Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 99



Tạ Diêm chỉ ngẩn ra một giây, liền dùng lực đạo không cho phản kháng đè Sở Thập Hàm lên bảng điều khiển: "Nhảy vào như thế, không sợ chết sao?"

 

Nếu chẳng may điểm rơi không chuẩn, gãy xương đã là may, lỡ rơi trượt vào khoảng trống, bị xe bay nghiền qua, Thiếu tướng Sở sẽ thật sự chết không toàn thây.

 

Bị ép lên bảng điều khiển, Sở Thập Hàm không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại bình thản nói: "Quân đội luyện tập kiểu này không ít..."

 

"Vậy à?" Ánh mắt Tạ Diêm tối sầm, "Cậu không biết bản thân đang trong trạng thái nào sao?"

 

"Trạng thái nào?" Sở Thập Hàm dùng lực eo nâng nửa người lên, môi chạm vào môi Tạ Diêm, "Thế trạng thái này... ca ca không giúp em giải quyết sao?"

 

Tạ Diêm giật mình một giây, rồi đột nhiên nheo mắt: "Cậu gọi ta là gì?"

 

"Ca ca." Sở Thập Hàm bình thản đáp. Tạ Diêm không chủ động, vậy thì cậu sẽ chủ động vậy. Suy nghĩ một chút, cậu tiếp tục hạ giọng, thì thầm bên tai Tạ Diêm: "Muốn em gọi khác cũng được, ví dụ như..."

 

Tạ Diêm chặn ngang môi Sở Thập Hàm.

 

Sao có thể quyến rũ đến thế? Chẳng lẽ Sở Thập Hàm thực sự có nhiều bạn tình? Hắn đã từ bỏ lối sống phóng túng rồi, Sở Thập Hàm cũng phải chung thủy mới được.

 

Hắn chỉ muốn mỗi Sở Thập Hàm mà thôi.

 

Tạ Diêm cắn nhẹ lên môi đang hôn, siết chặt Sở Thập Hàm trong vòng tay. Một ý nghĩ lóe lên: Chỉ cần đánh dấu Sở Thập Hàm là được, khiến toàn thân thấm đẫm mùi của mình, như vậy không ai có thể cướp đi vật thuộc về hắn...

 

Tạ Diêm kết thúc nụ hôn, khi Sở Thập Hàm còn muốn tiếp, hắn dùng lực ấn mạnh, lật người cậu lại.

 

Tư thế này khiến Sở Thập Hàm không thể nhìn thấy Tạ Diêm: "Anh... ưm...!!"

 

Tạ Diêm cắn vào tuyến thể của alpha.

 

Hắn cắn quá mạnh và quá sâu, Sở Thập Hàm cảm giác như tuyến thể mình sắp bị xuyên thủng. Lượng tin tức tố dày đặc hơn trước đổ ập vào cơ thể, lan tỏa khắp tứ chi.

 

"Ưm..." Đã quá lâu không tiếp nhận thông tin tố của Tạ Diêm, dấu ấn phai mờ, Sở Thập Hàm bất ngờ không chịu nổi, bản năng chống cự trỗi dậy.

 

Một alpha sao có thể bị tin tức tố của alpha khác xâm nhập? Thứ vốn dành cho omega giờ lại dùng lên người cậu, bản tính hung hãn của alpha bùng lên. Cậu đánh khuỷu tay về phía sau, muốn thoát khỏi Tạ Diêm.

 

Tạ Diêm túm chặt tay cậu, ôm chặt hơn và tiếp tục cắn.

 

Khóe mắt Sở Thập Hàm ửng hồng.

 

Tạ Diêm xoa nhẹ đầu cậu như một cách an ủi. Đối với rồng, bạn đời là alpha hay omega, thậm chí beta cũng không quan trọng, hắn đều có thể thông qua tiếp xúc thân mật để dần dần thiết lập dấu ấn.

 

Chỉ là việc đánh dấu alpha sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút mà thôi.

 

Sở Thập Hàm sẽ sớm không còn kháng cự lại tin tức tố của hắn, dần dần trở nên phụ thuộc, quy phục, không thể rời xa hắn.

 

Rất công bằng. Bởi vì là một con rồng, Tạ Diêm cũng cực kỳ phụ thuộc vào người tình của mình, nếu không sẽ khó vượt qua kỳ nhạy cảm.

 

Bản tính rồng vốn... nhưng Tạ Diêm lại không chịu tùy tiện.

 

Khó khăn lắm mới tìm được một alpha có mùi rượu tequila khiến hắn say đắm, Tạ Diêm sao có thể dễ dàng buông tha?

 

Tin tức tố được bơm vào ngày càng nhiều, sự kháng cự của Sở Thập Hàm yếu dần. Không phải vì Tạ Diêm đánh dấu nhanh đến thế, mà là Sở Thập Hàm đã kiệt sức vì lượng tin tức tố hỗn loạn trong cơ thể.

