Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 137: Ngoại truyện: Ngọt ngào 6.8



Ngay khi Sở Thập Hàm vừa dứt lời, Tạ Diêm đã đáp ứng nguyện vọng của cậu.

 

"Ưm..."

 

Chiếc áo phông của Sở Thập Hàm bị đẩy lên theo từng chuyển động của Tạ Diêm, dồn lại trên chiếc gối, để lộ ra vòng eo thon săn chắc.

 

Tạ Diêm đỡ lấy eo cậu, khom người xuống: "Ừm, chiều em rồi đấy, thế này được chưa?"

 

Làm chuyện xấu xa nhưng lời nói lại đường hoàng, Sở Thập Hàm chống tay lên, khẽ "xì" một tiếng: "Không phải anh cũng đang thỏa mãn sao?"

 

Tạ Diêm bật cười, thì thầm bên tai cậu: "Thực ra chưa, phải mạnh hơn chút nữa thì mới..."

 

"Vậy thì mạnh lên." Sở Thập Hàm không muốn tranh luận với ca ca đang bày trò, vừa kìm nén tiếng thở vừa nói từng chữ, "Nhanh hơn cũng được... ít nhất... sẽ kết thúc sớm..."

 

Tạ Diêm nghĩ có lẽ Sở Thập Hàm hiểu nhầm, nhanh nên là tần suất chứ không phải thời gian...

 

Nhưng thôi, không nên nói với cậu làm gì.

 

Âm thanh trong phòng ngủ lại trở nên ồn ào.

 

...

 

Ngoài cửa sổ, chú chim đậu trên cành bị đánh thức bởi tiếng động trong căn hộ, chao lượn trên bầu trời.

 

Tiếng động càng lớn, chú chim bay càng nhanh, đôi cánh vỗ mạnh từng nhịp, phát ra tiếng đập đập, khiến không khí cũng rung động theo.

 

Chú chim bay lên cao hơn, nhanh hơn, cho đến khi vút lên tận trời xanh.

 

Trong khoảnh khắc, màn đêm như bừng sáng dưới ánh trăng.

 

...

 

Chú chim ngoài cửa sổ đã bay đi mất, Tạ Diêm ôm Sở Thập Hàm đang lim dim mắt, thẫn thờ ngắm cảnh vật bên ngoài.

 

Không lâu sau, ánh mắt hắn lại quay về, đặt lên người Sở Thập Hàm.

 

Tiểu Thập chắc không ngất chứ?

 

Hắn cũng không dùng lực quá mạnh mà...

 

Tạ Diêm đỡ mông cậu, kéo vào lòng mình thêm chút nữa.

 

Nhưng Sở Thập Hàm lại khẽ rên lên một tiếng, giọng nói khàn khàn vang bên tai Tạ Diêm: "Tạ Diêm, anh ra đi."

 

Dĩ nhiên không phải bảo hắn ra khỏi phòng ngủ.

 

"Không phải em nói muốn làm quen thêm sao?" Tạ Diêm nhếch mép, cố tình dỗ dành, "Như thế này mới quen được, em biết đấy, kỳ nhạy cảm của anh còn dài."

 

Sở Thập Hàm mặt lạnh: "Kỳ nhạy cảm của anh mấy ngày, anh định để nguyên trong đấy?"

 

Rồi cậu thấy Tạ Diêm đột nhiên dừng lại, như thực sự đang cân nhắc khả năng đó.

 

"..." Sở Thập Hàm chỉ có thể ngẩng đầu, kéo cổ Tạ Diêm xuống hôn thêm cái nữa: "Anh chưa nghe nói à? Không phục hồi kịp, có thể sẽ biến..."

 

Biến thành vừa khít với "tiểu Tạ Diêm".

 

Tạ Diêm thầm nghĩ.

 

Nhưng bề ngoài hắn vẫn an ủi: "Không đâu, em là alpha mà."

 

"Còn biết em là alpha?" Sở Thập Hàm mặt lạnh hôn hắn thêm cái nữa, "Vậy mà anh toàn... anh làm gì đấy?"

 

Dù sao cũng không có thai được.

 

Tạ Diêm trong khoảnh khắc Sở Thập Hàm lui lại, đã nắm lấy cằm cậu kéo về, hôn lên môi: "Anh thích."

 

Nụ hôn của Tạ Diêm sâu và quấn quýt, chẳng mấy chốc Sở Thập Hàm lại chìm đắm vào trong đó. Cậu lim dim mắt, đầu lưỡi quấn lấy Tạ Diêm như muốn chết đi sống lại.

 

Thôi kệ, Tạ Diêm thích thì để hắn làm vậy đi.

 

Sở Thập Hàm lại bị đẩy ngã xuống.

 

...

 

Kỳ nhạy cảm của Tạ Diêm kéo dài mấy ngày liền, hai người bị nhốt trong căn hộ, suốt ngày đêm quấn lấy nhau.

