Mỗi lời Tạ Diêm thốt ra, ánh lửa trong mắt mấy cô chú ở đó lại vụt tắt dần. Đến câu cuối cùng, ngọn lửa cuối cùng cũng tắt ngấm.
Đám đông lập tức tan biến, để lại Tạ Diêm đứng nguyên tại chỗ, thong thả chỉnh lại vạt áo bị xô lệch.
Sở Thập Hàm: "......"
Tạ Diêm nheo mắt cười, vẫy tay gọi Sở Thập Hàm lại gần: "Sao? Bạn Sở Thập Hàm không sợ bỏ chạy à? Định giới thiệu ai trong nhà cho tôi đây?"
Sở Thập Hàm liếc nhìn bàn tay Tạ Diêm đưa ra: "Ba mươi tám tuổi thì giới thiệu hơi khó đấy."
Tạ Diêm tùy ý túm lấy Sở Thập Hàm, kéo cậu vào lòng ôm chặt.
Sở Thập Hàm liếc nhìn đám cô chú xung quanh - những người có thể quay sang nhìn hai alpha ôm ấp kỳ lạ bất cứ lúc nào: "Anh..."
Tạ Diêm cúi xuống gáy Sở Thập Hàm, hít một hơi: "Ban đầu tôi tưởng mình chưa tỉnh rượu. Bạn học Sở Thập Hàm, cậu vào kỳ nhạy cảm rồi."
Dù đang trong kỳ cảm ứng, mùi pheromone của Sở Thập Hàm vẫn cực kỳ nhạt, không như Tạ Diêm - giống như một cỗ máy rải bom tin tức tố alpha hạng S di động.
Từ sáng sớm, Tạ Diêm đã cảm nhận được mùi rượu tequila thoang thoảng quanh quẩn bên mình, như làn sương mỏng, khó nắm bắt, mơ hồ khó hiểu.
Ban đầu hắn còn tưởng do tối qua uống quá nhiều tequila, mãi đến khi đám người xông tới, hắn chợt nhận ra mình không còn ngửi thấy mùi rượu nồng nàn ấy nữa.
Chỉ có thể là Sở Thập Hàm.
"Mang theo thuốc ức chế chưa?" Tạ Diêm hỏi.
Sở Thập Hàm im lặng giây lát: "Chưa." Kỳ nhạy cảm của cậu lẽ ra còn hai ngày nữa mới tới. Nhưng... có lẽ do trò hề của Tạ Diêm đêm qua, Sở Thập Hàm bất ngờ bị đẩy vào kỳ sớm.
Một alpha hạng S bị k1ch thích kỳ nhạy cảm sớm bởi một alpha khác... Sở Thập Hàm mặt lạnh như tiền, không nói thêm lời nào.
Đầu ngón tay Tạ Diêm lướt nhẹ trên gáy Sở Thập Hàm. Có lẽ nhờ tác dụng của máy y tế, hoặc do khả năng phục hồi phi thường, vết cắn trên cổ Sở Thập Hàm đã biến mất hoàn toàn, khiến Tạ Diêm không khỏi tiếc nuối.
Tạ Diêm ý vị nói: "Mùi tequila thực sự rất tuyệt." Muốn cắn thêm một phát nữa.
Sở Thập Hàm khẽ giật mình, không rõ Tạ Diêm đang nói đến chai rượu đêm qua hay... tin tức tố của cậu.
Nhưng nếu Tạ Diêm nói mùi ấy dễ chịu... Sở Thập Hàm thầm nghĩ, kỳ nhạy cảm đến sớm một chút cũng chẳng sao.
"Dù tôi rất thích ngửi," Tạ Diêm bất ngờ chuyển giọng, không biết từ đâu lấy ra một hộp băng che phủ tin tức tố "nhưng xét đến cấp độ tin tức tố của cậu và đám đông bên trong, tốt nhất nên dán băng che đi."
