Tạ Diêm đứng giữa một vùng tối tăm vô tận.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi bản năng đưa tay xuống thắt lưng, định lấy thiết bị liên lạc để chiếu sáng.
Không có gì cả.
Tạ Diêm chắc chắn rằng xúc giác của mình cũng đã thay đổi — chiếc găng tay trên tay hắn cũng biến mất.
Hắn thử bước vài bước, nhưng bốn phía chỉ là một khoảng không tối đen vô tận, không thể chạm tới biên giới hay điểm kết thúc.
Không ổn. Tạ Diêm dừng lại.
"Mình đang mơ." Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một ánh đèn sân khấu bật sáng phía trước.
Dưới ánh đèn chói lóa, một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi quý tộc phương Tây đứng đó, tay cầm gậy trượt. Mái tóc trắng xoăn buông sau tấm áo choàng, càng tôn thêm vẻ cao quý.
Nghe tiếng động phía sau, hắn khẽ gõ gậy xuống đất, từ từ quay lại.
Một đôi mắt đỏ như máu.
Khác với ánh mắt lạnh lùng của Sở Thập Hàm, đôi đồng tử này mang đến cảm giác tươi rói, như ẩn chứa cả biển máu vô tận.
Hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm, hé môi lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn:
"Cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi... Vương."
Tạ Diêm nhíu mày, đột ngột lên tiếng: "Ngươi là Số 1."
"Ngài có thể gọi ta là Vampire." Người đàn ông trẻ tuổi cúi chào theo kiểu quý tộc cổ, "Đã lâu không gặp, lần trước còn là hơn chục năm trước."
Hơn chục năm trước?
Tạ Diêm khẽ nhếch môi, nụ cười không chạm tới đáy mắt:
"Ồ? Nếu ta đoán không nhầm, 'lần trước gặp mặt'... chính là lúc ngươi phong ấn ký ức của ta?"
"Ài! Chỉ là một chỉ thị ngôn linh nhỏ thôi mà." Vampire tiếp tục cười giải thích, "Hạ thần phải đảm bảo Ngài không lệch khỏi quỹ đạo thích hợp khi còn đang say ngủ."
"'Quỹ đạo thích hợp'?" Tạ Diêm nheo mắt, "Ta chưa bao giờ biết mình cần người khác vạch sẵn cuộc đời. Ta không hứng thú làm 'Vương' của các ngươi."
"Ngài sẽ đồng ý thôi." Vampire từ từ lùi vào bóng tối, "Ngài là lãnh tụ vĩnh hằng của chúng tôi, nhất định sẽ dẫn dắt chúng tôi... thiết lập trật tự vĩ đại dành cho Dị Biến Thể."
Tạ Diêm lạnh lùng nhìn theo: "Bằng một tên Dị Biến Thể chỉ dám lộ mặt trong mơ của ta sao?"
"Ngài không cần dùng kế khích tướng." Hình bóng Vampire dần tan vào hư vô, "Chúng ta sẽ sớm gặp nhau. Mong rằng trước đó, Ngài đừng mắc vào mưu kế tầm thường của tên Gray... nếu không, tôi sẽ thấy thật nhàm chán..."
Thế giới lại chìm vào bóng tối.
...
Dưới vực đất nứt.
Trong đống đổ nát đất đá, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nằm đó, dường như đang chìm trong cơn ác mộng. Lông mày hơi nhíu lại khiến gương mặt toát lên vẻ xa cách lạnh lùng.
Một chiếc lông vũ sặc sỡ rơi xuống bên cạnh Tạ Diêm.
Chiếc găng tay trắng muốt chạm nhẹ vào chiếc lông.
Tạ Diêm tỉnh dậy.
Hắn nhặt chiếc lông lên, từ từ đứng dậy. Xung quanh không một bóng người, Sở Thập Hàm cũng biến mất không dấu vết.
Nhưng... hắn nhớ rất rõ, khi rơi xuống, cái đuôi của Sở Thập Hàm đã quấn chặt lấy mình... Sao đột nhiên biến mất?
Trừ khi... ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc lông trong tay.
"Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước đợi sau."
Có người đã giăng bẫy cả bọn họ lẫn Tar.
"Gray..." Tạ Diêm nheo mắt, lại là hắn ta.
Chiếc găng tay trắng tinh từ từ mở ra, để chiếc lông rơi xuống đất. Một chiếc giày da cao cấp đạp mạnh lên, nghiền nát nó vào bùn đất.
Ánh mắt Tạ Diêm lóe lên sắc vàng kim, hắn bình thản đổi hướng, bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Việc tìm kiếm một người bạn đời đã đánh dấu quả thực quá dễ dàng.
