi mói.
Hắn cũng nghiêm túc quan sát lại cậu.
Rõ ràng... Sở Thập Hàm hôm nay không bình thường.
Tạ Diêm lướt qua các sự kiện hôm nay, nhớ lại lúc gặp hai dị biến thể trong nhà hàng.
"Cáo cáo nhất định phải buộc chỉ hồng cho hai người!!"
Lời của dị thể cáo vang lên trong đầu.
Phải chăng năng lực của tên đó đã ảnh hưởng đến Sở Thập Hàm? Lúc nào?
Trạng thái này kéo dài bao lâu? Có hại gì không?
Sáng mai phải bắt lại bọn chúng tra hỏi mới được.
"Mật khẩu tài khoản." Giọng Sở Thập Hàm lạnh băng kéo hắn về hiện thực.
Tạ Diêm thu hồi suy nghĩ, cúi đầu cười:
"Nhận diện mống mắt đấy."
Sở Thập Hàm giơ thiết bị lên quét khuôn mặt điển trai của hắn: Nhận diện thất bại.
Cậu ngẩn người, chỉ thấy đôi mắt vàng với đồng tử dã thú của Tạ Diêm.
"Anh đổi lại." Sở Thập Hàm nhíu mày.
Tạ Diêm nghiêng đầu giả bộ: "Bị cướp dọa sợ quá, tạm thời không đổi được."
Dao năng lượng thu về. Sở Thập Hàm chăm chú nhìn đôi mắt lạ, do dự nói thêm "Đừng sợ. Không lấy mạng."
"Anh biết," Tạ Diêm gật đầu bình thản, "chỉ cướp tiền... và người thôi mà."
Khoảng lặng.
"...Sao vẫn chưa đổi mắt lại?"
"Có lẽ vẫn còn hơi sợ?" Tạ Diêm giả vờ suy nghĩ, "Sở Thập Hàm muốn an ủi anh không?"
Cậu ngước lên nhìn thẳng.
Một cái ôm qua vai. Bờ môi mềm chạm nhẹ vào mi mắt vàng óng.
Lông mi Tạ Diêm khẽ rung như cánh bướm chạm nến.
"Đừng sợ."
"Hết sợ rồi." Màu xanh biển tràn về nuốt chửng vàng kim. Tạ Diêm liếc nhìn thiết bị trong tay cậu: "Em tiếp tục cướp đi."
"Nhận diện thành công—"
"Tên cướp số 1" Sở Thập Hàm thao tác nhanh gọn chuyển 8 triệu Năng lượng tệ từ tài khoản Tạ Diêm.
Tạ Diêm nghiêng đầu quan sát: "Sao chỉ lấy 8?"
"Em có 2 triệu rồi." Sở Thập Hàm gộp thành 10 triệu, chuyển ngược lại cho hắn. "Giờ đủ rồi."
Tạ Diêm bật cười: "Ừ."
"Vậy ca ca làm bạn trai em nhé?" Sở Thập Hàm nghiêm túc hỏi.
"Không làm ca ca nữa à?"
"Ca ca cũng có thể là bạn trai."
"Được thôi," Tạ Diêm dường như rất dễ tính, "Nhưng thế em sẽ gọi anh là gì?"
Sở Thập Hàm ngẩn ra, bắt đầu suy nghĩ.
Tạ Diêm cúi đầu thì thầm bên tai cậu một danh xưng.
"Tại sao phải gọi anh là 'chồng'?" Sở Thập Hàm nghiêng đầu phân vân, "Không phải anh gọi em sao?"
"..." Tạ Diêm hiếm khi lúng túng - trạng thái này mà cậu vẫn lý luận sắc bén. "Thì em cũng có thể..."
"Cướp sắc trước." Không đợi hắn nói hết, Sở Thập Hàm đã nâng cằm Tạ Diêm lên, hành động quyết đoán.
Bị ép vào tường hẻm, Tạ Diêm như mất mọi quyền kháng cự: "Muốn cướp từ đâu trước?"
Sở Thập Hàm không nói gì, chỉ dùng một chút lực tay khiến Tạ Diêm buộc phải cúi người theo. Cậu nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi phía dưới mắt hắn.
