Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 71



"Ưm..."

 

Tạ Diêm nắm lấy cằm Sở Thập Hàm hôn mạnh, nhìn cậu chao đảo rồi ngã xuống.

 

Alpha có chỗ nào không tốt chứ? Dễ bảo lại tràn đầy sức mạnh, thể lực vượt trội khiến cậu dù bị đẩy đến mức ý thức mơ hồ vẫn có thể quỳ gối không để Tạ Diêm can thiệp.

 

Tạ Diêm nheo mắt, một tay nắm lấy eo Sở Thập Hàm tận hưởng thành quả lao động miệt mài của "bạn học Tiểu Thập", ung dung như một quý ông đích thực.

 

Sở Thập Hàm vừa thở hổn hển vừa liếc nhìn biểu cảm của Tạ Diêm. Cậu đã bị dồn đến đường cùng, vậy mà người ca ca này vẫn điềm nhiên, không hề nao núng.

 

Như thể mọi nỗ lực quyến rũ của cậu đều vô dụng.

 

Gương mặt Sở Thập Hàm lạnh đi vài phần. Đột nhiên cậu quỳ thẳng dậy, túm lấy cổ áo Tạ Diêm, cắn mạnh vào môi hắn rồi đè xuống!

 

"Ưm...!" Hai người cùng rên lên.

 

Sở Thập Hàm xé toạc cổ áo Tạ Diêm, vừa thở gấp vừa cất giọng: "Ừm... cứ tưởng... anh không... hứng thú... với em... ư!"

 

Tạ Diêm đột ngột đẩy mạnh lên, cắt ngang lời Sở Thập Hàm. Hắn kéo cậu vào lòng, thì thầm bên tai: "Nghe thấy không? Tiểu Thập."

 

Bên tai Sở Thập Hàm là nhịp tim cuồng loạn của Tạ Diêm, hòa cùng nhịp đập hỗn loạn của chính mình, ngọt ngào và cháy bỏng.

 

"Không hứng thú với em, tim anh đâu có thể đập nhanh thế này." Hôn lên môi cậu một cái thật mạnh khiến Sở Thập Hàm mềm nhũn, Tạ Diêm khàn giọng: "Anh chỉ sợ em không chịu nổi thôi."

 

Sở Thập Hàm cố gượng quỳ dậy, nhưng chỉ run rẩy vài cái rồi đuối sức vòng tay qua cổ Tạ Diêm, nửa người đổ dồn vào hắn.

 

"Tiểu Thập, hết sức rồi à?" Tạ Diêm hôn lên vành tai đỏ rực, giọng trầm khàn: "Nhưng tay anh giờ không thể đỡ em thì sao?"

 

Sở Thập Hàm dựa đầu lên vai hắn, thở hồi lâu mới khẽ nói: "Không đỡ được... thì cứ đè mạnh thế này."

 

Bàn tay Tạ Diêm khựng lại.

 

"Tạ Diêm." Sở Thập Hàm hôn lên cổ hắn, giọng khàn đặc: "Anh tỉnh táo từ lâu rồi, đúng không?"

 

"Bị em phát hiện rồi." Tạ Diêm cười khẽ, rồi hung hãn chiếm lấy đôi môi Sở Thập Hàm, không chút nương tay xóa sạch vẻ tỉnh táo cuối cùng trên gương mặt người trong lòng.

 

...

 

Khi Tạ Diêm bưng nước vào, vừa kịp thấy Sở Thập Hàm định đứng dậy nhưng loạng choạng phải vịn vào đầu giường.

 

"Nghỉ đi đã." Tạ Diêm bước tới ôm cậu vào lòng, "Muốn làm gì? Anh giúp."

 

Sở Thập Hàm ngước lên với vẻ mặt vô hồn: "Tạ Diêm, anh còn nhớ em là alpha không?"

 

Bàn tay Tạ Diêm khựng lại.

 

Sở Thập Hàm cố ý quàng tay qua cổ hắn: "Muốn lấy thứ anh... vào trong người em ra, anh cũng giúp luôn à?"

 

Tạ Diêm cười khẽ, đưa cốc nước ấm cho cậu: "Cũng không phải không được."

