Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 61



Ở lối ra con hẻm, Sở Thập Hàm đã chỉnh tề lại áo sơ mi và bước đến trước mặt vị trung tướng.

 

Trung tướng Đàn cuối cùng cũng hơi bớt nhíu mày: "Dạo này cậu có thích nghi được với cường độ nhiệm vụ không?"

 

Sở Thập Hàm gật đầu.

 

"Tốt," Trung tướng Đàn gật gù, "Mấy ngày tới nghỉ ngơi đi, sắp tới có một nhiệm vụ quan trọng. Sẽ có một vị khách quý của Liên bang đến thăm học viện, cậu phụ trách bảo vệ."

 

Sở Thập Hàm thản nhiên hỏi: "Ai?"

 

Trung tướng Đàn không trả lời ngay, mà liếc nhìn Tạ Diêm đứng phía sau Sở Thập Hàm.

 

"Ngài không cần phải đề phòng tôi," Tạ Diêm giơ tay "Dù tôi được tính là nửa phần sĩ quan đế quốc, nhưng so với bạn học Sở Thập Hàm, tôi chỉ là chức vụ nhỏ nhoi thôi."

 

"Cháu trai của Tạ Phục, tôi không nghĩ là hạng tầm thường." Trung tướng Đàn hừ lạnh, "Luận thủ đoạn, Sở Thập Hàm trước mặt cậu e rằng không đáng kể."

 

"A... Sao lại thế?" Tạ Diêm cười liếc nhìn Sở Thập Hàm, "Cậu ấy trong mắt tôi luôn rất đáng giá."

 

Trung tướng Đàn đảo mắt nhìn Tạ Diêm từ trên xuống dưới, đột nhiên quay sang Sở Thập Hàm: "Theo quy định, sĩ quan liên bang và đế quốc không được tiếp xúc quá nhiều. Đúng lúc tôi có xe bay ở đây, cậu dọn ký túc xá đi ngay."

 

Sở Thập Hàm khẽ giật mình.

 

"Có lẽ bây giờ Tạ Diêm là bạn cậu," Trung tướng Đàn nói, "Nhưng cậu nên hiểu, với tư cách là sĩ quan cùng cấp cùng khóa, hai người rất nhanh sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của nhau, thậm chí là kẻ thù chính trị."

 

Thà giữ khoảng cách từ bây giờ còn hơn để đến lúc phải xé mặt.

 

"Học viện đã phê duyệt ký túc xá sĩ quan cho cậu từ lâu, cậu dọn ngay bây giờ đi."

 

Thú vị.

 

Tạ Diêm khẽ nhếch môi. Bề ngoài Trung tướng Đàn bắt Sở Thập Hàm dọn ký túc xá, nhưng thực chất là buộc cậu phải vạch rõ ranh giới ngay trước mặt Tạ Diêm.

 

Dù hiện tại Tạ Diêm và Sở Thập Hàm là bạn đi nữa, một khi Sở Thập Hàm nghe theo Trung tướng Đàn, kết cục chỉ có thể là sự xa cách mà cả hai đều ngầm hiểu.

 

Tạ Diêm cũng hướng ánh mắt đầy ác ý về phía Sở Thập Hàm, chờ xem cậu sẽ quyết định thế nào.

 

Đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm, rồi nhìn Trung tướng Đàn, bình thản đáp không chút do dự: "Được."

 

Tạ Diêm: "..."

 

Trung tướng Đàn hừ lạnh. Ông không có ác cảm gì với Tạ Diêm, nhưng không muốn nhìn thấy sĩ quan do mình đào tạo vì vướng víu với sĩ quan đế quốc mà ảnh hưởng đến thăng tiến.

 

Xem ra ông đã đánh giá quá cao mối quan hệ giữa Tạ Diêm và Sở Thập Hàm.

 

...

 

Tạ Diêm ngồi trên giường phòng ngủ của Sở Thập Hàm, nhìn cậu từ tốn xếp từng bộ quân phục vào túi du lịch quân dụng. Hành lý của Sở Thập Hàm không nhiều, chẳng mấy chốc đã thu xếp xong xuôi.

 

Trung tướng Đàn đang đỗ xe bay trước cửa ký túc xá chờ đợi.

 

Sở Thập Hàm lại cầm lên một chiếc áo sơ mi.

 

"Không phải em từng nói, đây là đồ đôi với tôi sao?" Tạ Diêm cười khẽ giữ chặt chiếc áo, "Giờ đại sĩ quan muốn đoạn tuyệt với tôi nhanh thế?"

 

Sở Thập Hàm cúi mắt nhìn Tạ Diêm.

 

Dưới ánh mắt của Sở Thập Hàm, nụ cười trên môi Tạ Diêm dần phai nhạt: "Em không ở nhà nữa, thì lấy gì để hẹn hò lén lút? Hay là em không muốn nữa rồi?"