Tạ Diêm giữ nguyên tư thế, hàng mi như cánh bướm khẽ rung.
Một cái hôn dường như chưa đủ. Sở Thập Hàm nhanh chóng đưa đầu lưỡi lướt qua nốt ruồi ấy, nhẹ như cánh chuồn chuồn chấm nước: "Luôn muốn hôn chỗ này... Tạ Diêm."
"Thế à," Tạ Diêm cảm nhận hơi ẩm trên gò má bị gió lạnh cuốn đi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lưu luyến, "thì em có thể hôn thêm chút nữa."
Sở Thập Hàm lắc đầu, ánh mắt chuyển xuống đôi môi hắn: "Còn chỗ khác cần hôn."
Nghe như đang vội vàng tranh thủ thời gian.
Tạ Diêm cố ý hỏi: "Tiểu Thập muốn hôn ở đây à?"
"Ừm." Sở Thập Hàm gật đầu, "Làm theo cách trong tiểu thuyết dạy là được."
Tiểu thuyết? Tạ Diêm chợt nhớ đến cuốn sách "tình huynh đệ song Alpha" hồi 16 tuổi...
"Làm ướt, mở ra, thâm nhập." Sở Thập Hàm nghiêm túc nhớ lại các bước.
Tạ Diêm: "..." Nhớ rõ thế. Hắn đột nhiên nghi ngờ liệu cậu có thực sự bị khống chế tinh thần không.
Ôn lại lý thuyết xong, Sở Thập Hàm bắt tay vào thực hành ngay. Một tay kéo Tạ Diêm lại, cậu hôn mạnh lên môi hắn.
Lý thuyết là một chuyện, thực tế lại khác. Ngay ở bước *****ên, Sở Thập Hàm đã mắc sai lầm - răng cậu không khéo léo, trong lúc ngậm m út đã vô tình cắn môi Tạ Diêm đến rỉ máu.
Sở Thập Hàm dừng lại, dường như có chút bối rối, rồi nhẹ nhàng li3m đi giọt máu đỏ thẫm trên môi Tạ Diêm.
Tạ Diêm bật cười trước sự vụng về của cậu.
Nhưng không ngờ, Sở Thập Hàm thực hiện các bước cực kỳ nghiêm túc. Nhân lúc Tạ Diêm cười, cậu dễ dàng luồn lưỡi vào, xâm nhập sâu hơn.
Hai lưỡi quấn lấy nhau.
Chỉ đến lúc này, Tạ Diêm mới dần lộ ra bản tính chiếm hữu của mình. Nụ hôn từ chỗ Sở Thập Hàm chủ động, chuyển thành cuộc giằng co, rồi cuối cùng Tạ Diêm đã ôm lấy đầu cậu, không cho cậu ngửa ra sau.
Hơi thở Sở Thập Hàm hoàn toàn rối loạn.
Mãi sau, Tạ Diêm mới thỏa mãn buông ra, một tay vòng eo cậu, giọng lười biếng: "Sở Thập Hàm, em cướp đủ chưa?"
Sở Thập Hàm thở gấp, nhưng lắc đầu, thậm chí không chờ hơi thở ổn định đã với tay cởi cúc áo sơ mi Tạ Diêm: "Chưa, còn muốn thêm."
"Thêm?" Tạ Diêm nghiêng đầu.
Ngón tay Sở Thập Hàm chạm vào ngực hắn: "Chỗ này."
Đầu ngón tay cậu dừng trên cơ ngực săn chắc của Tạ Diêm...
"Còn chỗ này, chỗ này nữa..."
Ngón tay Sở Thập Hàm trượt xuống, vượt qua những múi cơ bụng hoàn hảo, đến đường cong giữa áo sơ mi và quần âu, rồi tiếp tục...
Tạ Diêm nắm lấy tay cậu: "Em chắc muốn làm ở đây?"
Sở Thập Hàm ngước mắt lên: "Anh ngại à?"
Tạ Diêm lại bật cười: "Ừ, anh ngại."
"Vậy về nhà." Sở Thập Hàm nói.
...
Hành lang rải rác áo khoác và cà vạt bị vứt vội.
Trên bàn phòng khách, cảnh sắc xuân tình đang nồng nhiệt.
