Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 6



"Muộn rồi." Tạ Diêm liếc nhìn qua các tiện nghi trong phòng khách sạn rồi đặt thẻ từ lên đầu giường. "Cậu nghỉ ngơi đi." 

Sở Thập Hàm đứng bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. 

Thấy mọi thứ đã ổn, hắn cũng không định ở lại thêm, quay người định đẩy cửa bước ra. 

Khi ngón tay vừa chạm vào tay nắm, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân nhanh như gió xông tới. 

Tạ Diêm lập tức nghĩ đến chân của Sở Thập Hàm, vội quay người, nhưng một cú móc ngay lập tức đánh trúng bụng hắn. Lực xông tới của Sở Thập Hàm khiến cả hai cùng ngã nhào xuống. 

Bản năng khiến hắn túm lấy bắp chân Sở Thập Hàm, bảo vệ vết thương của cậu. 

"Rầm—" Lưng Tạ Diêm đập mạnh vào cánh cửa, hai người cùng ngã vật xuống sàn. 

Sở Thập Hàm lại lần nữa giơ nắm đấm, thẳng hướng mặt hắn. 

Nắm đấm cuối cùng vẫn lơ lửng giữa không trung, không thể đánh xuống. Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc rồi buông lỏng tay. 

Tạ Diêm không kịp phòng bị, hắn ôm bụng, quay đầu ho nhẹ một tiếng nhưng vẫn cười nhìn Sở Thập Hàm: "Giận đấy à?" 

Sở Thập Hàm tránh ánh mắt hắn, định đứng dậy bỏ đi: "Cút ngay." 

Nhưng Tạ Diêm nắm lấy bắp chân cậu kéo nhẹ, khiến Sở Thập Hàm mất đà ngã ngửa vào lòng hắn: "Tôi đã nói rồi, phải nghe lời bác sĩ, không được vận động mạnh." 

Sở Thập Hàm bị ép nằm gọn trong vòng tay hắn. 

Tư thế này với hai alpha thật kỳ quặc - không giống một cái ôm mà như hai người đang vật lộn. 

Và đúng là họ đang đánh nhau thật. 

"Anh không có tư cách sai khiến tôi." Sở Thập Hàm nghiêng đầu, gân xanh nổi lên rõ rệt trên cổ trắng muốt, như đang kìm nén cơn muốn đấm Tạ Diêm. 

Tạ Diêm nhướng mày, không để tâm đ ến câu nói đó: "Khách sạn này trang bị đầy đủ tiện nghi, tôi cũng sẽ nhờ người chuyển buồng y tế đến đây." 

Sở Thập Hàm không thèm liếc nhìn hắn lấy nửa con mắt. 

"Cậu không muốn ở khách sạn, muốn về nhà tôi à? Nhà tôi có gì hay ho khiến cậu day dứt thế?" Tạ Diêm chăm chú suy nghĩ rồi đưa ra kết luận vô cùng không đáng tin: "Là tôi chăng?" 

Cơ thể Sở Thập Hàm khẽ cứng lại, một cái rất khó nhận ra. 

"Nếu là tôi thì tôi có thể ở lại đây cùng cậu." 

Tạ Diêm kinh ngạc phát hiện sau khi nói câu này, Sở Thập Hàm đột nhiên không giãy giụa nữa. Hắn vừa định mở miệng bảo cậu đi nghỉ ngơi thì người trong lòng bỗng chống vai hắn đứng dậy, quay lại giường: "Anh, lên giường nằm." 

Lại thật sự tin rồi? 

Tạ Diêm: "Thế còn cậu?" 

Sở Thập Hàm chỉ tay xuống đất. 

Tạ Diêm: "...Ý cậu là tôi làm gãy chân người ta rồi còn bắt người ta ngủ dưới đất?" 

"Không phải anh đánh, anh đánh không lại tôi." Sở Thập Hàm ngập ngừng một chút rồi nói, "Tôi tự ngã." 

"Đánh không lại?... Cậu nên thử một lần cho biết." Tạ Diêm khẽ mỉm cười, tay bấm nhanh trên thiết bị liên lạc. "Tôi không nghĩ chúng ta khốn khổ đến mức phải có người ngủ dưới đất. Thẻ đen cậu đưa tôi rất có ích, tôi vừa đặt thêm một phòng bên cạnh." 

Sở Thập Hàm chăm chú nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt đầy nghi ngờ như đang cân nhắc xem hắn có lại lừa mình không. 

Tạ Diêm liếc nhìn cậu, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường: "Không tin tôi? Tôi sẽ đợi cậu ngủ rồi mới đi, được chứ?" 

Bất ngờ, Sở Thập Hàm lên tiếng: "Tạ Diêm, có ai từng nói anh tính khí rất tệ chưa?" 

"Ồ? Tạm thời là chưa," Tạ Diêm tắt đèn tường, bật đèn ngủ với ánh sáng vàng ấm áp phủ lên mái tóc nâu của hắn, vừa rực rỡ vừa dịu dàng, "Tôi tưởng đó là từ người ta dùng để miêu tả cậu cơ." 

"Thất thường như trời trưa." Sở Thập Hàm nằm xuống, chiếc giường êm lún nhẹ theo cơ thể, ánh mắt dán vào khuôn mặt giả tạo của Tạ Diêm. "Tính khí thật tệ." 

