Trong khu rừng tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cây lay động.
Một chiếc lá rơi xuống như cánh bướm nhỏ, đáp lên đôi tai mèo đen, khiến chúng khẽ run lên.
Ngón tay thon dài trong chiếc găng trắng gạt chiếc lá đi, thay vào đó là chạm vào tai mèo, rồi ác ý véo nhẹ.
"Ừm..." Sở Thập Hàm rên khẽ, "Đừng... đừng chạm nữa, Tạ Diêm."
"Anh đã bảo rồi, phải gọi là ca ca." Tạ Diêm trừng phạt em mèo một cách không nương tay, khiến Sở Thập Hàm ngửa mặt lên, vẻ lạnh lùng tan biến, như mặt hồ băng vỡ vụn.
"Ca... ưm... ca ca..." Sở Thập Hàm bị ép quay lưng lại, không có điểm tựa, lại còn bị Tạ Diêm kéo một chân lên, "Quay em lại..."
Tạ Diêm khẽ nheo mắt, hắn không thực sự muốn quay người lại. Từ phía sau vuốt v e đuôi Sở Thập Hàm rõ ràng tiện hơn nhiều. Hắn nắm lấy chiếc đuôi đang mềm oặt sắp rơi xuống, từ ngọn đuôi vuốt thẳng đến tận gốc.
Ai mà không thích m ơn trớn một chú mèo vừa ngầu vừa lạnh lùng chứ?
Khiến chú mèo phải r3n rỉ, đến chiếc đuôi cũng mềm nhũn ra.
Càng vuốt đuôi, Sở Thập Hàm càng không chịu nổi, huống chi Tạ Diêm còn không ngừng... Sở Thập Hàm đột nhiên rên lên khi lưng đập mạnh vào thân cây, toàn thân run lên.
Tạ Diêm nắm lấy bắp chân Sở Thập Hàm, cảm nhận cơ bắp đột ngột căng cứng, khóe môi nhếch lên rồi cắn nhẹ vào chóp tai: "Nhanh thế? Sở Thập Hàm, huấn luyện sức bền ở học viện quân sự không nghiêm túc à?"
Chiếc đuôi Sở Thập Hàm rũ xuống, toàn thân mềm nhũn dựa vào thân cây, một lúc sau mới khẽ nhấc mí mắt: "Sao... so bì được với thiếu tá Tạ vẫn còn phong độ thế này."
Tạ Diêm bật cười, để cho Sở Thập Hàm - người vẫn còn thở gấp - có chút thời gian lấy lại hơi: "Gọi ca ca đi."
Đây là lần thứ bao nhiêu Tạ Diêm bắt Sở Thập Hàm gọi mình là ca ca rồi? Sở Thập Hàm chợt nhận ra điều gì đó không ổn, cậu nghĩ đến mục đích của Gray...
"Anh nhớ ra rồi đúng không... ca ca?"
Tạ Diêm khựng lại, không ngờ Sở Thập Hàm lại tinh ý đến vậy. Hắn xoay người Sở Thập Hàm lại ôm vào lòng: "Nhớ ra cái gì?"
Sở Thập Hàm ngước mắt lên, quan sát biểu cảm của Tạ Diêm rồi đột nhiên chụt nhẹ lên môi hắn: "Ca ca."
Cố ý nghiêng cả tai sang một bên.
"......" Tạ Diêm tan chảy hoàn toàn, liền thú nhận ngay: "Lúc anh nhặt được em, em chỉ bé bằng này thôi..."
Sở Thập Hàm đờ người ra mấy giây, rồi úp mặt vào vai Tạ Diêm: "Ca ca."
Tạ Diêm xoa đầu Sở Thập Hàm: "Giờ đã lớn thế rồi, Tiểu Thập."
Sở Thập Hàm ôm chặt lấy Tạ Diêm, cảm xúc dâng trào hiếm có khiến toàn thân cậu khẽ run lên, như muốn nhét thứ quan trọng nhất vào tận xương tủy mình.
"Ừm..." Tạ Diêm lo lắng Sở Thập Hàm không kiểm soát được cảm xúc, cố ý trêu chọc: "Có phải em là vợ nuôi từ bé không?"
Sở Thập Hàm ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Diêm một lúc rồi đột nhiên áp sát vào tai hắn: "Anh nghĩ sao? Anh đang ở... chỗ nào của em bây giờ, ca ca?"
Tạ Diêm khựng lại, cảm giác cấm kỵ len lỏi khắp người. Hắn đang... ở bên trong chú mèo mặt lạnh mà chính tay mình nuôi lớn...
Đột nhiên, hắn nâng cằm Sở Thập Hàm lên, hôn mạnh vào.
Hai alpha 18 tuổi trao đổi nước bọt qua nụ hôn chân thành và mãnh liệt, đầu lưỡi quấn lấy nhau trong khoang miệng.
Tạ Diêm bế Sở Thập Hàm lên.
Không phải bảo hắn còn phong độ lắm sao? Thiếu tá Tạ sẽ dạy cho "học sinh" Sở Thập Hàm bài học về sức bền.
Thân cây lại rung lên.
...