Sở Thập Hàm ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao anh lại mang theo..."
Tạ Diêm kéo Sở Thập Hàm vào góc khuất, tranh thủ lúc không ai để ý dán băng che lên cổ cậu: "Mấy hôm trước cậu chẳng bảo sắp đến kỳ nhạy cảm sao? Là một alpha lịch thiệp và chu đáo, việc ghi nhớ từng lời huynh đệ cũng đâu có gì lạ."
"..." Sở Thập Hàm bất đắc dĩ cúi đầu để Tạ Diêm dán băng, "Giờ anh không ghét tin tức tố của tôi nữa à?"
Tạ Diêm dán xong, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ cho chắc: "Tại sao phải ghét?"
"Bản năng bài xích giữa các alpha với nhau."
"Có sao đâu?" Tạ Diêm bật cười, "Tôi rất thích được ở bên cậu, Tiểu Thập."
Lại nói mấy lời này rồi. Gáy hơi lạnh, Sở Thập Hàm khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn không né tránh.
Thực ra Sở Thập Hàm cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu chắc chắn rằng trước đây giữa mình và Tạ Diêm luôn tồn tại sự bài xích tin tức tố. Nhưng sau một thời gian ở cạnh Tạ Diêm, đặc biệt là sau mấy lần bị hắn cắn, Sở Thập Hàm cảm nhận sự bài xích ấy gần như đã biến mất.
Giữa các alpha với nhau có như vậy không?
Sở Thập Hàm - người chỉ từng bị Tạ Diêm cắn - thực sự cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng cậu không hề kháng cự cảm giác này.
Tạ Diêm nói thích được ở bên mình.
Một làn hơi lạnh thấm dần vào tuyến dịch, Sở Thập Hàm chợt nhận ra điều bất ổn: "Anh dùng loại băng che gì vậy?"
Tạ Diêm rút tay về, hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình: "Mùi bạc hà. Trước tôi mua hai loại."
Sở Thập Hàm bất lực liếc nhìn hắn: "Anh định thử qua tất cả các mùi băng che trên đời à?"
Tạ Diêm suy nghĩ một chút: "Ý hay đấy."
Sở Thập Hàm: "..."
"Ôi chao, cậu bé đẹp trai quá nhỉ!" Một bà lão tinh mắt đã phát hiện ra góc khuất này, lạch bạch đi tới với dáng vẻ nhanh nhẹn chẳng kém gì thanh niên, "Cháu trai omega nhà bà hợp mẫu người như cậu lắm..."
Tạ Diêm thầm thở dài trong lòng, chỉnh lại biểu cảm rồi lịch sự mỉm cười: "Bà ơi, cháu..."
Bà cụ thẳng đường vượt qua Tạ Diêm, dừng ngay trước mặt Sở Thập Hàm: "Gương mặt đẹp trai quá, bao nhiêu tuổi rồi? Để bà cho xem ảnh cháu nhà bà, ngoan lắm đấy!"
Sở Thập Hàm mặt lạnh như tiền, nhưng rõ ràng chưa có kinh nghiệm từ chối người già, đành đứng im như trời trồng.
Tạ Diêm nhịn cười không nổi.
Bà lão móc từ trong túi nhỏ ra tấm ảnh, đưa cho Sở Thập Hàm: "Xem nhanh đi, cháu trai bà hợp lắm! Xem đi, thích thì cứ nói."
Sở Thập Hàm bị sự nhiệt tình của bà cụ làm cho lúng túng, đành ậm ừ: "Cũng... đẹp ạ."
Tạ Diêm bỗng hết cười.
Trong lòng hắn bực bội nghĩ, Sở Thập Hàm này đúng là giỏi thật, đi đâu cũng hút hoa đào mới.
Hoàn toàn quên mất chính mình vừa bị một đám người vây quanh lúc nãy.