 

Tạ Diêm cuối cùng cũng buông Sở Thập Hàm ra. Con rồng ngửi thấy mùi của mình trên người vị thiếu tướng, tâm trạng tốt hẳn lên.

 

Hắn định tha cho Sở Thập Hàm vừa bị cắn tuyến thể - dù sao vị thiếu tướng trông cũng sắp không chịu nổi rồi.

 

"Tạm dừng ở đây." Tạ Diêm đưa tay xoa đầu Sở Thập Hàm, "Em ổn chứ...?"

 

Sở Thập Hàm nắm lấy tay Tạ Diêm, khẽ cắn vào mu bàn tay: "Không muốn đ* em sao, ca ca?"

 

Tạ Diêm giật mình, ánh mắt dần tối lại cho đến khi trở nên vô cùng nguy hiểm. Hắn xé toạc bộ quân phục màu xanh đen: "Thiếu tướng Sở... thiếu đ* đến thế sao?"

 

Sở Thập Hàm nằm trên bảng điều khiển, thậm chí còn rảnh tay nhấn nút đóng cửa sổ và mui xe lại cho Tạ Diêm. Gương mặt lạnh lùng hiếm khi nở nụ cười châm chọc: "Hôn thế mà vẫn không làm gì, em sẽ nghi ngờ liệu 5 năm qua anh có vấn đề gì về chức năng không..."

 

"Ừ, có chút vấn đề thật." Tạ Diêm bất ngờ thừa nhận, hắn ép Sở Thập Hàm vào bảng điều khiển, "Thử là biết ngay."

 

Quân phục liên bang có quần màu xanh đen, vốn được Sở Thập Hàm cẩn thận nhét gọn vào đôi bốt cao cổ. Nhưng giờ đây, sau tiếng xé rách, nửa trên chiếc quần tuột xuống, chỉ còn lủng lẳng quanh đôi bốt, tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh và những đường nét cơ bắp đầy sức sống lộ ra.

 

Sở Thập Hàm cảm nhận được Tạ Diêm đang cọ xát vào mình.

 

Không có bất cứ thứ gì ngăn cách.

 

Đột nhiên toàn thân Sở Thập Hàm cứng đờ, đôi mắt mở to, cậu quay đầu muốn nhìn xuống: "Ca ca..."

 

Tạ Diêm một tay đè đầu cậu quay lại, cười gian tà bên tai: "Em nên biết, ta là rồng. Mà rồng thì... có chút khác biệt cũng không lạ."

 

Sở Thập Hàm chợt nhớ lại lần đầu cùng Tạ Diêm làm nhiệm vụ, gặp phải con vương xà kia.

 

Thì ra thật sự có người có hai...

 

Tạ Diêm ngày trước cậu còn không đỡ nổi, huống chi bây giờ. Bản năng thúc giục Sở Thập Hàm bò về phía trước để trốn.

 

Rồi bị Tạ Diêm nắm kéo lại, đâm mạnh vào.

 

"Ưm..." Sở Thập Hàm gục ngã trên bảng điều khiển.

 

Dù vẫn rất to, nhưng chỉ có một...

 

Tạ Diêm bật cười khẽ sau lưng cậu: "Đùa em thôi, ta sao nỡ làm hỏng vợ ngay từ lần đầu."

 

Chỉ khi gần như biến dị hoàn toàn, những đặc trưng phi nhân của Tạ Diêm mới lộ ra. May thay, hắn thường kiểm soát được chúng.

 

"Tạ Diêm..." Sở Thập Hàm mềm lòng trước tiếng "vợ" của hắn, nhắm mắt cố chịu đựng, "Sao... lớn thế..."

 

"Đã có thể thành hai thì đương nhiên không nhỏ được." Tạ Diêm vừa chuyển động vừa dỗ dành, "Vợ ngoan, sẽ sướng thôi."

 

Nhưng ngay sau câu nói đó, lực đạo của hắn chẳng chút nương tay, ghì chặt Sở Thập Hàm xuống, càng lúc càng mạnh.

 

"Ưm... ah..." Vị thiếu tướng không còn giữ được vẻ lạnh lùng, bị ép đập vào kính chắn gió rồi rơi xuống, rồi lại bị đẩy lên...

 

Lần này Tạ Diêm dùng tay đỡ lấy đầu Sở Thập Hàm.

 

Hắn xoay người Sở Thập Hàm lại tiếp tục. Vị vương cao quý cúi đầu, khép mắt hôn lên đôi môi tình nhân, tựa thuở nào vẫn đắm say.

 

Sở Thập Hàm ôm chặt Tạ Diêm, đáp lại nụ hôn.

 

...

 

Biên giới thực ra không xa khu vực phóng xạ lắm, xe bay chỉ lái khoảng một ngày một đêm là đã đến nơi.

