"Hắn ta đã chết rồi."
"Hình dáng con người, hắn vẫn chưa đủ hoàn hảo."
"Thế hệ tiếp theo của hắn sẽ đủ hoàn hảo là được."
"Chỉ cần hắn kết hợp với một omega có độ tương thích cao..."
"Ngươi phải kết hợp với một omega có độ tương thích cao..."
Thật sự... ồn ào quá.
Đầu đau đến mức ý thức mơ hồ, nhưng những giọng nói kỳ lạ ấy lại vang lên rõ ràng bên tai Tạ Diêm như thể có người đang thì thầm sát bên.
Có ai đó đang ra lệnh cho hắn.
"Hắn" được nhắc đến là ai? Tại sao phải nghe theo?
"Nếu dám chống lại ta, ngươi sẽ phải trả giá."
"Ngươi nghĩ mình là ai? Hãy nhìn lại hình hài của mình đi."
Tạ Diêm bỗng thấy mình đứng trước một vũng nước cạn khô, xung quanh là biển cát mênh mông. Hắn đưa tay ra...
Một bàn tay nhỏ bé, của một đứa trẻ.
Là... chính mình thời thơ ấu chăng?
Như bị thôi miên, hắn từ từ khom người xuống, nhìn vào mặt nước tĩnh lặng.
Trong làn nước đục ngầu hiện lên hình ảnh cậu bé tóc hạt dẻ khoảng tám, chín tuổi - Và một đôi mắt thú màu vàng kim đáng sợ.
Bản năng khiến cậu bé đưa tay chạm vào đôi mắt kỳ dị trong bóng nước.
Ngón tay vừa chạm mặt nước, gợn sóng lăn tăn bỗng biến thành một vòng xoáy khổng lồ.
Cậu bé bị hút vào trong.
Không... Có ai đó đang đợi mình. Bóng hình nhỏ bé vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng bờ xa tít tắp chẳng thể nào với tới.
Dần dần, những cử động yếu ớt cũng ngừng hẳn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị nuốt chửng, đôi mắt mờ đục kịp nhìn về phía chân trời cát trắng - nơi có một bóng người mờ ảo đang đứng đó.
Là ai... đang chờ mình?
"Hãy từ bỏ những ảo tưởng ngớ ngẩn ấy. Đây mới là nơi thuộc về ngươi."
......
Tạ Diêm tỉnh táo nhìn Sở Thập Hàm đang giả vờ ngồi bên cạnh lướt thiết bị liên lạc, thi thoảng lại "vô tình" liếc nhìn về phía mình.
Tạ Diêm thầm cười trong lòng. Hắn đứng dậy, vừa quay người bước được hai bước thì liền nghe tiếng bước chân theo sát phía sau.
Quay lại nhìn Sở Thập Hàm đang bám đuôi, Tạ Diêm bất lực: "Này Sở Thập Hàm, tôi đi vệ sinh đấy, cậu cũng định đi theo à?"
Sở Thập Hàm bình thản gật đầu, ánh mắt kiên định.
Tạ Diêm: "..."
Kể từ khi phát hiện đôi mắt rắn vàng của Tạ Diêm, Sở Thập Hàm liền bám theo từng bước, không rõ đang lo lắng điều gì.
"Nếu đã muốn theo," Tạ Diêm bỗng nhoẻn miệng cười, tay nắm vai Sở Thập Hàm kéo đi cùng, "đúng lúc tôi hơi chóng mặt, lát nữa nhớ đỡ tôi nhé."
Sở Thập Hàm tiếp tục gật đầu.
"Ý tôi là," Tạ Diêm khẽ nghiêng người áp sát tai Sở Thập Hàm, giọng trầm khàn, "không chỉ đỡ tôi... mà còn phải 'đỡ' luôn cả cái này nữa."
Đôi mắt Sở Thập Hàm giãn ra, ngơ ngác nhìn Tạ Diêm.
Lần này, Tạ Diêm không cho cậu cơ hội phản kháng, mạnh mẽ kéo Sở Thập Hàm vào nhà vệ sinh.
......
Sở Thập Hàm đờ đẫn nhìn Tạ Diêm tay chạm vào khóa kéo, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
"Quay đi đâu?" Giọng Tạ Diêm vang lên đầy mỉa mai, "Hôm qua không phải cọ rất hăng sao? Chắc chắn là thích lắm nhỉ?"
