Kỳ nhạy cảm của Tạ Diêm còn vài ngày nữa mới kết thúc. Sau khi "xử" xong Sở Thập Hàm, hắn có vẻ đã tỉnh táo hơn chút, nhưng màu mắt vẫn không trở lại bình thường.
Sở Thập Hàm chẳng mong đợi hắn tỉnh táo được lâu. Cậu suy nghĩ một lát, quyết định mặc lại áo sơ mi của mình trước.
Cậu với tay lấy áo, giật nhẹ - không động, lại giật lần nữa - vẫn không nhúc nhích. Bất lực ngẩng đầu, cậu nhìn Tạ Diêm đang nắm chặt phần áo bên kia không buông.
Tạ Diêm chớp đôi mắt vàng kim, nắm lấy tay Sở Thập Hàm đang cầm áo, nói như không: "Đây là... tổ của tôi, em lấy đi rồi, nhà chúng ta tính sao?"
Vốn dĩ đồ đạc cá nhân của Sở Thập Hàm đã ít, sau khi chuyển đi thì gần như chẳng còn gì, phòng ngủ trống trơn khiến Tạ Diêm chỉ có thể dùng mấy cái gối gần như mới tinh để "xây tổ".
Khó khăn lắm mới có được vài bộ quần áo, Tạ Diêm nắm chặt lấy, dù biểu cảm và giọng điệu không thay đổi mấy nhưng Sở Thập Hàm lại cảm nhận được vẻ đáng thương khó tả từ hắn.
Cậu nhìn Tạ Diêm, rồi buông tay: "Nhà chúng ta có rồi, nhưng quần áo em mặc thì hết rồi."
Tạ Diêm mặc chỉnh tề, còn Sở Thập Hàm thì bị bóc trần, quả thực không công bằng chút nào.
Tạ Diêm làm ngơ, cho rằng vợ không mặc đồ trông cũng rất đẹp.
Đàm phán thất bại, Sở Thập Hàm đành mặt lạnh hôn lên gò má vị ca ca ích kỷ này.
...
Tạ Diêm tỉ mỉ sắp xếp lại "tổ" của hai người. Có nguyên liệu, lại có cả vợ, tâm trạng hắn giờ cực kỳ tốt! Hắn ném mấy thứ trên sàn vào thùng rác, rồi cầm lên mấy hộp còn lại: Siêu mỏng, có ren, hạt li ti... Hình như vợ thích loại hạt li ti...
Hắn bỏ cả ba hộp vào túi áo.
Còn nữa... Hắn xếp gối thành vòng tròn, trải áo sơ mi và quân phục của Sở Thập Hàm thật ngay ngắn, rồi nhìn thấy đồ lót của cậu: Cái này nên giấu kỹ hơn, vợ sẽ ngại.
Tạ Diêm tỉ mỉ xây xong "tổ ấm" cho hai người, rồi mới vào phòng tắm rửa tay.
Hmm... vừa lau tay, hắn vừa nghĩ vui vẻ: Tổ đã xây xong, giờ có thể cùng vợ...
Ơ khoan? Hình như vợ là alpha thì phải?
Tạ Diêm lười suy nghĩ thêm. Hắn hơi uể oải tự nhủ rất vô lý: Alpha chắc cũng na ná thôi nhỉ?
Hắn đẩy cửa phòng tắm bước ra, chỉ cần dỗ vợ thêm chút nữa...
Đôi mắt vàng kim của Tạ Diêm chợt mở to: Phòng ngủ trống trơn - vợ to bự của hắn biến đi đâu rồi?
...
Sở Thập Hàm đóng tủ quần áo của Tạ Diêm lại, thoải mái mặc lên chiếc áo phông trắng.
Cậu liếc nhãn mác: Hình như còn khá đắt tiền.
Lúc nào đó mua lại cho Tạ Diêm cái mới vậy. Sở Thập Hàm bất đắc dĩ nghĩ thầm, Tạ Diêm giữ chặt quần áo của cậu không chịu buông, mà cậu cũng không để sẵn đồ ở đây, đành phải sang phòng ngủ của Tạ Diêm lấy tạm vài bộ.
Cậu nhặt chiếc quần lót cao cấp bên cạnh, không thể phân biệt được Tạ Diêm đã mặc qua hay chưa.
Nhưng dù sao cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Sở Thập Hàm thở dài, nhấc một chân lên và kéo nó lên.
Cùng là alpha cấp S, khi không hưng phấn thì kích thước của Tạ Diêm có vẻ không lớn hơn cậu nhiều, quần lót chắc vừa khít.
Còn khi đã hưng phấn rồi thì... Sở Thập Hàm mặt lạnh nhấc chân còn lại lên.
Đột nhiên một tiếng "ầm" vang lên ở cửa. Sở Thập Hàm giật mình, chưa kịp quay đầu đã bị một lực cực mạnh đè ép lên bàn làm việc gần đó.
Không cần nghĩ cũng biết là ai. Sở Thập Hàm cố gắng nghiêng đầu nhìn xem Tạ Diêm lại nổi điên gì: "Tạ Diêm..."