Tạ Diêm đè Sở Thập Hàm lên đó.
Hôm nay cậu mặc áo phông cùng quân phục, lúc này áo đã bị kéo lên cao, còn quần cũng tuột xuống một nửa.
Sở Thập Hàm bản năng giãy giụa: "Là em đang cướp anh mà..."
Ồ, cuối cùng cậu cũng nhận ra tình thế đảo ngược.
Tạ Diêm cười khẽ, môi chạm vào tuyến giáp sau gáy cậu: "Em không phải vẫn đang cướp sao? Sắc của anh em chưa đoạt được à?"
Sở Thập Hàm nhíu mày suy nghĩ.
Răng nanh Tạ Diêm nhẹ nhàng cắn vào tuyến thể: "Hay em không thích? Nếu không thì..."
"Thích." Sở Thập Hàm nhanh chóng đáp, "Tiếp tục... cướp..."
"Ừ." Tạ Diêm vừa đôi tay linh hoạt khám phá, vừa cười gật đầu, "Tiểu Thập biết cách cướp không?"
Sở Thập Hàm lại lục lại trí nhớ về cuốn tiểu thuyết song Alpha.
Tạ Diêm tinh ý lấy từ ngăn bàn ra cuốn sách ấy, lật ngay trang "được yêu thích nhất".
"Học cho kỹ nhé, học trò Sở Thập Hàm."
Bị ép như vậy, Sở Thập Hàm không thể đọc rõ chữ. Cậu cố ngọ nguậy thì Tạ Diêm đã nâng mặt cậu lên: "Không nhìn thấy à?"
Tay kia của Tạ Diêm đã men theo cơ thể, dần dần tiến đến...
"Ưm..." Sở Thập Hàm toàn thân run lên. Ngón tay Tạ Diêm...
"Trong sách dạy rồi, cần phải kiên nhẫn..." Tạ Diêm dịu dàng giải thích, "Chịu khó một chút mới cướp sắc được, Tiểu Thập."
Toàn thân Sở Thập Hàm căng cứng. Đây là lần *****ên cậu cảm nhận được cảm giác một alpha bị khai phá, dù chỉ bằng tay, nhưng...
Bản năng alpha trong cậu bắt đầu gào thét.
Tạ Diêm nhìn thấy khóe mắt Sở Thập Hàm đã ửng đỏ, cúi xuống hôn nhẹ: "Đừng sợ, Tiểu Thập."
Lời Sở Thập Hàm nói với hắn nửa tiếng trước, giờ được Tạ Diêm nguyên văn trả lại.
Sở Thập Hàm gắng gượng kìm nén xung động phản kháng.
"Ưm! Ư..." Sở Thập Hàm đột nhiên thở gấp.
Vừa rồi là gì...
"Nhanh thế". Tạ Diêm khẽ nhếch môi, "Tiểu Thập đúng là... bước *****ên hoàn thành rồi."
Ý thức Sở Thập Hàm bị k1ch thích vừa rồi làm cho mơ hồ đi, cậu mở miệng hỏi: "Bước... gì?"
"Bước gì ư?" Tạ Diêm một tay ghì chặt Sở Thập Hàm, tay kia đỡ lưng cậu, từ từ áp sát, "Như trong tiểu thuyết viết, giống các bước hôn lúc nãy."
Các bước hôn...
Làm ướt, mở ra, thâm nhập.
Sở Thập Hàm nhớ lại mấy từ đó.
Vậy bước Tạ Diêm nói là gì...
Chưa kịp hiểu ra, cả người cậu cùng chiếc bàn đột nhiên rung lên. Cảm giác mãnh liệt khiến ý thức cậu hoàn toàn mờ đi, mất hết khả năng suy nghĩ...
Trên bàn, cậu như chiếc lá phiêu bồng.
"Ưm... ca ca... ưm..."
Mơ hồ, cậu cảm nhận Tạ Diêm khẽ cúi xuống, thì thầm bên tai: "Vẫn chưa nhớ ra sao? Tiểu Thập. Là làm ướt, đẩy vào, nhấn sâu."
Tạ Diêm vừa nói mấy từ đó với vẻ ác ý rõ ràng.