Sở Thập Hàm: "..." Giả vờ như không nghe thấy.
"Tiểu Sở Thập Hàm khá ấn tượng đấy," Tạ Diêm tiếp tục trêu chọc, "Đến đây khoe với tôi à? Mà này, làm huynh đệ tốt, tôi xem của cậu rồi mà cậu chưa xem của tôi, không công bằng nhỉ?"
Tạ Diêm đang nói nhảm cái gì vậy?
Sở Thập Hàm bình thản nhìn chằm chằm vào bức tường gạch men trắng xóa. Rõ ràng cậu đã thấy rồi mà - cái tên say xỉn này hôm trước còn kéo cậu cùng nhau... Giờ lại quên sạch sành sanh.
"À... Nếu không muốn thì thôi, tôi cũng không buồn đâu..."
"Đỡ." Ngay khi nghe thấy từ "buồn", Sở Thập Hàm lập tức quay đầu lại.
Và cậu thấy Tạ Diêm vẫn mặc nguyên quần áo chỉnh tề, đang quay lưng lại, suy tư nhìn vào tấm gương lớn.
Sở Thập Hàm: "..."
Tạ Diêm nhìn qua gương thấy Sở Thập Hàm quay người, khóe môi không nhịn được cong lên.
Ánh cười ấy phản chiếu trong gương tựa như mặt nước gợn sóng lấp lánh.
Sở Thập Hàm tiến thêm hai bước.
Ngay lập tức bị Tạ Diêm túm lôi vào lòng.
Sở Thập Hàm chưa bao giờ chống cự Tạ Diêm, nên hắn dễ dàng ôm cậu vào ngực. Hai người đối diện tấm gương lớn, từng đường nét đều hiện rõ mồn một.
Tạ Diêm lười nhác đặt cằm lên vai Sở Thập Hàm, đôi mắt rắn vàng chớp chậm rãi, toát lên vẻ nguy hiểm không phải con người.
"Sở Thập Hàm, cứ bám đuôi tôi mãi..." ngón tay Tạ Diêm vuốt v e cằm cậu, "sợ tôi không chịu nổi? Tự làm hại bản thân?"
Sở Thập Hàm cúi đầu, im lặng.
Bất ngờ, Tạ Diêm dùng lực nâng mặt Sở Thập Hàm lên, ép cậu nhìn thẳng vào gương: "Sở Thập Hàm, nhìn cho rõ. Kẻ biến thành quái vật là tôi, đang gặp nguy hiểm thực sự... phải là cậu."
Lông mi Sở Thập Hàm khẽ run lên, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt vàng rực trong gương.
"Tôi là Dị Biến Thể - loại quái vật giết người không ghê tay mà cậu từng thấy ở vùng phóng xạ." Giọng Tạ Diêm lạnh như băng, "Biết đâu giây phút này, tôi sẽ ăn thịt cậu."
Sở Thập Hàm chăm chú nhìn đôi mắt ma mị ấy, lời cảnh báo đầy nguy hiểm văng vẳng bên tai.
Nhưng điều duy nhất cậu nghĩ đến là: Tạ Diêm đang sợ hãi.
Sợ bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ thị. Sợ bị xem như quái vật.
Vì vậy, Sở Thập Hàm bình thản đáp: "Thì ăn đi."
Ngón tay Tạ Diêm khựng lại.
Sở Thập Hàm nghiêng đầu, ánh mắt kiên định: "Em không sợ anh, anh cũng đừng sợ em."
Tạ Diêm tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Rồi bất ngờ, hắn bật cười.
Một nụ cười thật sự, thoải mái đến mức hắn ôm chặt Sở Thập Hàm, cúi đầu dựa vào vai cậu mà cười đến người run rẩy.
Khi bình tĩnh lại, hắn kéo Sở Thập Hàm - đang nhìn mình đầy nghi hoặc - vào vòng tay, thì thầm trêu ghẹo: "Tôi sẽ cân nhắc kỹ... cách 'thưởng thức' Sở Thập Hàm."
......
"Ý anh là... anh có thể nghe thấy tiếng những Dị Biến Thể khác?"
"Ừm." Tạ Diêm ngồi bệt trên sofa, tay lật tạp chí vô thức, "Từ lúc truy bướm ánh xanh đó, tôi đã biết rồi."