 

Tạ Diêm còn luôn phàn nàn trong nhà không đủ mùi tequila, ép Sở Thập Hàm đi khắp các phòng: phòng ngủ, bếp, phòng khách, nhà tắm... đủ kiểu tư thế...

 

Chỉ sau vài lần thỏa mãn, Tạ Diêm mới tạm tha cho Sở Thập Hàm, gọi đồ ăn trưa cho cậu.

 

Dù sao Tạ Diêm cũng không biết nấu ăn.

 

Tạ Diêm ngồi trên sofa, từng thìa canh gà hầm đưa vào miệng Sở Thập Hàm: "Tối muốn ăn gì?"

 

Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn hắn: "Em không nghĩ tính cách anh cho phép em có thời gian ăn tối."

 

Đa phần là Tạ Diêm sẽ "ăn" Sở Thập Hàm.

 

"Kỳ nhạy cảm của anh sắp hết rồi, không sao đâu", Tạ Diêm cười giải thích, "Dù gì cũng đợi em ăn xong bữa tối đã."

 

"..." Sở Thập Hàm bất đắc dĩ cúi đầu, "Kỳ nhạy cảm trước đây của anh hình như không như này."

 

Tạ Diêm vén mái tóc của cậu ra sau tai để tiện ăn uống: "Trước đây anh chưa trưởng thành."

 

"Anh chưa trưởng thành hay em chưa trưởng thành?" Sở Thập Hàm uống xong thìa canh cuối, nhìn thẳng Tạ Diêm, "Có phải anh đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi không, Tạ Diêm?"

 

Tạ Diêm đặt bát xuống bàn: "Làm gì có chuyện đó?"

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn hắn, với lấy thiết bị liên lạc trên ghế: "Chúng ta đã lỡ buổi điểm danh nhập học."

 

"Không sao, chỉ là điểm danh thôi, anh đã nhắn trước rồi", Tạ Diêm đưa Sở Thập Hàm cốc nước, nhìn cậu từng ngụm nhỏ, "Anh cũng xin nghỉ hộ em hai ngày tới."

 

Sở Thập Hàm nhướng mày: "Không phải nói kỳ nhạy cảm đã hết sao?"

 

Tạ Diêm nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên ôm cậu lên đùi mình.

 

Là một alpha trưởng thành ngồi tư thế này trên đùi Tạ Diêm, Sở Thập Hàm cảm thấy không quen. Cậu vô ý cử động, vô tình chạm vào nơi vừa bị "sử dụng" quá nhiều lần.

 

Tạ Diêm bật cười khi cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của người trong lòng: "Vì vậy mới cần xin nghỉ thêm vài ngày, mấy ngày tới toàn là tiết thể dục."

 

"Ồ, anh khá là biết lo cho em đấy, ca ca.", Sở Thập Hàm cố ý nói, "Nhưng nếu hai ngày này anh không làm gì, có lẽ em sẽ hồi phục tốt hơn..."

 

"Ca ca?" Tạ Diêm bắt lấy điểm kỳ lạ, "Giờ nên đổi thành chồng mới đúng."

 

"Tại sao không phải anh gọi?"

 

Tạ Diêm giật mình, không ngờ Sở Thập Hàm vẫn bận tâm chuyện này. Hắn bỗng nheo mắt cười, hạ giọng trầm ấm: "Được, anh gọi."

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu.

 

...

 

Đêm đó, Tạ Diêm gọi rất nhiều lần "chồng".

 

Đáng tiếc là Sở Thập Hàm đã không còn nghe rõ hắn nói gì nữa. Cậu như cánh bèo trôi dạt giữa biển lớn, trong khi vị alpha cấp S kia cố ý thì thầm bên tai: "Chồng, em có thích không?"

 

Không biết Sở Thập Hàm có thích hay không, nhưng chắc chắn Tạ Diêm rất thích. Từng nhịp từng nhịp, cơ bắp căng cứng vì... Nghĩ tới mặt hắn hiếm khi ửng hồng lên, màu hồng phớt nhuộm bên nốt ruồi phía mắt.

 

Đúng vào tầm nhìn, Sở Thập Hàm trong mê muội theo bản năng hôn lên nốt ruồi ấy: "Thích... chồng."

 

Sóng biển càng trở nên cuồn cuộn dữ dội.

 

Trong khi hai người họ đang "hăng say" thì không ngờ ở một nơi khác, cuộc thảo luận cũng đang trở nên sôi nổi.

 

Sau khi Tạ Diêm và Sở Thập Hàm lần thứ hai vắng mặt ở lớp thể dục, Quan Thi Lang - đại diện điểm danh - cuối cùng không nhịn được mà nhắn tin hỏi: "Lần này vẫn xin nghỉ à?"

 

Yên Nhất Chu đi ngang qua, vòng tay qua vai Quan Thi Lang thân mật: "Hai alpha cấp S đó lại không tới?"