Một mùi hương kỳ lạ bỗng tỏa ra trong không khí. Tạ Diêm giật mình, đảo mắt nhìn về phía bà lão.
Mùi này đặc biệt khó chịu - thoạt ngửi tưởng chỉ là hương thơm nồng nặc, nhưng nếu tập trung phân biệt, sẽ phát hiện ra bên trong còn lẫn một mùi lạ khác.
Giống như mùi hôi của cáo.
Tạ Diêm lập tức phản ứng, chộp lấy tay bà lão: "Bà có ngửi thấy mùi lạ trên người mình không?"
Bà cụ rõ ràng cũng giật bắn người, tay ôm lấy ngực: "Không... không có mà, cậu đừng nóng vội thế."
Sở Thập Hàm cũng nhíu mày. Được Tạ Diêm nhắc nhở, cậu dường như cũng cảm nhận được thứ hương dị biệt thuộc về loài cáo, nhưng cực kỳ nhạt.
Nếu không có Tạ Diêm nhắc, Sở Thập Hàm tuyệt đối không thể phát hiện ra.
Khứu giác của Tạ Diêm tốt đến vậy sao?
Tạ Diêm quan sát bà lão một lúc, có lẽ thấy bà không có gì nguy hiểm, liền buông tay ra: "Xin lỗi bà, cháu có thể xem tấm ảnh trên tay bà được không?"
"Được... được chứ!" Bà lão lại hào hứng, "Mặc dù omega nhà bà không thích mẫu người như cậu, nó thích anh chàng cao ráo lạnh lùng bên cạnh cậu hơn..."
Trên tấm ảnh là một thiếu niên tóc hồng, gương mặt ngọt ngào đáng yêu. Tạ Diêm liếc nhìn tấm ảnh rồi cúi xuống ngửi.
Suýt nữa ngất xỉu vì mùi.
"Mùi lạ đến từ chính tấm ảnh này," Tạ Diêm liếc nhìn Sở Thập Hàm rồi khẽ hỏi bà lão, "Bà ơi, ngoài bà ra còn ai động vào tấm ảnh này không?"
"Không có đâu, cháu tôi kén lắm, mãi mới thấy đối tượng ưng ý nên bà mới mang ảnh ra," bà lão trí nhớ không tốt, cố nhớ lại, "À! Nhớ rồi, mấy hôm trước hội trưởng Thẩm có xem qua!"
Tạ Diêm: "Hội trưởng Thẩm là ai?"
"Là hội trưởng hội mai mối đó, cậu không biết sao?" Bà lão tự hào nói, "Hội mai mối này đều do cậu ấy tổ chức! Giúp thành tựu biết bao mối lương duyên! Mấy hôm trước cậu ấy xem ảnh cháu tôi, bảo nhất định sẽ tìm cho nó một alpha tốt!"
Tạ Diêm: "..." Ý là Dị biến thể Cửu Vĩ Hồ số 76 làm mai mối?
Sở Thập Hàm hỏi: "Bà biết người đó hiện ở đâu không?"
"Không biết đâu," bà lão vẫy tay, "nhưng chắc cậu ấy quanh quẩn đâu đó gần hội mai mối này thôi."
Tạ Diêm trả lại ảnh cho bà lão: "Cảm ơn bà, bọn cháu còn việc phải đi trước."
Bà lão vẫy tay, không quên dặn dò Sở Thập Hàm lần cuối: "Này cậu trai, nếu thấy cháu bà hợp mắt thì nhớ tìm bà nhé..."
Tạ Diêm kéo Sở Thập Hàm đi nhanh hơn.
"Đã kết đôi thành công rồi nhé!"
Tạ Diêm đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Sở Thập Hàm: "Cậu có nghe thấy ai nói gì không?"
Sở Thập Hàm ngơ ngác nhìn lại hắn.
Một giọng nam mê hoặc vang lên, khẽ cười: "Người đã đồng ý rồi, kết đôi thành công rồi nhé!"
