Sương mai lấp lánh nhảy từ ngọn cỏ xuống đất. Ánh bình minh xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu vào khu rừng.
Tạ Diêm bảo Yên Nhất Chu điểm danh đội hình, đoàn người tiếp tục tiến sâu. Nếu không có gì bất trắc, trưa mai họ sẽ tới đích, giành chiến thắng trong đợt diễn tập này.
Ánh mắt hắn lướt qua bóng người lấp ló cuối đoàn - Bạch Cẩn An đang tránh mặt.
Tạ Diêm thu tầm mắt lại, không để ý tới cậu ta cho đến giờ nghỉ trưa mới chặn Bạch Cẩn An lại.
Bạch Cẩn An vò vạt áo, ngước nhìn Tạ Diêm rồi vội cúi mặt.
Tạ Diêm nhìn một lúc, đột nhiên nói: "Có lẽ hợp đồng giữa chúng ta nên chấm dứt sớm."
Bạch Cẩn An hoảng hốt ngẩng đầu: "Không! Em chỉ là..."
Tạ Diêm ngắt lời: "Cậu biết rõ, bản thân tôi không đồng ý với sự sắp đặt của gia đình."
Nghe tin gia đình muốn sắp xếp một omega cho mình, Tạ Diêm ban đầu phản đối kịch liệt. Lý do rất đơn giản: hắn thấy không cần thiết, lại quá bận rộn để nghĩ tới chuyện tình cảm.
Người khác thúc giục, hắn có thể phớt lờ. Nhưng Tạ Cửu - ông nội hắn luôn lo lắng thái quá. Tuổi già sức yếu, Tạ Diêm sợ lão mãi canh cánh nỗi niềm, đành lén tìm omega nhỏ kia thương lượng một thỏa thuận.
Hợp đồng ba tháng. Hắn sẽ đồng ý sắp xếp của gia đình, hai người diễn trò trước mặt mọi người, hết hạn thì đường ai nấy đi, đền bù đầy đủ.
Lúc đó, Bạch Cẩn An hỏi: "Nếu tin tức tố của anh gặp vấn đề thì sao?"
Tạ Diêm khi ấy chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của việc mất kiểm soát tin tức tố sau khi trưởng thành, chỉ đáp: "Tôi sẽ dùng thuốc ức chế. Nếu xảy ra sự cố, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Bạch Cẩn An gật đầu: "Nếu anh có thể yêu em, thật sự ở bên em, em sẽ rất vui."
Lúc đó Tạ Diêm không xác nhận cũng không phủ nhận. Nhưng khi thực sự đến lúc phải "chịu trách nhiệm", Bạch Cẩn An lại biến mất không dấu vết.
Không biết có nên xem đó là may mắn.
"Em... em quá sợ hãi," Bạch Cẩn An cúi gằm mặt, "Lần sau em nhất định sẽ..."
"Ý tôi không phải chuyện đó." Tạ Diêm khẽ cúi mắt, quan sát biểu cảm của Bạch Cẩn An một lúc, "Tôi muốn nói tới việc cậu lén lấy thuốc ức chế của tôi."
Bạch Cẩn An toàn thân cứng đờ, nắm tay siết chặt đến mức vạt áo suýt rách dưới tay cậu. Một hồi lâu sau, cậu ta mới run rẩy thốt ra: "Em... em chỉ hy vọng anh có thể..."
"Bạch Cẩn An." Tạ Diêm lạnh lùng ngắt lời: "Tôi không thích ai phá vỡ kế hoạch của mình. Mong cậu an phận từ giờ trở đi, được không?"
Bạch Cẩn An gật đầu cứng nhắc.
Cuối cùng được Tạ Diêm buông tha, cậu ta chạy biến như thỏ hoảng. Tạ Diêm nhìn theo bóng lưng một lúc rồi quay đi.
Có lẽ ban đầu hắn đã đưa ra lựa chọn không sáng suốt. Nhưng giờ vẫn đang diễn tập, hắn chỉ có thể tạm thời...