Nhưng Tạ Diêm đã nhanh chóng đè chặt gáy cậu, không chút nương tay cắn mạnh xuống.
"Ưm..." Gần như không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, nanh vuốt sắc nhọn đã cắm sâu vào gáy, lượng lớn tin tức tố alpha từ Tạ Diêm tràn vào cổ Sở Thập Hàm như điên cuồng. Cậu run rẩy vì dòng pheromone nóng rực chảy khắp cơ thể, đứng không vững, chỉ có thể bị ép chặt trên bàn.
Đôi mắt vàng kim của Tạ Diêm lóe lên ánh sáng nhạt. Hắn nhìn alpha đang bị khống chế, cảm thấy vợ mình thật không ngoan ngoãn, dám trốn đi lúc hắn không để ý.
Sở Thập Hàm không thích tổ của họ sao?
Tâm trạng Tạ Diêm rơi xuống đáy. Đồng tử dọc vàng óc lại chớp một cái: Nếu biến Sở Thập Hàm thành con búp bê chỉ nghe lời mình...
Tin tức tố gần như không ngừng đổ vào cơ thể Sở Thập Hàm. Một cảm giác gần như kinh hãi trỗi dậy từ đáy lòng - cùng với dòng pheromone của Tạ Diêm, cậu không hề có chút phản kháng nào với mùi alpha khác, ngược lại còn không kìm được cảm giác muốn nương tựa và quy phục...
Đây rõ ràng là phản ứng của omega trước pheromone alpha!
"Tạ Diêm... anh... ưm... anh làm gì thế?" Sở Thập Hàm với tay sờ lên đầu Tạ Diêm, xoa nhẹ. Không cần nghi ngờ, chắc chắn là tên dị biến thể đang điên cuồng này giở trò.
"Đang... biến em thành vợ." Tạ Diêm cọ cọ vào tay Sở Thập Hàm, tiếp tục cắn xuống, "Như thế sẽ không chạy đi nữa."
"Vốn dĩ... em đã không chạy mà." Sở Thập Hàm cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ có thể lại xoa đầu Tạ Diêm, "Chỉ là sang đổi quần áo thôi."
Tạ Diêm tiếp tục làm ngơ.
"Đổi... đồ của anh," Sở Thập Hàm hạ giọng dỗ dành thêm, "Ca ca."
Tạ Diêm khựng lại. Hắn nhả ra, ngẩng đầu quan sát Sở Thập Hàm: Trên người cậu đang mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, chiếc quần lót đen chưa kịp kéo lên đã tuột xuống sau khi chủ nhân bị đè, giờ đang vắt vẻo ở cổ chân.
Tạ Diêm nhận ra: Đó là áo và quần lót của hắn.
Trên người vợ giờ phảng phất mùi của mình.
Hắn nheo mắt cười, tâm trạng cải thiện rõ rệt.
Khó chiều thật. Sở Thập Hàm bất lực nhìn Tạ Diêm: "Giờ có thể thả em..."
Tạ Diêm đột nhiên dùng đầu ngón tay khẽ vấn vào mép vải vắt ở cổ chân Sở Thập Hàm, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào vị trí vốn nên được vải che phủ, vừa suy nghĩ vừa hỏi: "Em mặc vừa không? Của tôi rất to."
"......" Sở Thập Hàm bị Tạ Diêm nghịch chơi, mặt lạnh ngước nhìn hắn, "Đừng quên, em cũng là alpha cấp S. Nếu không vì anh, em cũng có thể làm người khác..."
"Không cho phép." Tạ Diêm đột ngột tăng lực ép, ngắt lời Sở Thập Hàm không chút nương tay, "Không được làm ai, chỉ tôi được làm em."
"Ừm..." Sở Thập Hàm khẽ run lên vì động tác của Tạ Diêm.
Nhưng Tạ Diêm dường như nghiện trò này rồi, hắn từ từ vuốt dọc người Sở Thập Hàm: "Cảm giác nhiều không? Em đã bị tôi làm... nhiều lần rồi, sao còn muốn người khác được?"
Sở Thập Hàm hơi giãy giụa, mép vải ở cổ chân lại tuột xuống chút nữa.
Tạ Diêm liếc nhìn miếng vải đó, đột nhiên nâng chân Sở Thập Hàm lên, rất "chu đáo" kéo nó lên lại.
"Đừng để nó tuột nữa." Tạ Diêm nói với vẻ xấu xa đầy ác ý.
Tư thế này thật quá đáng. Sở Thập Hàm - một alpha - bị đè ép trên bàn, chân bị nâng lên và giữ chặt trong tay Tạ Diêm, mảnh vải duy nhất đã tuột xuống tận cổ chân.
"Tạ Diêm!" Sở Thập Hàm không nhịn được liếc ánh mắt giận dỗi vào alpha đang điên cuồng kia.
Tạ Diêm chỉ đứng nhìn từ trên cao xuống khung cảnh không chút che đậy: "Rõ ràng em cũng rất hưng phấn mà, đã to lên rồi."