Thẩm Dung cầm đèn pin, cùng Chương Thanh Hồi từng bước tiến về phía trước: "Chết tiệt, lão đại bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi? Không gặp nguy hiểm chứ?"
Chương Thanh Hồi liếc y với ánh mắt kỳ lạ: "Cậu thật sự coi hắn là lão đại rồi sao? Còn sốt sắng đi tìm... Hắn gặp nạn thì chúng ta chạy thoát càng tốt chứ?"
"Hiện giờ hắn là anh họ của em mà," đèn pin sắp hết pin, Thẩm Dung lắc mạnh vài cái, "Vả lại, lão đại đối xử với chúng ta khá tốt, lần trước Cáo cáo không phải nói không có chỗ ở sao? Ahem... Thực ra lão đại đã mua căn hộ dưới tòa chung cư của họ cho chúng ta ở..."
"Cái gì?!" Chương Thanh Hồi lần này thực sự không thể bình tĩnh nổi, "Hắn mua nhà cho cậu?!"
"Cũng không hẳn, chủ yếu là hắn mua nguyên cả tòa ấy. Hắn nói không muốn người khác làm phiền, với lại sau này có thể còn dùng đến."
Thẩm Dung vốn định ở cạnh phòng Tạ Diêm, nhưng bị anh họ thẳng thừng từ chối, lo lắng cách âm không tốt, để cáo cáo nghe thấy những âm thanh... kỳ quặc.
Thẩm Dung bĩu môi: "Giời ạ, tưởng ai cũng có giác quan siêu phàm như hắn sao?"
Chương Thanh Hồi gãi đầu: "Nhưng mà... Sao hắn giàu thế lại chỉ mua căn 1 phòng ngủ?"
"......" Thẩm Dung trừng mắt nhìn - Cần hỏi nữa không? Tất nhiên là để ngày đêm "ngủ cùng" Sở Thập Hàm rồi! Y lười giải thích, tiếp tục chiêu dụ: "Với lại đuôi của em lão đại cũng giúp xử lý rồi..."
"Không ngờ lão đại bề ngoài lạnh lùng mà..." Chương Thanh Hồi mắt tròn mắt dẹt, đột nhiên xúc động: "Hay lão đại là miệng dao găm lòng đậu hũ?"
Thẩm Dung liếc nhìn biểu cảm đần độn của đối phương - Được rồi, lại thêm một đứa bị thu phục.
Y nhân cơ hội tiếp lửa: "Tóm lại anh họ em vừa mạnh vừa hào phóng. Dù có là kẻ xấu đi nữa... Theo hắn còn hơn bị tổ chức xỏ mũi chứ?"
Chương Thanh Hồi gật đầu, nhiệt tình bừng lên: "Vậy mau đi tìm lão đại thôi, đừng để xảy ra chuyện gì!"
Thẩm Dung vỗ vai hắn, bước lên trước: "Có triển vọng đấy, Hồi ca."
Ánh đèn pin nhấp nháy, yếu dần. Thẩm Dung thở dài - Biết thế mang cái đèn công suất cao hơn rồi.
Y quay đầu: "Bên này không có ai, để em đi xem bên kia..."
Chưa dứt lời, "rắc" một tiếng, đèn pin đột nhiên tắt ngóm.
Bóng tối lại trùm lên tất cả.
Chương Thanh Hồi đứng khựng lại: "Hết pin rồi à?"
Thẩm Dung giấu nhanh cái đèn vừa bị một luồng tinh thần lực bắn hỏng sau lưng: "Ừm... Chắc vậy... Chỗ này tối thế, thôi đừng đi nữa, hay là đợi ở đây đi."
Chương Thanh Hồi lúc này còn sốt sắng hơn ai hết: "Không được! Lỡ lão đại gặp nguy hiểm thì sao? Không sao, tôi nhớ đường lúc nãy đi mà, không lạc đâu, tìm lão đại trước đã..."
Giờ mà tìm thấy lão đại thì chết chắc! Thẩm Dung nhớ lại hình ảnh cuối cùng lóe lên trước khi đèn tắt: bóng dáng cao lớn của alpha với chiếc mắt cá chân trắng nõn của một alpha khác đung đưa trên eo, dường như đang... từng nhịp từng nhịp...
Trời đất! Thì ra mất tích là để làm chuyện "k1ch thích" thế này à?!
Nhưng Chương Thanh Hồi vẫn liều mạng tiến tới, Thẩm Dung kéo không lại: "Sao tôi nghe phía trước như có tiếng động gì đó?"
Dù sao cũng là biến thể, giác quan tuy không đỉnh như Tạ Diêm nhưng vẫn nhạy. Chương Thanh Hồi cảm nhận được tiếng cây lay động cách đó không xa.
"Rừng mà, chắc mấy con chim đục lỗ thôi," Thẩm Dung chột dạ nói, "Kiểu gõ kiến ấy... bác sĩ của rừng xanh!"
Chương Thanh Hồi nhíu mày: "Cách xa thế này mà còn nghe rõ... Dù là chim cũng phải là loài săn mồi chứ? Có khi là biến thể dạng chim!"