"Tạ Diêm." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Tạ Diêm ngạc nhiên quay lại - Sở Thập Hàm.
Các thành viên đội xung quanh cũng trố mắt nhìn.
Tạ Diêm nở nụ cười lịch sự, bước tới: "Sở Thập Hàm?"
"Tôi cần thay đồ."
Lời vừa dứt, tiếng xì xào nổi lên khắp nơi. Suốt ba ngày diễn tập ngắn ngủi, mọi người chỉ mang theo vật dụng tối thiểu, chẳng ai mang quần áo dự phòng.
Dù có mang, cũng là để phòng khi có người bị thương hoặc thời tiết đột ngột thay đổi. Một "sát thần" như Sở Thập Hàm cần gì phải thay đồ?
Hơn nữa, còn không tự mang, lại đòi hỏi đội trưởng cung cấp.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị chê là kiểu cách.
Nhưng chẳng ai dám lên tiếng chỉ trích Sở Thập Hàm.
Yên Nhất Chu - bạn thân nhiều năm của Tạ Diêm - hiểu rõ tính cách nguyên tắc của hắn, tuyệt đối không ưu tiên đặc biệt cho ai, dù đó có là cao thủ cỡ nào. Anh vội vàng ra hiều hòa giải: "Đội ta không có thói quen thay đồ đâu, chỉ còn một ngày nữa thôi, mọi người cố gắng chịu đựng..."
"Tôi có." Tạ Diêm gật đầu, dẫn Sở Thập Hàm vào lều, "Vào đây thay."
Yên Nhất Chu: "..." Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao?
...
Tạ Diêm đưa bộ quần áo dự phòng cho Sở Thập Hàm. Người trước mặt cũng không né tránh, trực tiếp thay đồ ngay trước mặt hắn.
Tạ Diêm khẽ cúi mắt xuống.
Lý do hắn đặc biệt cho Sở Thập Hàm thay đồ... à thì, hình như hôm qua hắn đã làm... thứ gì đó lên quần áo của Sở Thập Hàm.
Đáng ngạc nhiên là Sở Thập Hàm lại chịu đựng cả buổi sáng. Tạ Diêm chợt muốn đánh giá lại con người này - tính khí có vẻ không tệ như lời đồn?
Sở Thập Hàm quay lưng cởi áo, xương vai đẹp đẽ hiện lên theo chuyển động uyển chuyển.
Tạ Diêm lại cúi đầu thấp hơn, ánh mắt dừng lại ở chiếc quần quân dụng màu đen được xếp gọn gàng trong bốt.
Chính tay hắn buộc lại đêm qua.
Tạ Diêm hiếm hoi cảm thấy đau đầu - may mà cuối cùng tỉnh táo kịp, không làm chuyện quá trớn.
Chỉ là...
"Hôm qua tôi không tỉnh táo," Tạ Diêm ngập ngừng, rồi bất ngờ hỏi với ẩn ý, "Sao cậu không phản kháng?"
Điều này thật kỳ lạ. Một alpha cấp S như Sở Thập Hàm, lại không hề kháng cự, để mặc cho alpha khác muốn làm gì thì làm.
Tạ Diêm tỉnh táo thăm dò ý đồ:
"Hay là để cả đội bị tiêu diệt?" Sở Thập Hàm mặc chiếc áo T quân dụng, "Không phải anh nói phải lấy tập thể làm trọng?"
Hóa ra thực sự nghe lời... Tạ Diêm mỉm cười, nhưng không hoàn toàn tin vào câu trả lời này. Dù sao hắn cũng không quan tâm mục đích của người khác, bởi giữa họ rốt cuộc chẳng có gì thực sự...
Hơn nữa, alpha với alpha thì có thể xảy ra chuyện gì? Đấu kiếm chăng?
Sở Thập Hàm thay quần, chiếc quần cũ bị cậu vứt sang một bên, liền cầm lấy chiếc quần dự phòng của Tạ Diêm.