 

Sở Thập Hàm ngồi trên giường uống nước từng ngụm nhỏ: "Tạ Diêm, anh lừa em. Không đeo gì thì đâu có nhỏ lại."

 

"Gọi ca ca đi." Tạ Diêm dùng đầu ngón tay đeo găng chạm nhẹ lên môi cậu, lau khô giọt nước lấp lánh, "bạn học Tiểu Thập ở 'bên trên' quá giỏi, anh không kìm được nên to hơn chút cũng là bình thường."

 

Sở Thập Hàm ngước mắt liếc Tạ Diêm - từ khi tỉnh dậy lần này, hắn dường như ám ảnh hơn với việc bắt cậu gọi "ca ca".

 

Đòi hỏi nhiều thế, lại còn để mọi thứ bên trong người cậu, thế mà ngay cả danh phận cũng chẳng cho. Sở Thập Hàm nhớ đến hai chữ "bạn tình" mà Mục Tư Niên từng nhắc, trong lòng bỗng giận Tạ Diêm một giây.

 

Tạ Diêm chạm nhẹ vào môi cậu, lấy đi hơi ẩm cuối cùng còn sót lại.

 

"..." Sở Thập Hàm cúi đầu, "Ca ca."

 

"Ngoan." Tạ Diêm cười tủm tỉm, giọng trầm ấm, "Lần này quen rồi, lần sau anh nhất định sẽ kiềm chế được."

 

Dù có kiềm chế hay không thì vẫn to như vậy, Sở Thập Hàm đã nhìn thấu trò này của hắn rồi.

 

"Có một vấn đề anh luôn muốn hỏi em, liên quan đến thân thế của anh." Tạ Diêm chậm rãi cài từng khuy áo sơ mi mới trên người cậu, "Em nói hồi nhỏ anh từng cứu em? Lúc nào vậy?"

 

Sở Thập Hàm cúi mắt, im lặng trong chốc lát.

 

"Lại không muốn nói sao?" Tạ Diêm cài nốt chiếc khuy cuối cùng trên cổ áo, "Hay ngày xưa anh đã làm điều gì không thể nói ra?"

 

Sở Thập Hàm lắc đầu: "Không có."

 

Ca ca đối với em luôn là người tốt nhất.

 

Tạ Diêm nhìn sâu vào mắt cậu: "À... nhưng biểu cảm của em khiến anh nghĩ em đang dỗ dành mình ấy."

 

"Không phải." Sở Thập Hàm nhắc lại, "Không phải em không muốn nói, mà là..."

 

Tạ Diêm chờ đợi.

 

"Tạ Diêm." Sở Thập Hàm đột ngột hỏi, "Anh có bệnh không?"

 

Tạ Diêm giật mình, suýt tưởng cậu đang chửi mình, mất hai giây mới hiểu ra, "Em muốn hỏi về phương diện nào?"

 

Nếu là chứng rối loạn tin tức tố...

 

"Mất trí nhớ." Sở Thập Hàm nói thẳng, "Chính xác hơn thì nên gọi là một dạng kiểm soát tinh thần."

 

"Ồ?" Tạ Diêm nhìn cậu đầy suy tư, "Sao em lại nghĩ vậy?"

 

"Đừng cố nhớ lại những chuyện thuở nhỏ," Sở Thập Hàm tiếp tục, giọng đột ngột trầm xuống, "Anh sẽ mất trí nhớ thêm lần nữa, rồi lại quên mất em."

 

Tạ Diêm nhíu mày, bắt lấy điểm then chốt: "Trước đây em từng gặp anh rồi phải không?"

 

Sở Thập Hàm mím môi, đột nhiên chuyển chủ đề: "Anh có thể hôn em không?"

 

Ánh mắt Tạ Diêm dừng lại trên gương mặt cậu. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Sở Thập Hàm lên, đặt một nụ hôn an ủi lên môi cậu: "Anh ngày xưa... làm em buồn à?"

 

"Không có." Sở Thập Hàm đáp lại bằng cái hôn nhẹ như cánh bướm, "Anh vẫn luôn tốt với em như vậy."