Chắc chắn là giọng Cửu Vĩ Hồ, nhưng sao Tạ Diêm lại nghe được?
"Người" là ai? "Kết đôi thành công" có nghĩa gì?
"Tạ Diêm?" Sở Thập Hàm gọi hắn.
"Không có gì." Tạ Diêm xác nhận chỉ mình hắn nghe được giọng nói này. Rõ ràng, dị thể kia cũng không biết hắn có thể nghe thấy lời nói kỳ lạ đó.
Nhớ lại lần bắt Bướm Lam trước đây...
Dường như Tạ Diêm có thể nghe được âm thanh của các dị thể khác từ xa.
Tại sao?
Tạ Diêm lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, hắn phải tìm cách truy ra nguyên nhân mới được.
......
Hai người lục soát cả hội mai mối suốt ngày trời nhưng không phát hiện ai khả nghi. Nghe nói tối nay còn có tiệc giao lưu, đành đặt hy vọng vào đó vậy.
Buổi tiệc nghiêng về giao lưu lựa chọn đôi lứa trẻ tuổi, các cụ già dần tan đi. Tạ Diêm thở phào nhẹ nhõm, cắt một miếng bánh ngọt mới mang lên đưa cho Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm cầm miếng bánh, khẽ chọc ghẹo: "Sao? Cả ngày không tìm được omega nào ưng ý à?"
Với vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất hung dữ, Sở Thập Hàm khiến các cụ sợ con cháu mình bị bắt nạt nên ít người dám tới bắt chuyện. Trái lại, Tạ Diêm với ngoại hình thu hút, nụ cười mê hoặc, phong thái quý tộc, chính là mẫu con rể lý tưởng trong mắt các cụ.
Tạ Diêm hiếm hoi thở dài mệt mỏi: "Giá mà cậu là omega thì tốt, có thể giả làm bạn trai giúp tôi đỡ đòn các cụ nhiệt tình."
Sở Thập Hàm khựng lại, mím môi: "Làm anh thất vọng rồi. Anh tìm omega khác cũng được mà."
"Làm sao giống được?" Tạ Diêm cười khẽ vòng tay qua vai Sở Thập Hàm, "Tiểu Thập vừa ngầu vừa đánh giỏi, lại còn ngoan thế này, là huynh đệ tốt nhất của tôi rồi."
Sở Thập Hàm hiểu ý - Tạ Diêm không muốn yêu đương, chỉ cần bạn tốt.
"Vấn đề rối loạn tin tức tố của anh rồi cũng phải giải quyết thôi."
Tạ Diêm lại thở dài bất lực: "Biết đâu sắp tới có kỹ thuật y tế tiên tiến hơn thì sao."
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, cuối cùng chẳng nói gì.
Cậu cũng chẳng mong Tạ Diêm yêu đương làm gì. Cùng lắm thì đến kỳ nhạy cảm để hắn cắn thêm vài phát nữa vậy.
Tiếng nhạc du dương vang lên trong tiệc, từng đôi từng đôi tìm được ý trung nhân bước ra sàn nhảy.
"Vị tiên sinh này, nhảy một điệu nhé?"
Tạ Diêm ngoảnh lại, là một chàng trai mặc vest đen. Sở Thập Hàm lùi hai bước, dành không gian cho họ.
Cũng tốt, ít ra còn có chàng trai khác cũng mặc vest bị dụ đến như hắn.
Nhưng từ chối vẫn phải từ chối: "Ngại quá, tôi có hẹn trước rồi."
Chàng trai vest đen bình tĩnh hỏi tiếp: "Là anh chàng bên cạnh cậu ư? Theo ấn tượng tôi thì hình như anh ấy là alpha."
Tạ Diêm thản nhiên đáp: "Phải. Nhảy cùng huynh đệ tốt, có gì lạ đâu?"