 

Thực ra tâm trạng Tạ Diêm không được tốt. Hắn không ngăn cản Sở Thập Hàm, nhưng cách cậu đồng ý với Trung tướng Đàn quá nhanh khiến hắn cảm thấy...

 

Mình với Sở Thập Hàm chẳng khác gì thứ có thể dễ dàng vứt bỏ.

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm một lúc, rồi bỏ chiếc áo xuống, cúi người hôn nhẹ lên môi Tạ Diêm: "Vẫn hẹn."

 

Tạ Diêm nhướn mày.

 

Đứng thẳng khó hôn, Sở Thập Hàm quỳ một chân bên cạnh đùi Tạ Diêm, nghiêng đầu hôn thêm một cái nữa lên môi hắn: "Đợi em công thành danh toại."

 

"Rồi sẽ đến đón anh."

 

Tạ Diêm: "..."

 

Hắn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Sở Thập Hàm: "Em đồng ý Trung tướng Đàn nhanh thế, chỉ vì lý do này?"

 

Sở Thập Hàm gật đầu: "Đợi em kiếm đủ tiền, sẽ không cần hẹn lén nữa." Lúc đó có thể đường đường chính chính cưới ca ca về.

 

"Hả?" Tạ Diêm không nhịn được, ôm chặt Sở Thập Hàm cười rung cả vai, "Sở Thập Hàm, sao em dễ tin thế?"

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm - ca ca thật dễ dỗ. Cậu thầm thở dài, ôm trả lại Tạ Diêm thì thầm lời khiêu khích: "Chỉ những gì anh nói, em mới tin."

 

"Tôi nói gì em cũng tin?" Tạ Diêm nghiêng đầu khẽ cọ má vào mặt Sở Thập Hàm, "Nếu bây giờ tôi bảo em từ chối Trung tướng Đàn thì sao?"

 

"Ừm." Sở Thập Hàm gật đầu, "Nhưng em vẫn muốn công thành danh toại hơn, như thế anh sẽ thích em lâu dài."

 

Không có tiền, lấy gì nuôi ca ca cho tử tế?

 

"Không cần từ chối, sau này tôi sẽ nghĩ cách." Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm một lúc, tay đặt lên sau gáy ép cậu cúi xuống, chạm nhẹ đôi môi lạnh lùng: "Sở Thập Hàm, có thích hôn tôi không?"

 

Sở Thập Hàm dùng nụ hôn thẳm sâu để trả lời.

 

Sở Thập Hàm cũng là một học trò xuất sắc. Mỗi lần hôn, cậu đều học thêm được chút kỹ xảo từ Tạ Diêm. Nhưng khác với Tạ Diêm hay cưỡng ép mở khóa môi, cậu luôn tôn trọng ca ca - chỉ nhẹ nhàng li3m qua đôi môi, dùng đầu lưỡi khẽ khơi gợi khe môi, dụ dỗ Tạ Diêm tự mình hé mở.

 

Tạ Diêm cười mỉm mở lối.

 

Sở Thập Hàm thừa cơ chiếm lấy khoang miệng.

 

Đầu lưỡi quấn quýt, âm thanh ướt át vang lên trong phòng ngủ. Sở Thập Hàm hôn sâu, muốn đè Tạ Diêm xuống.

 

Nhưng bàn tay nắm sau gáy cậu bỗng siết chặt - Tạ Diêm đã đẩy cậu quỳ sụp xuống đùi mình trước.

 

Hai alpha chạm vào điểm nhạy cảm của nhau.

 

Tạ Diêm rời môi Sở Thập Hàm, kéo cậu sát hơn: "Sở Thập Hàm, chỉ biết học đòi tôi thôi sao?"

 

Sở Thập Hàm khẽ ngửa người ra sau, tránh thứ đang cứng rắn đè vào mình: "Anh đã học từ nhiều người?"

 

Tạ Diêm giả vờ thở dài: "Mỗi lần đều chỉ hôn mỗi Sở Thập Hàm, thế mà vẫn bị vu oan như vậy."

 

Sở Thập Hàm nhìn thẳng vào hắn: "Sau này mỗi lần cũng sẽ là em?"

 

"Ừm? Không phải đang hẹn lén sao?" - Tạ Diêm khẽ cười - "Yêu cầu của bạn Sở Thập Hàm nhiều thật đấy."

 

Sở Thập Hàm hơi nhíu mày, đột nhiên nắm cằm Tạ Diêm kéo lại gần: "Có ai khác tốt hơn em?"

 

Tạ Diêm hơi ngẩng cằm để cậu dễ bề nắm giữ: "Để tôi nghĩ xem?"