Sở Thập Hàm nhìn hắn với khuôn mặt vô hồn: "Vậy khi Thẩm Dung nói chuyện với em... anh cũng biết?"
Ngón tay Tạ Diêm khựng lại trên trang giấy. Hắn nhoẻn miệng cười trốn tránh: "Hương ảo giác của Thẩm Dung hình như cũng không tác dụng với tôi."
Tạ Diêm không thể hoàn toàn không nghi ngờ những điểm dị thường trên người. Kết hợp với ánh đỏ kỳ lạ từ máy xét nghiệm gen, những cuộc đối thoại kỳ quặc trong mơ cùng đôi mắt rắn vàng, hắn đã đoán ra gần hết sự thật khi tỉnh dậy.
Sở Thập Hàm chậm rãi nói như đang suy tư: "Vậy chắc... anh là một con Dị Biến cực mạnh."
Tạ Diêm: "...Cậu có thể bỏ từ 'con' đi không?"
Sở Thập Hàm ngoan ngoãn gật đầu sửa lại: "Vậy chắc... anh là một Dị Biến Thể cực mạnh."
Tạ Diêm: "..." Cảm ơn, tôi vừa bị tước nhân tịch.
"Tôi chỉ không hiểu, rốt cuộc là từ lúc nào..." Tạ Diêm nhíu mày, "Phải chăng từ hồi nhỏ ở vùng phóng xạ... nhưng thời gian dị hóa cũng quá dài."
"Ơ, ừm... mấy chục năm sau mới dị biến à?" Sở Thập Hàm chống cằm suy nghĩ, "Trước giờ có trường hợp nào như vậy không?"
Tạ Diêm nhướng mày: "Cậu đang lo tôi mất khả năng kiểm soát?"
"Ừm." Sở Thập Hàm gật đầu nghiêm túc, "Có thèm... cắn xé ai không?"
Ý cậu là máu me hay giết chóc, nhưng diễn đạt rất tế nhị.
Tạ Diêm bỗng nheo mắt nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ hơn.
Sở Thập Hàm: "?
"Không sao." Tạ Diêm bật cười rồi quay đi, "Chỉ là... cảm xúc có chút thay đổi."
"Kiểu?"
"Khó tả lắm." Tạ Diêm nhíu mày như đang tìm từ ngữ thích hợp, "Cách suy nghĩ và hành động hơi... giống alpha nguyên thủy ấy."
Alpha nguyên thủy - về bản chất là bản năng thú tính trỗi dậy: chiếm hữu, chinh phục, bạo lực, đánh dấu lãnh thổ... và *****.
Dị biến đã khiến Tạ Diêm hành xử theo bản năng hoang dã hơn.
Những hành vi trước đây của Tạ Diêm đã chứng minh điều này.
Sở Thập Hàm đột nhiên thấy nhức đầu: Lần cực khoái tới... liệu có cắn chết mình không?
"Nhưng may là tôi tạm kiểm soát được." Tạ Diêm mở máy liên lạc, "Vấn đề lớn nhất giờ là che giấu thân phận thật. Tiểu Thập Hàm định bao che cho tôi, hay nộp tôi cho căn cứ tác chiến đặc biệt?"
Sở Thập Hàm ngước mắt lên, ánh mắt như muốn nói "Anh đang hỏi thừa à?"
Tạ Diêm: "Cả Mục Tư Niên cũng không nói?"
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm đầy ngờ vực: "Tại sao phải nói với Mục Tư Niên?"
Tạ Diêm quan sát biểu cảm của cậu, đôi mắt vàng khẽ nheo lại rồi bật cười khẽ: "Tiểu Thập Hàm ngoan thế."
Trong lòng Sở Thập Hàm, nếu 'ca ca tốt' kia quan trọng hơn Tạ Diêm..." - ý nghĩ lạnh lùng lướt qua đầu Tạ Diêm - "thì hắn sẽ khiến tên đó biến mất khỏi thế giới này."
Đôi mắt rắn vàng nguy hiểm của Tạ Diêm bỗng chốc trở nên vô cảm.
Sở Thập Hàm chăm chú quan sát đôi đồng tử dọc ấy, bất giác nuốt khan.
"Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến." Tạ Diêm nhíu mày nhìn chiếc máy liên lạc đang báo tin, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Mục Tư Niên nhắn tin đấy."