"..." Chàng vest đen hơi bất lực, "Vậy sao? Nhưng hình như anh ấy không muốn nhảy với cậu nhỉ, có lẽ đã tìm được omega ưng ý rồi."
Tạ Diêm giật mình, quay sang nhìn thì Sở Thập Hàm đã biến đâu mất!
Vest đen chỉ tay về sàn nhảy: "Ở kia kìa."
Tạ Diêm lập tức nhìn về phía đó, thấy Sở Thập Hàm đang ôm một thanh niên tóc hồng nhảy điệu valse, đích thị là omega trong ảnh bà lão sáng nay.
Vốn dĩ khuôn mặt Sở Thập Hàm luôn lạnh lùng, giờ đây bỗng như được tô điểm bằng ánh sáng dịu dàng, đối diện omega trong lòng với vẻ trìu mến đằm thắm, tựa như cặp tình nhân thắm thiết nhất đời.
"Rốt cuộc cũng là alpha, đâu rảnh chơi trò huynh đệ với cậu," vest đen khẽ áp sát Tạ Diêm, "Sự ăn ý giữa alpha và omega sẽ mang đến trải nghiệm tuyệt mỹ khó tả, tiên sinh này, không muốn thử sao?"
Nét mặt Tạ Diêm lạnh như băng, hắn chẳng thèm liếc nhìn vest đen, một luồng tinh thần lực cực kỳ chính xác phóng thẳng về phía Sở Thập Hàm và thanh niên tóc hồng!
Sở Thập Hàm và thanh niên tóc hồng như bóng nước tan biến trong chớp mắt.
Những người khác vẫn vô tư khiêu vũ như không có gì xảy ra.
Quả nhiên là ảo giác, Tạ Diêm không tin nổi cái mặt lạnh như tiền của Sở Thập Hàm có thể biểu cảm dịu dàng đằm thắm như thế.
"Ai ya, bị phát hiện rồi nhỉ," vest đen cười khẽ, "Vậy cậu có biết, bản thể thật sự của hắn đang ở đâu không?"
Tạ Diêm cũng nhếch mép cười khinh bạc, tay nhanh như chớp siết lấy cổ đối phương: "Chẳng phải ngươi biết rõ sao?"
Vest đen bị bóp cổ chỉ thoáng ngỡ ngàng, ngay lập tức lại nở nụ cười: "Té ra là alpha cấp S với lực tinh thần mạnh thế này, sớm biết đã ghép đôi luôn cho cậu rồi. Giữ cái đuôi của ta cho cẩn thận, ta sẽ quay lại lấy."
Mùi hương đặc trưng của hồ ly tỏa ra, trong chớp mắt, chàng trai biến thành một chiếc đuôi cáo đỏ rực rơi xuống đất.
Tạ Diêm liếc nhìn, nhấc chân lên rồi dồn hết lực đạp mạnh xuống không chút do dự.
Từ hư không vẳng lại tiếng con hồ ly kêu r3n: "Đau đau đau, đuôi của ta, đáng ghét! Nhất định ta sẽ bắt hắn trả giá!"
Tạ Diêm liếc nhìn chiếc đuôi cáo đã bị giẫm nát dưới đất, nhăn mặt dùng khăn bàn gói lại, buộc chặt vào một góc.
Hắn bật micro tai nghe, chuyển sang kênh liên lạc của Sở Thập Hàm: "Sở Thập Hàm."
Không có phản hồi.
"Rè rè" vài tiếng, Mục Tư Niên đột nhiên chèn ngang kênh: "Hả? Tạ Diêm cuối cùng cũng bật mic rồi à, ở hội mai mối thế nào rồi? Có tìm được omega ưng ý không? Nếu có thì tốt quá, khỏi phải hành hạ Sở Thập Hàm nữa! Mà sao Sở Thập Hàm im thin thít thế? Có tin tức gì về dị thể Cửu Vĩ Hồng Hồ không? Cậu biết không? Tôi vừa tra được thông tin mới, phát hiện nó hình như là kiểu ông tơ bà nguyệt..."