... 

Tạ Diêm ngồi bên giường Sở Thập Hàm, ánh mắt đăm đăm nhìn cậu một lúc lâu. Không rõ Sở Thập Hàm đã ngủ hay chưa, nhưng khi đôi mắt đỏ ấy khép lại, cậu ta trông có vẻ nguy hiểm hơn - nhưng cũng ngoan ngoãn hơn hẳn. 

Vẫn đôi mắt đỏ tựa ác ma ấy, thế mà gương mặt tĩnh lặng lúc này lại tựa thiên thần vô hại. 

Tạ Diêm khẽ vén góc chăn. 

Thiết bị liên lạc rung lên gần như không thể nhận thấy. Tạ Diêm nhấc lên xem. 

Trợ lý A: Thiếu gia, đã kiểm tra nhà rồi, không có dấu hiệu bị xâm nhập. 

Tạ Diêm nhìn dòng chữ một lúc, gõ phản hồi: Biết rồi. Gửi tôi camera an ninh mấy ngày nay. 

Không lâu sau, đoạn video giám sát được gửi đến. 

Tạ Diêm dừng lại. Hắn liếc nhìn Sở Thập Hàm đang ngủ - hiếm khi hắn gặp phải một người khiến mình không thể nào đọc thấu như thế. 

Dù biết rõ Sở Thập Hàm đang cố tình tiếp cận mình, Tạ Diêm vẫn không ngăn được sự mềm lòng. 

Như lúc nãy, hắn chỉ định cảnh cáo Sở Thập Hàm một chút, sau đó nhờ trợ lý kiểm tra lại những vật quan trọng trong nhà để làm rõ mục đích thật sự của cậu. 

Nhưng chỉ sau vài phút quấn quýt với Sở Thập Hàm, cuối cùng hắn lại đặt thêm một phòng khách sạn, rồi ở lại cùng qua đêm. 

"Phiền toái thật." Tạ Diêm thở dài, mở đoạn video giám sát và tắt âm thanh - biết đâu hắn có thể tìm ra manh mối từ đây. 

Căn phòng của Tạ Diêm được giám sát tuyệt đối. 

Mọi ngóc ngách đều được lắp camera do chính tay hắn sắp đặt. 

Sau khi dọn vào phòng khách, Sở Thập Hàm tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi quan sát bố trí phòng, cậu chỉ dựa vào đầu giường chợp mắt, khiến Tạ Diêm không thể bắt lỗi nổi nửa lời. 

Mãi đến nửa đêm, Sở Thập Hàm mới đột nhiên ra khỏi phòng. 

Tạ Diêm theo dõi cậu uống nước xong, bước chân dừng lại trước cửa phòng mình. 

Một dự cảm bất an chợt lóe lên. 

Quả nhiên, không lâu sau, Sở Thập Hàm như nghe thấy tiếng động gì đó, do dự một chút rồi mở cửa phòng ngủ của Tạ Diêm. Dưới sự dụ dỗ của người đàn ông đang mất lý trí bên trong, cậu bước vào. 

Tạ Diêm thực ra vẫn nhớ những gì xảy ra trong kỳ nhạy cảm- hắn nhớ rõ mình đã làm những trò khốn nạn gì, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Hắn không cảm nhận rõ từng phân cảnh cụ thể, như thể ai đó nhét vào đầu hắn một bản phác thảo sơ sài vậy. 

Vì thế mỗi lần tỉnh táo, ngoài việc tự trách bản thân và sửa chữa sai lầm, Tạ Diêm chẳng kế thừa chút cảm xúc nào từ lúc mất kiểm soát. 

Đó cũng là lý do hắn luôn giữ được lý trí. 

Nhưng bây giờ... 

Tạ Diêm liếc nhìn Sở Thập Hàm đang nhắm mắt. Thực ra, dù có thức, từ góc độ này cậu cũng chẳng thấy được hắn đang làm gì. 

Thế mà hắn lại có cảm giác kỳ lạ - một nỗi áy náy khó hiểu. 

Góc quay camera tập trung ở đại sảnh. Từ xa, qua cánh cửa phòng hé mở, Tạ Diêm có thể thấy rõ cảnh Sở Thập Hàm bị chính hắn kéo lên giường, bị ôm chặt trong "tổ áo" do chính hắn dựng nên, rồi bị hôn lên gáy đến mức phải ngửa người ra sau, tạo thành một đường cong kỳ lạ đầy ẩn ý. 

Tạ Diêm "bật" dậy như bị điện giật. Hắn giả ho một tiếng, tắt thiết bị liên lạc rồi rời đi. 

Tiếng bước chân nhỏ dần. Cánh cửa khẽ "cạch" một tiếng - Tạ Diêm đã rời khỏi. 

Sở Thập Hàm mở đôi mắt đỏ như máu. 

Cậu nhìn cánh cửa vừa đóng vẫn còn rung nhẹ, rồi đưa mắt sang chiếc ghế Tạ Diêm vừa ngồi. 

Quay đầu đi, lại khép mắt. 

Nhưng chỉ một lát sau, Sở Thập Hàm bất ngờ mở mắt lần nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống, khẽ "chép" miệng: 

"Xem cái gì mà vui thế?"