Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 138: Ngoại truyện: Ngọt ngào 7



Bầu trời trong vắt như được gột rửa, quang đãng và thuần khiết.

 

Tựa như một dải Ngân Hà uốn lượn, bóng hình ấy lướt ngang bầu trời, cuốn theo ngàn tầng sóng gió, rồi đột ngột lao xuống, xuyên qua lớp sương mù bao phủ cảnh hồ động thiên.

 

Khi vượt qua làn sương, hình dáng thật sự của "Hắn" cuối cùng cũng hiện ra – một con kim long lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt.

 

Thế nhưng sau khi vào động thiên, con rồng này lại cố ý thu nhỏ thân hình, lượn vài vòng rồi bay đến bên bờ hồ.

 

Bên hồ, một bé mèo nhỏ đang cuộn tròn ngủ say.

 

Dường như nghe thấy động tĩnh trên không, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như hồng ngọc tròn xoe không chớp, trong khi chiếc đuôi phía sau lại khẽ phe phẩy.

 

Có vẻ đang vui lắm.

 

Kim long hạ xuống, khéo léo quấn quanh bé mèo nhỏ, đuôi vàng cong lên, đuôi mèo lập tức quấn lấy, nhẹ nhàng cọ cọ từng chút một.

 

Rồng nheo mắt, rõ ràng cũng vì cử chỉ của mèo mà tâm tình càng thêm vui vẻ. "Hắn" khẽ kéo mèo vào lòng, từ trong móng vuốt lấy ra mấy quả đỏ tươi.

 

Dù cả hai đều do linh khí hóa thành, không cần ăn uống... nhưng... "Hắn" thấy loài người thường dùng thứ này, có lẽ mèo con sẽ thích.

 

Quả nhiên, mèo ta đưa chân nhỏ phủ đầy lông mềm ra, dè dặt chạm vào quả đỏ. Móng huyền mai lập tức dính chút nước quả, nó nghiêng đầu, dùng hai chân trước ôm lấy quả to tròn nhất, rồi... đưa cho rồng.

 

Rồng cũng nghiêng đầu, đôi đồng tử dọc vàng nhìn chằm chằm vào mèo.

 

Họ có thể thông qua ánh mắt để truyền đạt ý niệm.

 

Mèo con sững sờ, ngay lập tức hiểu ra ý của rồng.

 

À, chắc sợ có độc, bảo nó nếm trước.

 

Thế là mèo đen cuộn tròn người, ôm quả đỏ giòn tươi cắn một miếng.

 

Làm gì có độc, quả vừa ngọt vừa mát, ăn vào sảng khoái vô cùng. Rõ ràng rồng đang nhường cho nó quả ngon nhất!

 

Mèo đen bỗng ưỡn người ngã ngửa ra sau, đôi mắt đỏ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đồng tử dọc vàng rực phi nhân loại kia.

 

Rồng trợn mắt kinh hãi!

 

"Hắn" vội vẫy đuôi đỡ lấy mèo con, nâng lên trước mặt kiểm tra kỹ lưỡng.

 

Rõ ràng loài người thường ăn thứ này... "Hắn" cũng đã nếm thử trước, lẽ ra không độc mới phải!

 

Hay độc tính quá nhẹ? Loài người và "Hắn" có thể bỏ qua, nhưng mèo con còn quá nhỏ...

 

"Hắn" bất an nâng mèo lên sát hơn, định truyền một hơi linh khí, nào ngờ "mèo con bị ngộ độc" bỗng mở to mắt, nhanh như chớp đẩy quả đỏ đã cắn dở - ngọt nhất - vào miệng rồng.

 

Rồng: "..."

 

Bé mèo đen vô cùng hài lòng với kế hoạch của mình, sau khi nhét quả xong còn giả bộ mặt oán hờn, ***** ***** khóe mắt rồng.

 

Rồng bất đắc dĩ ôm chặt bé mèo con, để mặc nó vừa mớm vừa *****.

 

Quả nhiên là mèo của "Hắn", ngày càng tinh quái.

 

Chỉ có điều...

 

"Hắn" quay đầu, ánh mắt vàng kim lần nữa dò xét: Đã hóa hình được chưa?

 

Bé mèo khựng lại, lắc nhẹ cái đầu nhỏ.

 

Rồng hơi nhíu mày bối rối, "Hắn" siết nhẹ mèo trong vòng tay, cùng nhau chia đôi những trái cây tươi ngon, nhưng trong lòng vẫn thầm lo lắng:

 

Thời gian hóa hình của mèo quá chậm. Là hóa thân của thiên địa linh khí, dù lúc mới sinh có yếu ớt, nhưng sẽ nhanh chóng trưởng thành dưới sự nuôi dưỡng của trời đất.

 

Việc nhỏ như hóa hình, lẽ ra không làm khó được nó.

 

Hơn nữa mèo đen còn ngày ngày được long tức ôn dưỡng.

 

Rồng chăm chú suy nghĩ: Phải chăng mèo chưa nắm được bí quyết hóa hình? Nhưng mèo vốn học rất nhanh, những gì "Hắn" dạy đều tiếp thu nghiêm túc, sao có thể...