Tạ Diêm: "Sở Thập Hàm mất tích."
"Cái gì?!!! Chuyện gì xảy ra vậy? Sở Thập Hàm..."
"Bớt lảm nhảm," Tạ Diêm ngắt lời, "báo vị trí Sở Thập Hàm cho tôi."
"À rồi" micro tai nghe đồng thời cũng là thiết bị định vị nhỏ, từ phía Mục Tư Niên có thể xác định chính xác vị trí Sở Thập Hàm, "Tôi đã yêu cầu kết nối nhưng Sở Thập Hàm không nhận. Vị trí cách cậu không xa, cậu đi sang trái trước..."
Theo chỉ dẫn của Mục Tư Niên, Tạ Diêm nhanh chóng lao tới.
...
Sở Thập Hàm tay cầm dao năng lượng, bước đi trong im lặng. Lúc Tạ Diêm đang trò chuyện với chàng trai vest đen, cậu đột nhiên nhìn thấy một thanh niên cửu vĩ giữa đám đông. Chiếc đuôi lớn màu đỏ rực lông xù nổi bật giữa đám người, nhưng những người khác dường như hoàn toàn không nhận ra.
Sở Thập Hàm nhanh chóng gọi Tạ Diêm một tiếng rồi đuổi theo.
Cậu đuổi theo đến một đại sảnh rộng lớn phía sau hội mai mối.
Nơi này dường như được cải tạo từ một nhà hát, Sở Thập Hàm đứng giữa những dãy ghế xếp hàng, không xa là một sân khấu khổng lồ.
Dị thể hồ ly hình dáng kia đã biến mất.
Tạ Diêm cũng không đuổi theo.
Tiếng gọi Tạ Diêm của Sở Thập Hàm lúc nãy không hề nhỏ, không lý nào Tạ Diêm không nghe thấy. Không thể nào là đang mải mê tán tỉnh tên vest đen mà không thèm để ý đến cậu được.
Sở Thập Hàm nghĩ với vẻ mặt lạnh như tiền.
Nếu vậy thì chỉ còn một khả năng. Hoặc là cậu, hoặc là Tạ Diêm đã rơi vào ảo giác.
Mà dị thể Cửu Vĩ Hồng Hồ lại biến mất trước mắt Sở Thập Hàm, thì khả năng cao chính là cậu đã trúng ảo giác.
Con hồ ly đó dẫn mình đến đây có mục đích gì?
Sở Thập Hàm thử dùng micro liên lạc với Tạ Diêm, nhưng không biết do nhà hát không có tín hiệu hay sao mà cậu không thể kết nối với bất kỳ ai.
Cậu lạnh lùng quét mắt xung quanh, đột nhiên phát hiện một chóp đuôi đỏ rực, lông xù bên cạnh tấm màn sân khấu màu đỏ.
Cậu lặng lẽ di chuyển, tiến dần về phía dị thể hồ ly đó.
Khi cách chóp đuôi chưa đầy hai mét, lực tinh thần ngập tràn từ người Sở Thập Hàm bùng nổ, như dòng lũ hung dữ cuồn cuộn đánh thẳng vào dị thể, đồng thời cậu nhanh như chớp nhảy lên sân khấu, đao năng lượng không chút do dự đâm thẳng vào chóp đuôi.
"Roẹt!" - Đao năng lượng xuyên thủng sàn gỗ. Lực tinh thần cũng đánh trượt.
Chiếc đuôi hồ ly trước mắt đột nhiên biến mất.
Sở Thập Hàm giật mình trong chốc lát, ngay lập tức nhận ra tình hình, vội quay đầu lại.
Một con cửu vĩ hồ lửa khổng lồ giương nanh múa vuốt, từ phía sau lao thẳng về phía cậu!