 

"Tạ Diêm." - Sở Thập Hàm dùng ngón tay miết mạnh lên môi hắn - "Người khiến anh hưng phấn như thế này là em."

 

Tạ Diêm nhướn mày. Sở Thập Hàm lúc nóng giận lại có thể nói ra những lời như vậy?

 

"Ừm, là em." - Tạ Diêm nghiêng đầu trong tư thế bị nắm giữ - "Vậy đã khiến tôi thành thế này, em có chịu trách nhiệm không?"

 

Sở Thập Hàm đứng hình trước cái nghiêng đầu đầy mê hoặc của hắn, gật đầu trong vô thức.

 

"Vậy phải chịu trách nhiệm thế nào đây?" - Tạ Diêm giả bộ khó xử - "Bạn học Sở Thập Hàm đã nghĩ ra chưa?"

 

Sở Thập Hàm vẫn đang chăm chăm nhìn hắn, rõ ràng chưa có kế hoạch cụ thể: "Dùng tay?"

 

Tạ Diêm bật cười: "Tôi cũng có tay, như thế chẳng thể hiện được giá trị của em."

 

Sở Thập Hàm suy nghĩ giây lát, nghiêng người sát vào tai Tạ Diêm thì thầm: "Em có thể dùng miệng."

 

Tạ Diêm giật mình. Sở Thập Hàm cảm nhận rõ cơ thể hắn khẽ run lên.

 

Ánh mắt Tạ Diêm tối sầm lại, giọng khàn đặc: "Em là alpha."

 

Hầu như không alpha nào chịu quỳ gối trước đồng loại.

 

Nhưng biểu cảm Sở Thập Hàm vẫn lạnh tanh như thường: "Nếu em là alpha, anh sẽ không đụng vào em nữa?"

 

Một mối tình Platon? Chứng rối loạn tin tức tố của Tạ Diêm sẽ là người *****ên phản đối.

 

"Vả lại, nếu muốn dụ anh ngoại tình, ít nhất phải có điểm gì hơn đối tượng tình một đêm của anh chứ?" - Sở Thập Hàm bình thản nói - "Anh trông rất muốn đè em. Nếu một alpha đã sẵn sàng bị chiếm đoạt, thì còn gì phải băn khoăn nữa?"

 

"..." Nghe có vẻ hợp lý theo cách khó hiểu nào đó.

 

Tạ Diêm đột nhiên kéo Sở Thập Hàm vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc mềm mại: "Sở Thập Hàm, đừng đánh giá thấp bản thân, cũng đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy. Cứ thoải mái đi, dù em không muốn, tôi vẫn sẽ tiếp tục hẹn với em."

 

"...Em không nghĩ vậy" - Sở Thập Hàm ngập ngừng một lúc mới khẽ thốt lên - "Tạ Diêm, không chỉ mình anh có cảm xúc."

 

Tạ Diêm tất nhiên cũng nhận ra điều đó từ Sở Thập Hàm, hay nói đúng hơn, hai người đã luôn trong tình trạng đó với nhau.

 

Hắn bật cười khẽ: "Biết rồi, size lớn của bạn học Sở Thập Hàm không mua nhầm."

 

Một màu hồng phớt cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt Sở Thập Hàm. Cậu tức giận cúi đầu, dùng môi bịt kín những lời trêu đùa của Tạ Diêm.

 

...

 

Trung tướng Đàn đợi bên ngoài căn hộ khá lâu trên chiếc xe bay, vẫn chưa thấy bóng dáng Sở Thập Hàm đâu.

 

"Thanh niên thời nay hành lý lỉnh kỉnh thật," ông lẩm bẩm, nhớ lại thời còn là binh nhì của mình...

 

Lắc đầu, Trung tướng mở cửa xe bước vào căn hộ.

 

Phòng khách vắng tanh. Cánh cửa phòng ngủ đóng kín.

 

Cốc cốc. Không trả lời.

 

Ông gõ mạnh hơn: "Sở Thập Hàm!"

 

"Trung tướng Đàn." Giọng Tạ Diêm vang lên thong thả từ trong phòng. Hắn ngồi thư thái trên giường, ánh mắt không rời khỏi Sở Thập Hàm - người vừa kết thúc nụ hôn nồng say đang nửa nằm trên nệm. "Cậu ấy vẫn đang thu xếp đồ đạc."

 

"Thu xếp cái gì mà lâu thế?" Trung tướng nhíu mày. "Đồ dùng thiết yếu trong căn hộ mới đều có đủ. Chỉ cần mang theo vài thứ quan trọng là được."

 

Tạ Diêm quan sát Sở Thập Hàm thở gấp từng hơi ngắn, làn da trắng lạnh ửng hồng, ngay cả đồng tử cũng giãn nhẹ trong mê muội.

 

Người như thế này mà dám tuyên bố sẽ "dùng miệng" cho hắn?