 

"Không thấy đâu", Quan Thi Lang đẩy lại kính, "Kỳ lạ thật, dù cấp bậc của họ cao nhưng cũng không đến mức coi thường quân đội vậy chứ? Chẳng lẽ họ không muốn quân hàm sao?"

 

"Không phải xin nghỉ à? Lý do là gì?" Yên Nhất Chu hỏi.

 

"À!" Quan Thi Lang chợt nhớ ra, lật giấy xin phép xem lý do Tạ Diêm điền: "Rối loạn tin tức tố kỳ nhạy cảm..."

 

"Vậy là họ bị ốm thôi", Yên Nhất Chu vỗ vai Quan Thi Lang, "Cũng có thể thông cảm được! Trước tôi nghe nói rối loạn khá nghiêm trọng..."

 

Nhưng mà khoan, lý do nghỉ của Tạ Diêm là thế, vậy lý do của Sở Thập Hàm...

 

Quan Thi Lang lật xuống dưới, phát hiện lý do nghỉ của Sở Thập Hàm là: "Tạ Diêm rối loạn tin tức tố kỳ nhạy cảm."

 

"Tạ Diêm rối loạn tin tức tố... thì liên quan gì đến Sở Thập Hàm?" Yên Nhất Chu cúi xuống nhìn tờ giấy, "Chẳng lẽ Tạ Diêm đánh Sở Thập Hàm trong kỳ nhạy cảm?... Tôi nghe nói alpha cấp càng cao, tin tức tố càng bài xích lẫn nhau..."

 

Quan Thi Lang đờ người ra, chợt nhớ tới những vết hôn trước đó, trong lòng nảy sinh nghi ngờ kỳ lạ: "Có vẻ quan điểm của tôi lại có thêm bằng chứng mới rồi..."

 

"Bằng chứng gì..." Yên Nhất Chu đang định hỏi tiếp thì thấy Tạ Diêm và Sở Thập Hàm từ đằng xa đi tới, lập tức vẫy tay: "Này! Ở đây! Tưởng các cậu lại trốn học!"

 

Tạ Diêm và Sở Thập Hàm tiến lại gần.

 

Nhưng càng đến gần, Yên Nhất Chu vẫy tay càng chậm, cuối cùng cả hai cùng lùi lại: "Này... hai cậu có thể kiềm chế mùi tin tức tố trên người được không? Tôi hơi sợ..."

 

"Hả?" Tạ Diêm nhíu mày, rõ ràng đã dán miếng ngăn cách rồi mà?

 

Nhưng từ góc nhìn của Yên Nhất Chu và Quan Thi Lang, vấn đề không phải ở miếng dán: Mùi gỗ mưa và tequila của hai người gần như hòa làm một, đậm đặc đến mức có thể khiến alpha cấp thấp ngất xỉu.

 

Và điều kỳ lạ nhất là, hai alpha cấp S này dù tin tức tố quấn chặt lấy nhau nhưng không hề có biểu hiện khó chịu.

 

Thậm chí còn thoải mái hơn cả khi ở cùng một omega.

 

"Ý tôi là... có khả năng họ là một cặp alpha không?" Quan Thi Lang từ từ thốt ra suy đoán của mình.

 

Yên Nhất Chu - một trai thẳng chính hiệu - cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh: "Ha ha ha ha... đừng đùa, alpha với alpha sao được? Alpha với alpha..."

 

Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, đến mấy chữ cuối cùng bị hắn nuốt chửng vào bụng.

 

Hừ.

 

Tạ Diêm cũng hứng thú nhìn họ, còn lâu mới tốt nghiệp nên hắn không có ý định giấu giếm: "Đã nói rồi, Sở Thập Hàm là bạn trai tôi."

 

Dù là alpha, beta hay omega.

 

Là Sở Thập Hàm, thì chính là bạn trai của Tạ Diêm.

 

Yên Nhất Chu đã hóa đá tại chỗ.

 

May thay Quan Thi Lang vẫn còn nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng có thể phản bác lại những bài viết trên diễn đàn, nụ cười trên mặt không giấu nổi: "Mùi tin tức tố trên người hai cậu rất nồng, có muốn thay quần áo trước khi vào lớp thể dục không..."

 

"Đã xin nghỉ rồi." Tạ Diêm chạm vào thiết bị liên lạc của Quan Thi Lang, một tin nhắn xin phép mới hiện lên: "Sở Thập Hàm hiện cần nghỉ ngơi, chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây..."

 

Bộ não nhạy bén của Quan Thi Lang lập tức dịch ra điều kiện "Tạ Diêm rối loạn kỳ nhạy cảm, nhưng người cần nghỉ ngơi lại là Sở Thập Hàm".

 

Hắn đờ đẫn nhìn hai người, không thể tin nổi.

 

Sở Thập Hàm không hiểu biểu cảm ngây dại của Quan Thi Lang, quay người nắm lấy tay Tạ Diêm, ngón tay đan chặt vào nhau, cùng rời khỏi trường.