"Tôi còn có thể làm nó to hơn nữa." Tạ Diêm cười khẽ, lấy từ túi ra một hộp nhỏ, "Nghe nói em thích hạt gai?"
Sở Thập Hàm bị Tạ Diêm trêu đến mặt ửng hồng: "......" Sao ca ca lại mang theo thứ này bên người?
Sách vở và giấy tờ rơi la liệt dưới đất. Trên bàn, bàn tay thanh tú với các khớp xương rõ ràng đã ửng đỏ, vừa run rẩy vừa cố gắng đẩy những tài liệu quan trọng ra xa.
......
Tạ Diêm thỏa mãn nheo mắt, cuối cùng cũng chịu dừng tay. Hắn rất "chu đáo" giúp Sở Thập Hàm kéo mảnh vải ở cổ chân lên.
Sở Thập Hàm nằm bẹp trên bàn, chân vẫn bị Tạ Diêm nắm chặt, không còn chút sức lực nào để phản kháng, đành để mặc hắn mặc đồ lại cho mình.
Miếng vải nhỏ bị kéo căng rồi đàn hồi trở lại, đập vào đường cong mềm mại phát ra âm thanh "bốp" vô cùng thanh thoát.
"......" Sở Thập Hàm gắng sức với tay nắm lấy bàn tay hắn, kéo lại gần rồi đặt lên một nụ hôn nhẹ, ánh mắt như muốn nói "đừng nghịch nữa".
Tạ Diêm vui vẻ ôm bế "vợ" đang nằm bẹp trên bàn lên, tiếp tục hôn môi: "Em thích loại trơn hay có hạt hơn?"
"......" Sở Thập Hàm không muốn trả lời câu hỏi này.
"Chắc chắn là loại hạt rồi," Tạ Diêm so sánh trong đầu, "Tiểu Thập lần này thở gấp hơn lần trước."
Khi Tạ Diêm đè ép Sở Thập Hàm, cậu thở gấp đến mức toàn thân run rẩy, mọi phản ứng đều rõ rệt đến mức ngay cả Tạ Diêm cũng cảm nhận được chỗ ấy của cậu càng thêm...
"Lần sau thử loại khác nhé." Tạ Diêm đã lên kế hoạch sẵn - loại xoắn, có hương thơm, siêu mỏng...
"Không phải anh mua cho bé mèo của anh dùng sao?" Sở Thập Hàm ngước mắt lên, "Dùng hết với em rồi thì sao?"
Tạ Diêm xoa xoa đầu Sở Thập Hàm, khẽ cúi xuống thì thầm bên tai: "Bây giờ em chính là mèo của tôi rồi."
Toàn nói lời ngọt ngào sướt mướt.
Sở Thập Hàm mặt lạnh đứng dậy, suýt nữa thì "loạng choạng" ngã nhào, may mà Tạ Diêm bên cạnh kịp thời ôm lấy cậu.
Cậu đứng im một lúc, cố nén cảm giác kỳ quặc bước vài bước về phía tủ quần áo, với tay lấy chiếc quần của Tạ Diêm định mặc vào.
Tạ Diêm ôm eo cậu từ phía sau, liếc nhìn chiếc quần: "Mặc vào làm gì cho mệt, lát nữa lại phải cởi ra thôi."
"......" Sở Thập Hàm không nhịn được nữa, quay lại nhìn Tạ Diêm với ánh mắt khó hiểu: "Em nhớ thiết lập của anh không phải kiểu này mà, 'một quý ngài alpha quý tộc lịch lãm, thanh lịch, đầy phong độ' cơ mà?"
Tạ Diêm nghiêng đầu, mắt lấp lánh: "Bây giờ vẫn là một dị thể lịch lãm, thanh lịch, đầy phong độ đó thôi."
Ra vậy. Tạ Diêm vẫn còn đang lên cơn. Sở Thập Hàm cũng lười tranh luận với một alpha đang mất lý trí, chỉ biết nửa đùa nửa thật dỗ dành: "Em mặc quân phục làm với anh, anh không thích sao?"
Tạ Diêm lập tức buông tay ra.
Sở Thập Hàm cuối cùng cũng có cơ hội mặc quần vào.
Tạ Diêm tựa vào bàn bên cạnh, thưởng thức khung cảnh trước mắt. Quả nhiên Sở Thập Hàm mặc gì cũng hợp, chiếc quân phục ôm lấy đường cong eo cậu, rồi kéo dài xuống dưới...
Đẹp, muốn đ*.
Nhưng Tạ Diêm vẫn rất chu đáo cho Sở Thập Hàm thời gian nghỉ ngơi, xét cho cùng vợ vừa bị hắn đ* đến suýt nữa là hỏng rồi.
Hắn theo sát Sở Thập Hàm từ phòng ngủ ra phòng khách, nhìn cậu nhấc chiếc máy đang rung trên bàn lên nghe: "Mục Tư Niên."
Tạ Diêm giật mình, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm.
Là con đực khác đến tranh giành vợ hắn.
Xé nát tên đó ra. Tạ Diêm nghĩ thầm, nét mặt lạnh như băng.