 

Ngón trỏ Tạ Diêm khẽ chạm vào đôi môi đỏ ửng của Sở Thập Hàm. Liệu sau này có làm hỏng em ấy không nhỉ?

 

Đột nhiên, đầu ngón tay cảm nhận hơi ẩm ướt. Tạ Diêm cúi mắt, thấy Sở Thập Hàm đang chăm chú li3m nhẹ ngón tay mình.

 

Ánh mắt Tạ Diêm tối sầm lại.

 

Nếu Sở Thập Hàm có bị làm hỏng, chắc chắn là do tự mình chuốc lấy.

 

"Và nhớ đừng để Tạ Diêm ở lại trong phòng khi thu dọn đồ, phòng khi có vật dụng cá nhân quan trọng..."

 

Giọng Trung tướng Đàn vang lên từ ngoài cửa khiến Sở Thập Hàm chợt tỉnh táo trở lại, vội vàng ngồi dậy chỉnh đốn trang phục.

 

Tạ Diêm chống cằm, cảm thấy tiếng ồn bên ngoài thật phiền toái.

 

...

 

Sở Thập Hàm xếp hành lý gọn gàng rồi quay sang ngồi vào ghế phụ chiếc xe bay.

 

Tạ Diêm tựa vào khung cửa sổ, nụ cười đong đầy ý vị: "Đột nhiên mất đi một người bạn cùng phòng, chắc tôi sẽ thấy lạ lẫm lắm đây."

 

Trung tướng Đàn nhắc nhở: "Cậu sẽ còn phải làm quen với nhiều thay đổi hơn nữa về sau."

 

"Ồ, có lẽ vì đây là lần *****ên nên đặc biệt bỡ ngỡ." Tạ Diêm mỉm cười hỏi, "Cậu nghĩ sao, Sở Thập Hàm?"

 

Trung tướng Đàn bực dọc quay đi, không thèm để ý đôi trẻ nữa.

 

Sở Thập Hàm khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt đáp lại: "Rất lạ lẫm."

 

Tạ Diêm bật cười vì cử chỉ dễ thương đó. Hắn suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Chúng ta có nên có chút nghi thức chia tay không nhỉ?"

 

Sở Thập Hàm cũng chăm chú suy nghĩ một lúc.

 

"Vậy thì..." Tạ Diêm khẽ nhếch môi, bất ngờ dùng tay nâng cằm Sở Thập Hàm lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của người trước mặt, từ từ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.

 

Chỉ cần Trung tướng Đàn quay đầu lại là sẽ thấy ngay.

 

Sở Thập Hàm cứng đờ người, nhưng không hề từ chối.

 

Vừa hôn, Tạ Diêm vừa khẽ ngước mắt nhìn lên: Trên ghế lái, Trung tướng đang chăm chú nhìn vào cửa kính bên cạnh.

 

Trên tấm kính trong suốt phản chiếu rõ ràng cảnh Tạ Diêm đang say sưa hôn Sở Thập Hàm.

 

Mắt Trung tướng trợn tròn, ông quay phắt lại định quát lớn, nhưng Sở Thập Hàm vẫn quay lưng về phía ông, toàn thân cứng đờ đang đón nhận nụ hôn nồng nhiệt đó.

 

Hai chữ "hỗn loạn" sắp thốt ra từ miệng Trung tướng Đàn thì ông chợt đối mặt với ánh mắt Tạ Diêm.

 

Một đôi đồng tử dọc màu vàng kim lấp lánh ánh quang kỳ lạ.

 

Ánh mắt Trung tướng đột nhiên trống rỗng.

 

...

 

Khi tỉnh lại, Trung tướng nghe thấy Tạ Diêm và Sở Thập Hàm đang trao đổi vài lời tạm biệt. Ông quay đầu cắt ngang: "Đến lúc đi rồi, có phải vĩnh biệt đâu mà lảm nhảm mãi?"

 

Sở Thập Hàm ngơ ngác - cậu đang hôn Tạ Diêm, nào có nói gì đâu?

 

"Đủ rồi." Trung tướng bật chế độ đóng cửa sổ tự động, ngăn cách đôi tình nhân. "Lên đường."

 

Ông kích hoạt chế độ lái tự động, rồi chợt nghĩ tới điều gì đó, bật thêm chế độ rửa kính tự động.

 

"Cửa kính hôm nay sao mờ quá, hay lâu không vệ sinh rồi?"

 

Có lẽ sau khi tiễn Sở Thập Hàm, nên đem xe đi bảo dưỡng toàn diện.

 

...

 

Khóe môi Tạ Diêm khẽ nhếch lên một nụ cười tinh nghịch.

 

Ánh mắt hắn trong xanh trở lại như bầu trời, dõi theo chiếc xe bay đang biến mất ở chân trời.