Đường hầm này phức tạp một cách kỳ lạ, rõ ràng không phải công trình một sớm một chiều. Tạ Diêm nghi ngờ đây là một âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu.
Gray cố tình dùng Dị Biến Thể để nhử Tạ Diêm đến. Bất kể Tar có xuất hiện hay không, gã đều sẽ tìm cách dẫn Tạ Diêm vào nơi này.
Vì cái gì? Ở đây có thứ gì quan trọng...
Tạ Diêm đột nhiên dừng bước.
Trước mặt hắn là vô số thiết bị y tế và lồng nuôi cấy chất chồng.
Những cỗ máy này có vẻ đã hư hỏng từ lâu, mất hết chức năng, nằm chỏng chơ trong góc tối.
Nhưng kinh khủng hơn – trong nhiều lồng nuôi cấy vẫn còn xác chết thối rữa.
Một cơn đau nhói như kim châm xuyên thẳng vào óc Tạ Diêm.
Tạ Diêm đưa tay ôm lấy đầu, ánh mắt bất chợt bắt gặp một lồng nuôi cấy màu trắng đã vỡ tan tành. Khác với những chiếc khác, bên trong hoàn toàn trống rỗng, như thể đã bị phá hủy từ rất lâu.
Những mảnh ký ức vụn vặt lướt qua tâm trí, chân hắn tự động bước tới.
Tại sao... lại quen thuộc đến thế?
Ngón tay hắn chạm vào mảnh kính vỡ.
Ngay khoảnh khắc đó, trong tấm kính nứt vỡ cũ kỹ, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình— Một mái tóc bạch kim phủ gáy. Vảy rồng vàng lấp lánh mọc lan tới đuôi mắt, che lấp đi giọt nước mắt châu báu.
Đôi đồng tử dọc vàng rực như loài bò sát cổ xưa, lạnh lùng nhìn lại chính hắn.
Đây... là hắn?
Chẳng giống chút nào.
Không, chẳng giống một con người chút nào.
"Đã thấy hình dáng thật của mình chưa?" Gray bước ra từ sau những lồng nuôi cấy, vỗ tay cười vang, "Không uổng công ta tốn sức dẫn các ngươi tới đây."
Tạ Diêm vẫn đăm đăm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong lồng nuôi cấy.
"Tar tưởng tổ chức chưa bao giờ phát hiện ra hắn ta, haha!" Gray cười gằn, "Một con giun đất nhỏ bé, phản bội chúng ta để cấu kết với loài người. Ngươi nghĩ hắn ta được lợi gì?"
Giọng gã chuyển sang mỉa mai: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năng lực dị biến của hắn khá hữu dụng. Ngươi thấy hình dáng hiện tại của mình thế nào?"
Tạ Diêm chợt hiểu - khi hắn rơi xuống và mất ý thức, Gray đã lợi dụng Tar để đẩy nhanh quá trình dị biến, đồng thời đánh lạc hướng Sở Thập Hàm.
"Ngươi nghĩ mình là gì bây giờ?" Gray chỉ vào lồng nuôi cấy, "Con người hay Dị Biến Thể? Cái lồng này có quen không?"
Ngón tay Tạ Diêm chạm nhẹ vào mặt kính vỡ.
"18 năm trước, Số 1 nhặt được một đứa bé chết trong vùng phóng xạ." Gray nhìn thẳng vào đôi mắt vàng trong kính, "Ngươi tưởng mình là Tạ Diêm? Hay Thẩm Diêm?"
Những mảnh ký ức vụn vỡ ùa về. Tạ Diêm nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử dọc.
Hắn là ai?
"Không phải ai cả!" Gray nghiến răng phủ nhận tất cả, "Bản chất ngươi chỉ là một Dị Biến Thể!"
Giọng nói vang lên như lời tuyên án: "Hay nói đúng hơn - ngươi chỉ là 'vật chứa' của 'Hắn'."
Đội quân chạy vào vùng phóng xạ đã chết sạch từ lâu, một đứa trẻ sơ sinh sao có thể sống sót?
Vampire dùng gậy phẩy vài xác chết sang bên, phát hiện một đứa bé vừa tắt thở. Trong tấm vải bọc thi thể còn lẫn chiếc thẻ nhỏ ghi hai chữ: "Tạ Diêm".
"Một vật chứa hoàn hảo, mang về dùng đi." Vampire vứt chiếc thẻ bài đi như đồ bỏ.