Ánh mắt Tạ Diêm tối lại. Trừ khi bị đánh dấu, alpha không thể tự chấm dứt kỳ dịch chuyển. Huống chi tin tức tố của hắn vốn không ổn định.
Việc hắn hiện tại không lộ chút sơ hở nào, hoàn toàn nhờ ý chí thép.
"Cậu có mang thuốc ức chế không?" Tạ Diêm hỏi.
Sở Thập Hàm mặc xong quần, chỉnh tề cài thắt lưng: "Trong ba lô còn hai ống, anh cần?"
"Cảm ơn." Tạ Diêm gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bộ dạng chỉnh tề của Sở Thập Hàm, "Cậu kiểm soát tin tức tố rất tốt."
Ngay cả hôm qua, khi Tạ Diêm áp môi vào tuyến thể của cậu, cũng không ngửi thấy mùi tin tức tố. Không chỉ vậy, Sở Thập Hàm còn có khả năng chịu đựng tin tức tố alpha cực cao - hôm qua ngửi thấy mùi đậm đặc của Tạ Diêm mà vẫn không mất kiểm soát.
"Nếu anh từng sống trong căn phòng năm mét vuông chật ních người, anh cũng sẽ học được cách chịu đựng mọi thứ tin tức tố hỗn tạp thôi."
Tạ Diêm gật đầu, giọng điệu bình thản: "Nếu cần, tôi có thể giới thiệu cho cậu một công việc làm thêm ở đây."
Sự việc hôm qua rốt cuộc là Sở Thập Hàm chịu thiệt. Tạ Diêm sẽ bồi thường. Với một người xuất thân từ khu ổ chuột như Sở Thập Hàm, vấn đề bồi thường thực ra rất dễ giải quyết.
Nhưng hắn hiểu rõ, với tính cách của Sở Thập Hàm, tuyệt đối sẽ không trực tiếp nhận tiền - điều đó chẳng khác nào nói bản thân đang bán thân.
Nhưng Tạ Diêm sẽ ngầm chiếu cố cậu.
"Không cần." Sở Thập Hàm bước tới xách ba lô, đưa cả hai ống thuốc ức chế cho Tạ Diêm, "Hiện tại tôi có việc rồi."
Tạ Diêm nhận lấy, lập tức xắn tay áo tiêm thuốc. Chất lỏng trong suốt nhanh chóng biến mất trong không khí.
Chỉ lúc này, người ta mới nhận ra trạng thái của Tạ Diêm bất ổn đến mức nào. Dù đang ở bờ vực của lý trí, hắn vẫn phải tiếp tục dẫn dắt cả đội.
Tiêm xong ống thứ nhất, Tạ Diêm dừng lại, lại cầm lên ống thứ hai.
Sở Thập Hàm đột nhiên quay đi, bước ra khỏi lều.
Tạ Diêm dừng tay, ánh mắt đọng lại trên tấm rèm cửa đang lay động.
Khi Tạ Diêm bước ra khỏi lều, từ xa đã thấy Bạch Cẩn An và Sở Thập Hàm dường như đang trò chuyện.
Điều này cũng không lạ - Bạch Cẩn An và Sở Thập Hàm đều thuộc khu 13, vốn đã quen biết nhau. Khi Bạch Cẩn An kéo Sở Thập Hàm vào đội, cậu ta từng nói Sở Thập Hàm là "huynh đệ" của mình.
Chỉ có điều... tư cách nhập học của Sở Thập Hàm là do chính cậu ta giành lấy bằng máu, còn của Bạch Cẩn An thì do Tạ gia dùng quan hệ xin cho.
Cũng là... vì Tạ Diêm.
Nhưng trong cơn dịch chuyển, bản năng nguyên thủy của Tạ Diêm trỗi dậy, nhìn cảnh tượng này thấy bực bội khó chịu, vô thức muốn độc chiếm omega của mình.
Không đúng... Tạ Diêm nheo mắt lại, thứ hắn muốn độc chiếm... dường như lại là alpha của mình?