"Ờ... ờ thì chim lớn chút thôi," Thẩm Dung tiếp tục nói dối "Mà có là biến thể, lão đại đập không nổi hay sao?"
"Vẫn nên đi xem trước đã." Chương Thanh Hồi vẫn kiên quyết bước tiếp.
"Hồi ca," Thẩm Dung trịnh trọng hỏi, "Muốn bị đánh bay mất trí không? Kiểu bay xa 10m xương gãy 5 chỗ ấy."
"Không muốn..." Chương Thanh Hồi vừa đi vừa xoa đầu, không hiểu ẩn ý.
Thẩm Dung mắt lươn lẹo lật một vòng, "bịch" một cái giả vờ ngã dúi: "Ái chà! Hồi ca ơi, tối quá em vấp rồi! Lại đỡ em cái!"
Chiêu cuối rồi đấy - còn lương tâm thì cứu mau, không thì cáo cáo cũng đành bó tay!
May thay Chương Thanh Hồi còn chút lương tâm, quay lại đỡ Thẩm Dung dậy: "Ừ, tối thật. Cậu không sao chứ?"
"Ái da da da! Chân đau quá!" Thẩm Dung bám chặt vai Chương Thanh Hồi, ngăn không cho hắn tiến thêm bước nào nữa, "Không đi nổi! Không đi nổi đâu! Một bước cũng không nhúc nhích được, cho em nghỉ chút đã!"
Thế là Chương Thanh Hồi đỡ y đến gốc cây ngồi xuống.
"Xin lỗi Hồi ca, em làm khó anh rồi." Thẩm Dung dựa vào thân cây, "Em chỉ ngồi một lát thôi, một lát thôi, không làm chậm trễ việc cứu lão đại đâu!"
Chương Thanh Hồi lập tức cảm động, cũng ngồi xuống: "Không sao, tôi không bỏ rơi cậu đâu. Cậu nói đúng, lão đại giỏi thế, chút xíu nữa sẽ không sao đâu!"
Thẩm Dung gật đầu lia lịa: "Hồi ca tốt bụng quá! Em hứa chỉ nghỉ một chút thôi!"
Và thế là Thẩm Dung "nghỉ ngơi" những hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa "hồi phục".
Thẩm Dung: "Hồi ca, anh còn nghe thấy tiếng... chim đục lỗ không?"
Chương Thanh Hồi vểnh tai: "Có chứ, rõ ơi là rõ."
Thẩm Dung: "Ờ, thế em chưa khỏe."
Một lúc sau.
Thẩm Dung: "Giờ thì sao?"
Chương Thanh Hồi: "Vẫn đang đục ầm ầm."
Thẩm Dung: "Ừm, chân em vẫn đau quá."
Lại một lúc nữa.
Thẩm Dung: "Đến giờ chắc xong rồi chứ..."
Chương Thanh Hồi: "Hình như vẫn còn hơi hơi."
Thẩm Dung: "..." Trời ạ! Y nhớ cảnh đó đâu có giống mới bắt đầu! Sao lâu thế? Sở Thập Hàm chịu nổi Tạ Diêm sao trời!
Không bị "hỏng" chứ?!
Chương Thanh Hồi: "Hình như hết rồi."
Thẩm Dung đứng phắt dậy: "Mau đi tìm lão đại thôi!"
Chương Thanh Hồi tròn mắt nhìn: "Chân cậu hết đau rồi à?"
"Vừa được thần y chữa khỏi rồi!" Thẩm Dung bước những bước dài như gió, nào có giống kẻ vừa bị trẹo chân?
Chương Thanh Hồi: "..." Hôm nay Thẩm Dung sao kỳ quặc thế?
Không ngờ chỉ vài phút sau, họ đã tìm thấy Tạ Diêm và Sở Thập Hàm trong lùm cây gần đó.
Đèn vỡ tan, trong bóng tối mù mịt, Chương Thanh Hồi không nhìn rõ tình trạng hai người, chỉ hỏi: "Lão đại không sao chứ? Có gặp biến thể không?"
Tạ Diêm khoác áo vest lên người người trong lòng, lại đội mũ che kín cho cậu, đỡ Sở Thập Hàm - người đang đứng không vững: "Có chứ. Đang nằm trong hố cách đây không xa."
Chương Thanh Hồi gật đầu, xúc tu bạch tuộc giãn nở khắp người chuẩn bị đi xử lý hậu trường, bỗng chợt nhớ ra điều gì quay đầu lại: "Lão đại, có phải biến thể dạng chim không?"
"Chim à?" Tạ Diêm suy nghĩ một chút - hình như Gray là con công đuôi dài thì phải, "Ừ. Là người liên quan đến nhiệm vụ của Sở Thập Hàm, xử gọn để cậu ấy báo cáo với Trung tướng Đàm."
"Chúng tôi đoán đúng rồi!" Chương Thanh Hồi đập tay lên vai Thẩm Dung, "Đúng là có con chim siêu to khổng lồ đang đục lỗ mà!"
Thẩm Dung: "..."
Tạ Diêm: "..."
Sở Thập Hàm: "? Chim gì cơ?"