 

"Hắn" kiểm tra lại với mèo một lần nữa về bí quyết hóa hình.

 

Mèo con chỉ liếc nhìn rồng một cái, đã thuộc làu làu bí quyết hóa hình không sai một chữ.

 

Quả nhiên rất thông minh.

 

Rồng thầm nghĩ.

 

Vậy có lẽ là do thường ngày ở trong động thiên mây mù, không tiếp xúc đủ với linh khí mặt trăng mặt trời?

 

Đây hẳn là nguyên nhân duy nhất.

 

Nghĩ vậy, rồng hẹn với mèo tối nay sẽ dẫn nó đi ngắm trăng.

 

Mèo ***** ***** khóe mắt rồng, đồng ý ngay.

 

Đêm nay thời tiết vô cùng thuận lợi, trăng tròn như chiếc đĩa ngọc bạch treo lơ lửng trên cao.

 

Con rồng khổng lồ như xé toang màn đêm, ánh trăng chiếu lên lớp vảy vàng lấp lánh, phản chiếu vô số tia sáng lấp lánh như sao trời. Trong khoảnh khắc, cả bầu trời đêm dường như lu mờ trước vẻ đẹp của "Hắn" , những vì sao cũng như đang rơi xuống vì "Hắn" .

 

Không ai biết trên thân thể uy nghiêm của chân long tối cao kia, còn có một bé mèo đen bé nhỏ đang ngồi.

 

Mèo đen ngước nhìn vô số tinh tú, bản năng khiến nó giơ chân nhỏ lên, vờn vờn với tới mặt trăng và những vì sao.

 

Không thể bắt được. Mèo nghĩ.

 

Rồng dường như cảm nhận được hành động của nó, "Hắn" khẽ cười rồi tiếp tục mang theo mèo lượn vài vòng trên bầu trời.

 

Đây gần như là nơi gần mặt trăng nhất, ánh trăng không nóng bỏng như mặt trời, mà như người mẹ dịu dàng, rắc ánh sáng xuống thế gian. Nó có thể giúp mèo con nhận được nhiều linh khí tẩm bổ.

 

Thế nhưng rồng bay mãi, bay mãi, lượn quanh mặt trăng không biết bao nhiêu vòng, mèo đen vẫn không có dấu hiệu hóa hình.

 

Rồng: "..."

 

"Hắn" nâng mèo lên cao hơn, để nó tiếp xúc nhiều hơn với ánh trăng, rồi lại thử hóa hình.

 

Mèo con rất ngoan ngoãn, lặp đi lặp lại.

 

Nhưng chẳng có chút biến hóa nào.

 

Nhìn đôi mắt hồng ngọc của mèo con dần dần hiện lên vẻ bối rối, từng lần từng lần tiêu hao linh khí để cố gắng hóa hình...

 

Rồng thở dài, lượn vòng lao xuống, đáp xuống một vách núi gần mặt trăng.

 

Thân hình rồng khi chạm vào vách đá bỗng biến thành một người nam có ngoại hình khiến lòng người say đắm.

 

"Hắn" có đôi sừng rồng vàng óng, dưới sừng là mái tóc bạc dài đến thắt lưng, tựa như Ngân Hà tuôn chảy. Phần thân trên có vài hoa văn rồng và vảy, phía dưới là bộ giáp vàng kiên cố như được làm từ vảy rồng.

 

Giống như khi ở dạng rồng, "Hắn" có đôi mắt vàng khiến người ta không thể rời mắt, và chỗ thường bị mèo con ***** nhẹ có một nốt ruồi nhỏ.

 

Người đàn ông tuyệt mỹ ôm chú mèo đen nhỏ trong lòng, tùy ý ngồi xếp bằng trên vách núi, ngắm nhìn vầng trăng sáng: "Có lẽ không nên nóng vội, mèo con, nhưng không sao, ta có thể dạy ngươi rất lâu."

 

Mèo đen ngây người nhìn nam tử.

 

Nam tử cũng vì ánh mắt đó mà khựng lại, chợt nhớ ra hình như "Hắn" chưa từng hóa hình trước mặt mèo.

 

Mèo con kinh ngạc cũng không lạ.

 

"Đẹp không?" Nam tử nâng mèo lên, hơi nghiêng đầu với vẻ trêu đùa, đôi mắt phượng càng thêm lấp lánh, dịu dàng nhìn mèo con.

 

Đâu chỉ là đẹp, mèo con nhìn dung nhan làm say đắm lòng người dưới ánh trăng, lại tiếp tục ngây ngẩn.

 

Không nhận được phản hồi, rồng cảm thấy hơi kỳ lạ, "Hắn" nhìn mèo đen một lúc, đột nhiên nghi ngờ: "Phải chăng tiêu chuẩn thẩm mỹ của loài mèo khác với ta?"

 

Mèo con không thấy xấu chứ?

 

Vị chân long không sợ trời không sợ đất lần *****ên sinh lòng lo lắng.