Tạ Diêm nhận ra ý thức mình thực sự không còn tỉnh táo nữa rồi.
Hành trình tiếp theo của đội diễn ra mà không ai nhận ra Tạ Diêm đứng ở vị trí lùi về sau hơn thường lệ - chính xác là gần Sở Thập Hàm hơn một chút.
Yên Nhất Chu mở bản đồ: "Hiện tại mọi thứ vẫn thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sắp..."
Lời chưa dứt, tiếng gầm thú vang lên từ phía trước.
Yên Nhất Chu: "..." Cái miệng của mình đúng là xui xẻo chẳng kém Tạ Diêm.
Tạ Diêm trong lòng thực sự phiền muộn. Vốn dĩ kỳ dịch chuyển đã mang đến sự bồn chồn khó hiểu, huống chi suốt đường lại liên tục gặp chuyện.
Hắn cầm lấy đao năng lượng, chỉ muốn kết thúc nhanh gọn.
Rồi một con quái vật khổng lồ đột nhiên xông tới! Voi dị biến cấp trung!
Học viện quân sự đã tuyên bố rõ ràng khu diễn tập này đã được kiểm tra kỹ, chỉ tồn tại các dị biến thú cấp thấp để đảm bảo an toàn cho học viên! Tại sao đột nhiên xuất hiện dị biến thú cấp trung?
Đa số thành viên trong đội thậm chí không đủ làm mồi ngon cho nó. Tạ Diêm nhíu mày, quyết định dẫn dụ con quái vật đi nơi khác.
"Gặp nhau ở điểm cuối." Tạ Diêm không khách khí đoạt lấy năng lượng nhận từ tay Yên Nhất Chu, lao vào con đường nhánh bên cạnh, thẳng tay ném vũ khí về phía dị biến thú!
Chiếc vòi cuộn tròn, chặn đứng đòn tấn công của Tạ Diêm.
Nhân lúc này, một lưỡi năng lượng nhận khác lao tới, trúng ngay giữa mặt quái vật! Tạ Diêm quay đầu nhìn lại - là Sở Thập Hàm.
Dòng máu đen chảy dài từ khuôn mặt dị dạng của con quái vật. Nó gầm lên một tiếng kinh hoàng, lao thẳng về phía hai người!
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm quay người bỏ chạy.
Con dị biến thú kiên trì đuổi theo sau lưng. Với hai người họ, không phải không có cách giải quyết nó ngay lập tức. Nhưng phương pháp đó sẽ tốn quá nhiều thời gian, khiến họ khó lòng kịp buổi họp mặt ngày mai.
Tạ Diêm đảo mắt nhìn về phía trước, nơi một vách đứt dựng đứng, đột nhiên đổi hướng, dẫn dụ con quái vật về phía đó.
Sở Thập Hàm rõ ràng đã hiểu ý đồ của hắn, lập tức chạy theo.
Đúng lúc đến sát mép vực, cả hai đồng loạt dừng bước, khi con quái vật xông tới - cùng nhau bật nhảy sang bên.
Con dị biến thú không kịp dừng lại, "rầm" một tiếng rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Hai người lăn cùng nhau vào đám cỏ dại hỗn độn.
Tạ Diêm đè lên người Sở Thập Hàm, da thịt áp sát vào nhau, toát ra hơi nóng khác thường.
Trên cánh tay hắn bị thương nhẹ, máu thấm ra kéo theo mùi tin tức tố đậm đặc hơn.
Khi Tạ Diêm định nhấc mình khỏi Sở Thập Hàm, hắn hỏi khẽ: "Không sao chứ?"
Nhưng tin tức tố lan tỏa điên cuồng trong không khí đã tố cáo trạng thái mất kiểm soát lần nữa của hắn. Sở Thập Hàm nhìn ánh mắt mang vẻ quan tâm của Tạ Diêm, rồi lại liếc xuống thứ đang "quấy rối" phần bụng dưới của mình, hỏi với gương mặt vô cảm:
"Anh dùng thứ gì đang chống vào tôi thế?"