"Nói thì nói, ngươi đúng là may mắn khi được Long Tức chọn làm chủ." Gray cười nhìn ánh vàng trong mắt Tạ Diêm ngày càng rực rỡ, "Từ nhỏ ngươi đã có nhận thức vượt xa bạn cùng lứa... Nhưng chắc ngươi không ngờ, tất cả chỉ vì... mọi hiểu biết của ngươi đều được nhồi vào bằng tay."
Gã tiến lại gần, giọng the thé: "Thực tế thì trước 8 tuổi, ngươi sống cả đời trong lồng nuôi cấy này."
Nhồi vào bằng tay...
Tạ Diêm nhìn chằm chằm chiếc lồng, đột nhiên một hình ảnh kỳ lạ lóe lên:
Người đàn ông tóc xoăn trắng đứng trước lồng nuôi cấy, tay cầm quyển sách dùng Ngôn Linh đọc vanh vách mọi nội dung.
"Ngài vất vả rồi." Thuộc hạ bên cạnh khẽ nói, "Ngày nào cũng phải dùng Ngôn Linh..."
"Ta không muốn vị vua của chúng ta ra đời từ lồng nuôi cấy mà lại là một thằng ngốc." Vampire ném quyển sách sang một bên, giọng lạnh như băng, "Bây giờ vẫn còn quá sớm. Đợi hắn lớn thêm chút nữa, ta sẽ kể cho hắn nghe về mối thù của chúng ta. Hắn sẽ trở thành lãnh tụ cho cuộc trả thù vĩnh cửu."
Gray nhìn ánh mắt Tạ Diêm đang dần bị ngọn lửa vàng nuốt chửng, khóe miệng nhếch lên đầy hả hê. Gã đã lợi dụng năng lực của Tar để đẩy nhanh quá trình dị biến, đồng thời phá hủy hoàn toàn nhận thức con người của Tạ Diêm.
Chỉ cần ý chí độc lập của Tạ Diêm không còn đè nén được bản năng thú tính...
Hắn sẽ hoàn toàn trở thành con quái vật mà Gray hằng mong đợi!
"Có vẻ như ngươi đã nhớ ra rồi." Gray nhún vai cười khẩy, "Quả nhiên là 'Hắn', có thể nhanh chóng thoát khỏi Ngôn Linh của Vampire. Dù sao thì lúc nhỏ, tên đó cũng không trông nom cẩn thận, để ngươi trốn thoát khỏi lồng nuôi cấy."
Ngón tay Tạ Diêm lướt nhẹ trên mép kính vỡ. Trong khoảnh khắc, hắn thấy rõ:
Cậu bé trong lồng nuôi cấy bỗng mở mắt vàng rực, một quyền đập vỡ tấm kính chắn, mất phương hướng chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm tối tăm.
"Ngươi nên cảm ơn thói quen sưu tập mẫu vật của ta." Gray tiếp tục châm chọc, "Nhìn lại chiếc lồng nuôi cấy này, có thấy nhớ nhung không? Làm con người suốt bấy nhiêu năm, ngươi có cảm thấy... buồn cười không?"
Buồn cười?
Tạ Diêm nghiêng đầu, ánh mắt vàng rực khẽ rung động.
"Buồn cười thật."
Giọng Tạ Diêm vang lên lạnh lẽo, như tiếng kêu vỡ của tấm kính nuôi cấy.
Từ khi chưa chào đời, hắn đã là vật tế thần cho cha mình và Tạ Mục - một bào thai thí nghiệm nhỏ nhoi. Rồi trở thành cái bóng thay thế cho đại thiếu gia, chết thảm trong vùng cát vàng phóng xạ.
Nhưng ngay cả cái chết cũng chẳng được yên ổn.
Hắn sống lại.
Một cái xác không người không quỷ.
Một vật chứa rỗng tuếch.
Mọi ký ức, mọi nhận thức... đều chỉ là thứ được cắt dán vào não.
Vậy rốt cuộc hắn là gì?
Con người? Dị Biến Thể?
Hay chỉ là...
Chiếc bình chờ đợi 'Hắn' thức tỉnh?
"Ngươi chẳng là gì cả." Gray cười nhạt, lời nói như lưỡi đao phủ quyết, "Ngươi không là gì hết, Tạ Diêm."
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Tạ Diêm dần tắt ngấm trong biển lửa vàng vô tận.
Hắn đúng là...
Không là gì cả.
Gray hả hê nhìn Tạ Diêm dần đánh mất ý thức.
Đúng vậy! Hãy trở thành con thú hoang! Một con thú chỉ biết nghe lời!
Bùm!
Tia ion xuyên thủng bụng Gray.
Gã choáng váng nhìn vệt máu loang dần trên áo, rồi ngẩng lên...
Sở Thập Hàm đứng đó, khẩu sáng ion còn bốc khói.