 

Không sao, dù đây là hình dạng sau khi hóa hình của bản thể, nhưng "Hắn" có thể bắt chước thành hình dạng khác, chắc chắn có kiểu mèo con sẽ thích.

 

Nhưng mà...

 

Rồng vẫn cảm thấy hơi buồn, "Hắn" không nhịn được dạy bảo mèo con: "Mèo con tốt nhất nên tự học hóa hình trước, rồi hãy đến phán xét ngoại hình của ta..."

 

Rồng còn chưa nói hết câu, bé mèo trong lòng bỗng chốc hóa thành một thanh niên với đôi tai mèo đen!

 

Rồng: "..." Không cần nhanh thế chứ.

 

Mèo hóa thành người, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt điển trai lạnh lẽo tương phản rõ rệt với đôi tai mèo đen và đôi mắt đỏ như hồng ngọc.

 

Thiếu niên nằm trong vòng tay rồng, vẫn im lặng nhìn "Hắn" : "Đẹp, ca ca."

 

Rồng thở phào nhẹ nhõm, dù sao mèo đen cũng do "Hắn" tạo ra và nuôi dưỡng, thật sự sợ mèo mở miệng *****ên sẽ gọi "Hắn" là cha.

 

Nhưng mà...

 

"Hắn" nhìn thiếu niên tai mèo hỏi: "Sao đột nhiên biết hóa hình rồi?"

 

Thiếu niên hơi nhíu mày, bình thản đáp: "Em chưa từng thấy loài người, ca ca biến thành người, em thấy rồi, liền biết."

 

Biểu cảm rồng hiếm hoi rạn nứt: "..." Vậy ra nguyên nhân mèo không hóa hình được là vì rồng chỉ nói suông, chưa từng cho mèo thấy hình dáng con người thực sự?

 

"Hắn" giả vờ không nhận ra thất bại trong nuôi dạy này.

 

May thay thiếu niên không để ý, vẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt rồng. Rồng chợt nhận ra điều bất ổn, nếu mèo không thấy "Hắn" xấu, vậy cứ nhìn chằm chằm là vì...

 

"Ta đẹp đến thế sao?" Người đàn ông ánh mắt đầy vui vẻ, nhìn thanh niên đang dán mắt vào mình.

 

"Đẹp," thiếu niên lặp lại, rồi như khi còn là mèo, khẽ chạm vào khóe mắt rồng, "Nốt ruồi nơi khóe mắt ca ca, có phải do em hôn mà thành?"

 

Người đàn ông khựng lại, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, "Hắn" ôm chặt lấy thanh niên cười khẽ: "Có lẽ là vậy..."

 

Lời chưa dứt, cảm giác lạ dưới ngón tay khiến "Hắn" dừng lại, bản năng nhìn xuống -

 

"Hóa hình phải mặc quần áo, ngươi có biết không hả!!"

 

Ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống vách núi, bỗng trở nên nhộn nhịp.

 

...

 

Trăng dần khuất, trời sắp sáng.

 

Tạ Diêm như nghe thấy động tĩnh bên cạnh, vô thức ôm lấy người bên cạnh, rồi chạm phải... một cái đuôi mèo lông mềm.

 

Tạ Diêm sững sờ, tỉnh táo hẳn, mở to mắt.

 

Rồi có người lao vào lòng hắn.

 

Tạ Diêm dừng lại, nhìn người yêu với tai và đuôi mèo trong lòng: "Tiểu Thập?"

 

Sở Thập Hàm ôm Tạ Diêm thật chặt, như đang sợ mất đi thứ gì đó.

 

Tạ Diêm im lặng một lúc, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa gáy Sở Thập Hàm để an ủi.

 

Không biết bao lâu sau, cảm xúc Sở Thập Hàm dần ổn định, trong im lặng, cậu khẽ nói: "Em mơ thấy một giấc mơ."

 

Tạ Diêm kiên nhẫn "ừm" một tiếng, ***** đầu người yêu, lại nhẹ miết tai cậu.

 

"Em mơ thấy anh là rồng, em là mèo." Sở Thập Hàm tiếp tục.

 

Tạ Diêm dừng tay, cuối cùng chậm rãi nói: "Nhớ ra rồi à, mèo con."

 

"Em mơ thấy mình hóa hình, nhưng em nhớ ra, thực tế đã không kịp..."

 

Không kịp hóa hình, đã phải chia ly vĩnh viễn.

 

"Không sao," Tạ Diêm bế Sở Thập Hàm lên, dịu dàng nhìn người yêu, nói với cậu một bí mật, "Chúng ta sẽ có tuổi thọ rất dài, sau này rồng và mèo con sẽ mãi mãi ở bên nhau."

 

Sở Thập Hàm sững sờ, cùng với ký ức trở về là tuổi thọ vĩnh hằng của rồng, vậy là Tạ Diêm đã chia sẻ tuổi thọ cho cậu...

 

Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ ngẩng đầu hôn lên nốt ruồi Tạ Diêm: "Vậy nốt ruồi của anh, có phải do em hôn mà thành không?"

 

"Ừm." Tạ Diêm đáp.