 

Tạ Diêm khẽ thở dài. Hắn hiểu rõ tính mình - vốn dĩ không dễ mở lòng, luôn vô thức giữ khoảng cách với người lạ. Nếu không phải lần rối loạn hormone *****ên sau tuổi trưởng thành đã vô tình đẩy hắn đến với Sở Thập Hàm... có lẽ họ đã chẳng thể thân thiết như bây giờ.

 

Nhưng nếu Sở Thập Hàm thực sự từng xuất hiện trong quá khứ...

 

"Đừng nghĩ nữa." Sở Thập Hàm ôm mặt hắn, giọng cầu khẩn lẫn quyết đoán, "Không được quên em nữa."

 

Tạ Diêm nghiêng đầu cười, ánh mắt dịu dàng: "Không nghĩ."

 

Tạ Diêm sắp xếp lại những mảnh ghép thông tin đã biết: Hắn và Sở Thập Hàm từng gặp nhau ít nhất hai lần trong quá khứ.

 

Ký ức thoáng hiện về nhóc kem nhỏ xíu gợi hắn nhớ - lần *****ên họ gặp hẳn là trước năm hắn mười tuổi.

 

Lần thứ hai thì không rõ thời điểm.

 

Và dường như có một lệnh khống chế tinh thần được thiết lập trong tiềm thức hắn, mỗi lần cố nhớ lại sẽ gây ra cơn đau dữ dội dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.

 

Người ra lệnh này hẳn phải giấu điều gì cực kỳ quan trọng trong ký ức thuở nhỏ đó.

 

Điều gì quan trọng đến thế?

 

Bí mật về thân phận dị biến của hắn?

 

Hay là... Sở Thập Hàm?

 

"Anh phải điều tra ra sự thật." Tạ Diêm nhíu mày, giọng quyết đoán, "Hai ngày tới anh cần về Đế quốc: ông nội, ngài Tạ, các thuộc hạ của Tạ - Thẩm gia, và cả Tạ Cẩn An... tất cả đều nắm giữ manh mối quan trọng."

 

Sở Thập Hàm ngước mắt, lại nghe thấy một cái tên khiến cậu khó chịu - một omega có độ tương hợp cao với Tạ Diêm, bạn tình cũ của anh.

 

Chỉ nghĩ đến việc có một người như thế tồn tại trên đời, cậu đã muốn cầm lấy dao năng lượng ...

 

"Tạ Cẩn An để em đi tìm."

 

"Sao? Sợ anh ngoại tình à?" Tạ Diêm khẽ trêu chọc.

 

"Bây giờ có thể lén lút với em, sau này cũng có thể lén lút với người khác." Sở Thập Hàm liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy hoài nghi, "Hơn nữa, tên đó còn là omega có độ tương hợp cao với anh."

 

Tạ Diêm nheo mắt, bất ngờ đưa tay xuống, lôi ra sợi dây chuyền vảy rồng đeo trên cổ Sở Thập Hàm.

 

Tạ Diêm luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Không hiểu sao, hắn vô thức nghĩ rằng cách đánh dấu của mình không phải như vậy...

 

Và rồi, hắn nhìn những chiếc vảy rồng lấp lánh trên xương quai xanh của Sở Thập Hàm - dường như bây giờ, hắn đang thực sự đánh dấu cậu.

 

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Sở Thập Hàm lạnh lùng hỏi, "Người tình lén lút của anh vẫn đang ở trước mặt đấy."

 

Tạ Diêm nghe vậy ngẩng lên, khẽ cười: "Ghen rồi à, Tiểu Thập?"

 

Sở Thập Hàm vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn hắn.

 

"Anh đang nghĩ..." Tạ Diêm hôn lên vết cắn chưa lành trên gáy cậu, giọng khẽ khàng, "...cách để đánh dấu em thật sự."

 

Hơi thở nóng khiến da gáy Sở Thập Hàm ngứa ngáy. Cậu im lặng giây lát, rồi cuối cùng vẫn nghiêng đầu tựa vào vai Tạ Diêm, mặc kệ hắn:

 

Một alpha sao có thể bị đánh dấu?