Gray trợn mắt - gã rõ ràng đã dùng ảo giác để nhử đi rồi!
Làm sao có thể...
Sở Thập Hàm lại phá được ảo giác nhanh đến thế?
Chàng trai thậm chí không buồn bắn thêm phát nào, hai tai lông dựng đứng lên, lao thẳng đến bên Tạ Diêm: "Tạ Diêm! Tỉnh lại đi!"
Không phản ứng.
"Hắn đã điên rồi." Gray ôm bụng máu me, cười điên cuồng, "Muốn chết thì lại gần hơn nữa đi!"
Và rồi gã chứng kiến...
Sở Thập Hàm thực sự tiến sát hơn.
Hai tay ôm lấy Tạ Diêm, đuôi quấn chặt lấy eo, mắt không chớt nhìn thẳng vào đôi đồng tử vàng vô hồn:
"Ca ca."
Ca ca?
Tạ Diêm giơ tay lên.
Dù là Alpha hạng S, Sở Thập Hàm lại không hề phòng bị. Chỉ cần Tạ Diêm muốn...
Bàn tay ấy đặt nhẹ lên vai cậu.
Tạ Diêm ôm chặt lấy Sở Thập Hàm, cúi đầu dựa vào cổ cậu:
"Tiểu Thập."
Gray trợn tròn mắt không tin nổi: "Không thể nào..."
Cơ bắp căng cứng của Sở Thập Hàm bỗng chùng xuống. Cậu nhẹ nhàng li3m tai Tạ Diêm.
......
Quay ngược thời gian:
Tiểu đoàn tử tóc hạt dẻ mắt vàng loạng choạng bước đi trên sa mạc mênh mông.
Cậu bé nhìn xuống bàn tay nhỏ xíu - mảnh vỡ từ lồng nuôi cấy đã cứa một vệt máu.
"Mình là ai nhỉ?"
"À... hình như gọi là Tạ Diêm."
Nhưng Tạ Diêm lại là ai?
Lại từ đâu tới?
Phải làm gì đây?
"Mình là người... hay quái vật?"
"Sao lại ở trong cái lồng kính ấy?"
Chắc chắn... không phải người rồi.
Người nào lại sống trong lồng nuôi cấy?
Cục bột nhỏ lắc đầu bối rối. Đồng tử vàng ngày càng rực cháy.
Bỗng "bịch" - Mũi chân bé xíu đá phải thứ gì mềm mềm.
Cúi xuống nhìn: Một tên nhóc ốm quắt đang hấp hối, nhưng vẫn nhe nanh đe dọa, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để cắn vào chân cậu.
Nửa thân nhỏ bé đã bị cát vàng vùi lấp. Nếu không có ai cứu, chắc chắn sẽ bị sa mạc nuốt chửng.
Tạ Diêm bé nhỏ đứng chôn chân.
Nó sắp chết rồi à?
Có nên cứu không?
Nhưng... mình là quái vật mà. Nó sẽ sợ mất thôi.
Cánh tay nhỏ nhắn thò ra rụt rè, không chạm vào cục kem, chỉ âm thầm dùng tay moi cát vùi lấp quanh nó.
Khi cục kem được giải thoát, Tạ Diêm lập tức quay đi.
Mình là quái vật... sẽ làm nó hoảng sợ...
Rồi một góc áo bị giật lại.
Quay đầu nhìn: Cục kem đã nhận ra Tạ Diêm là người tốt, ngồi ủ rũ trên cát. Dù kiệt sức không thể đứng dậy, vẫn cố nắm chặt vạt áo cậu.
Giọng lạnh tanh vang lên:
"Cảm ơn... anh. Anh là người *****ên... tốt với em."
Tạ Diêm quay người lại.
Bàn tay nhỏ xíu lạnh giá của cục kem nắm chặt lấy tay cậu. Tiểu đoàn tử cúi xuống thổi nhẹ vào vết thương trên tay Tạ Diêm, giọng kiên định lặp lại:
"Ca ca."
Ánh vàng trong mắt Tạ Diêm chợt tắt.
Thay vào đó là màu xanh biếc - trong vắt như hồ nước tĩnh lặng.
Cậu siết nhẹ tay cục kem lạnh giá.
Ngày hôm đó, Tạ Diêm trở thành con người.
Bởi vì cậu bé đã có một danh xưng:
Là "Ca ca".
P.S: Nay tui lên wikidich tính coi lại tên nhân vật phụ thì thấy có cm kêu tr này sủng thụ =))))) lạy luôn rec tr này cho sủng thụ thứ thiệt chắc c nó đấm cho k trượt phát nào =))