Sở Thập Hàm cúi xuống xem:
"Chào Tạ Diêm! Sở Thập Hàm! Cậu đã hết ảo giác chưa? Mấy ngày nay anh lo cho cậu ghê! À này! Quân hàm của hai người đã về rồi! Sở Thập Hàm! Thiếu tá đấy! Cậu mới vào học viện quân sự đã lên thiếu tá rồi! Tuyệt quá, sau này khi lên đại tướng, đừng quên anh nhé!!! À... cũng chúc mừng Tạ Diêm nữa. Nhưng cả hai đều có quân hàm rồi, một đế quốc một liên bang, chắc sắp không ở cùng nhau được nữa nhỉ? Dù anh thấy chuyện này cũng tốt nhưng Sở Thập Hàm cậu..."
Tạ Diêm nhìn đoạn tin nhắn dài lê thê mà đau đầu: "Nói ngắn gọn đi."
Mục Tư Niên: "Ok! Có nhiệm vụ mới nè! Dị Biến Thể lần này khá phiền phức, xếp hạng cao lại ẩn nấp giỏi. À, còn có liên quan chút đến gia tộc Tạ nữa... Chi tiết đợi tới căn cứ bàn sau! Cố lên! Hai cậu làm được mà! Sở Thập Hàm, chờ cậu lên đại tướng nhé!"
Tạ Diêm: "..."
Sở Thập Hàm dán mắt vào mấy chữ "không ở cùng nhau", rồi vội quay đi.
"Tôi rất muốn tới căn cứ," Tạ Diêm chống cằm, "nhưng với tình trạng hiện tại, có lẽ sẽ bị bắt trước cả tên Dị Biến Thể mới đó."
Sở Thập Hàm nhíu mày: "Anh không... chuyển đổi được sao?"
Trần Quy và Thẩm Dung trước đây đều có thể... Tạ Diêm rõ ràng mạnh hơn, sao lại không ngụy trang được?
"Có thể chuyển, nhưng tôi chưa biết cách," Tạ Diêm bất lực giơ tay, "Hay bắt một Dị Biến Thể khác hỏi thử?"
Vậy càng phải tới căn cứ hoàn thành nhiệm vụ này.
Sở Thập Hàm liếc nhìn đôi mắt vàng của Tạ Diêm, suy nghĩ giây lát: "Có cách."
...
Tạ Diêm nhìn chằm chằm vào miếng kính áp tròng màu xanh trên tay Sở Thập Hàm, giọng đầy hoài nghi: "Đây là 'cách' á?"
Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày, ngồi vắt lên người Tạ Diêm, tay nâng nhẹ cằm hắn lên: "Ai bảo anh không biết chuyển về. Ngẩng đầu lên chút."
Tạ Diêm bất đắc dĩ ngửa cổ.
"Mở to mắt thêm chút nữa."
Tạ Diêm trợn tròn mắt.
Khoảng cách gần đến mức nguy hiểm. Sở Thập Hàm nhìn vào đôi đồng tử dọc vàng óng, vốn đáng lẽ phải đáng sợ, nhưng Tạ Diêm lại mở to mắt hết cỡ, không chớp nhìn chằm chằm Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm chợt thấy... ca ca của mình dễ thương thật.
Cậu cẩn thận đặt miếng kính vào, chỉnh từng chút một: "Đau không?"
"Nếu tôi nói có thì sao?"
Sở Thập Hàm càng lúc càng nhẹ tay hơn.
Tạ Diêm khẽ cười: "Không đau đâu, em cứ mạnh tay cũng được."
Sở Thập Hàm nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, cảm giác câu nói này có gì đó không đúng.
Cậu vẫn không dùng lực, từ từ chỉnh lại vị trí miếng kính áp tròng.
Đôi mắt Tạ Diêm giờ đã biến thành màu xanh biếc long lanh.
Sở Thập Hàm buông tay.
Có lẽ do mở mắt quá lâu, hoặc chưa quen với kính áp tròng, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Tạ Diêm, lướt qua chiếc nốt ruồi phía dưới mắt.
"Sở Thập Hàm, lau giúp tôi." Giọng Tạ Diêm vang lên đầy mê hoặc.
Sở Thập Hàm dán mắt vào giọt nước mắt ấy.
Ca ca đẹp quá... muốn hôn.
Cậu nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cho Tạ Diêm.