 

Thôi kệ - Sở Thập Hàm bất đắc dĩ nghĩ - ca ca thích cắn thì cứ cắn đi.

 

...

 

Có lẽ nhận ra nếu để Tạ Diêm theo vào phòng tắm, hắn chắc chắn sẽ lại đè cậu lên tường một lần nữa.

 

Sở Thập Hàm lạnh lùng từ chối đề nghị "giúp đỡ" của Tạ Diêm, một mình bước vào phòng tắm.

 

Tạ Diêm chống cằm, vừa nghe tiếng nước chảy vừa sắp xếp lại suy nghĩ.

 

"ZZzz..." - Chuông báo tin nhắn từ thiết bị liên lạc của Sở Thập Hàm vang lên bên giường.

 

Tạ Diêm liếc nhìn ID cuộc gọi - là Trung tướng Đàm.

 

Theo lẽ thường, Sở Thập Hàm giờ này nên nghỉ ngơi tại nhà, chứ không phải vừa... "quậy" xong với hắn.

 

Tạ Diêm cũng chẳng biết giải thích thế nào.

 

Hắn khẽ nhếch môi, cố tình không bắt máy.

 

Để sau này Sở Thập Hàm tự nghĩ cách ứng phó vậy.

 

Chuông reo hồi lâu rồi tắt dần. Vừa lúc Tạ Diêm định bỏ qua, hàng loạt tin nhắn "tít tít-" lần lượt dồn dập gửi đến.

 

Có chuyện gì quan trọng thế? Tạ Diêm suy nghĩ một giây, rồi rất "vô đạo đức nghề nghiệp" mở tin nhắn của Thiếu úy Sở.

 

Tay hắn đột nhiên khựng lại.

 

Trung tướng Đàm: Sở Thập Hàm! Cậu làm cái gì thế? Giờ cả thiên hạ đều biết rồi, ngay cả tôi cũng nghe tin!

 

Trung tướng Đàm: Lý ra tôi không nên can thiệp vào đời tư của cậu, nhưng cậu là quân nhân! Cậu có biết chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp không?

 

Trung tướng Đàm: Tôi biết cậu xuất thân khó khăn, nhưng phần thưởng nhiệm vụ nào cũng đầy đủ! Liên bang có đối xử bất công với cậu đâu? Cậu bất mãn chỗ nào mà phải vì tiền mà... làm chuyện đó!

 

Tạ Diêm nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên.

 

Trung tướng Đàm: Chuyện này tôi không can thiệp được! Dù gì đi nữa, cậu phải tìm cách thanh minh hoặc nhờ người giải quyết ngay! Không sau này sẽ thành vết nhơ lớn nhất đời cậu đấy!

 

Trung tướng Đàm: Thanh niên trẻ tuổi, không lo làm việc chính, lại đi để alpha khác cắn...

 

Tạ Diêm giật mình: Chẳng lẽ quan hệ của họ bị phát hiện?

 

Quan hệ giữa Đế quốc và Liên bang vốn phức tạp. Nếu chuyện này bị đào bới, Sở Thập Hàm chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

 

Nhưng Tạ Diêm hoàn toàn chắc chắn không ai biết chuyện giữa họ.

 

Bất kỳ ai có khả năng phát hiện và đe dọa Sở Thập Hàm, hắn đều đã kịp thời xóa ký ức.

 

Hắn chau mày, chợt nghĩ tới điều gì đó, mở ngay diễn đàn học viện.

 

Bài đăng "HOT" nhất hiện lên đầu trang.

 

Tạ Diêm nhấp vào, và ngay lập tức thấy tiêu đề giật gân.

 

CHẤN ĐỘNG: Alpha triển vọng Học viện Quân sự vì nghèo bán thân! Vết cắn sau gáy là do lão già bi3n thái để lại!

 

Tiêu đề: "Là sự băng hoại nhân tính hay tha hóa đạo đức? Click ngay để xem..."

 

"Lão già bi3n thái" Tạ Diêm ánh mắt tối sầm lại:

 

Rốt cuộc là kẻ nào dám bịa đặt chuyện giữa hắn và Sở Thập Hàm?