 

Tạ Diêm không vội mở cửa xe.

 

Hắn nghiêng người nhìn Sở Thập Hàm đang nửa tỉnh nửa mê ở ghế phụ, dùng khớp ngón tay khẽ chạm vào vết thương trên má vị thiếu tướng.

 

Chính Tạ Diêm làm. Nhưng giờ hắn lại thấy hơi xót xa.

 

Cơ thể con người có lẽ yếu ớt hơn dị thể rất nhiều, ngay lần *****ên, vốn lạnh lùng như Sở Thập Hàm cũng không nhịn được mà r3n rỉ, dần dần mắt mờ đi.

 

Đến khi Tạ Diêm nếm được mùi vị ngọt ngào muốn thêm lần nữa, Sở Thập Hàm đã ngất đi.

 

Liệu có làm tổn thương Sở Thập Hàm không? Biểu cảm lúc đó của vị thiếu tướng rõ ràng rất khó chịu, nhưng hắn rõ ràng nhớ mình đã kiểm soát lực vừa phải mà.

 

Tạ Diêm nhìn một lúc gương mặt đang ngủ say của Sở Thập Hàm, lén dùng đầu lưỡi li3m nhẹ vết thương trên má.

 

Vết thương dần lành lại trước mắt.

 

Cho Sở Thập Hàm một chút sức mạnh bất tử vậy, như thế sẽ không đau đớn nữa. Dù sao sau này cũng dễ dàng cướp thêm từ Vampire.

 

Ngón út trong găng tay của Tạ Diêm nhanh chóng hóa xương, hắn chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục dùng tay xoa nhẹ mặt Sở Thập Hàm.

 

Rồi bàn tay hắn bị Sở Thập Hàm túm lấy.

 

Sở Thập Hàm tỉnh táo lại rất nhanh, nhưng lần này bị hành hạ quá mức, phải mất một lúc ý thức mới hoàn toàn trở về.

 

Cậu chạm vào bàn tay đang hóa xương của Tạ Diêm.

 

Sở Thập Hàm lập tức tỉnh hẳn, kéo tay Tạ Diêm lại gần: "Tay anh chưa lành hẳn?"

 

Tạ Diêm bình thản dùng ngón tay xương chạm vào má Sở Thập Hàm - vết thương lúc nãy đã biến mất không dấu vết: "Ừ... dùng chút năng lực thôi, chuyện bình thường. Ta chưa thức tỉnh hoàn toàn, không thể đoạt hết sức mạnh của lũ Vampire, nên định kỳ phải lấy một phần từ chúng để duy trì..."

 

Thực ra Tạ Diêm đang nói dối. Lẽ ra năng lực trong tay hắn đủ dùng cả trăm năm, nhưng không hiểu sao chỉ chữa vài vết thương nhỏ cho Sở Thập Hàm mà đã bị chia mất phân nửa.

 

Sở Thập Hàm là yêu tinh hút dương khí sao? - Tạ Diêm thầm nghĩ.

 

"Vampire ở đâu? Bao giờ anh hoàn toàn thức tỉnh?" - Sở Thập Hàm hỏi trúng trọng tâm.

 

"Thức tỉnh? Ai mà biết? Còn con dơi đó thì ta nhốt rồi." - Tạ Diêm đột nhiên mở cửa xe, nhìn về phía trước - một tòa cung điện lớn màu vàng hòa lẫn với cát. "Tất cả tù nhân đều bị giam dưới Sa Ngục Vĩnh Dạ của cung điện, kể cả những sĩ quan liên bang và đế quốc ta vừa bắt. Đương nhiên, ban đầu cả em cũng—"

 

Sở Thập Hàm: "Anh định nhốt luôn em?"

 

Tạ Diêm khựng lại, cúi sát vào Sở Thập Hàm, ôm lấy cậu thì thầm: "Ta rất có tình người, đương nhiên không nỡ nhốt thiếu tướng vừa mới bị... vào đó. Dưới ấy không tắm rửa được, chắc khó chịu lắm."

 

Sở Thập Hàm ngước mắt, liếc nhẹ hắn, bất chợt cũng hạ giọng theo: "Nhốt em ở đó, lúc chỉ huy Tạ muốn... lên giường với em, chắc cũng bất tiện."

 

Tạ Diêm nghiêng đầu, sao hắn có cảm giác vị thiếu tướng đang... đáp trả mình?

 

Sở Thập Hàm đã nắm rõ quy luật của ca ca mất trí nhớ - cái gì cũng không tin, chỉ có thể chủ động vài lần để dụ hắn về.

 

Thật đau đầu... - Sở Thập Hàm thở dài trong lòng nhưng mặt vẫn lạnh, chỉ hỏi: "Không mời em vào... cung điện của anh xem sao?"

 

Tạ Diêm chậm rãi bước tới trước: "Được thôi, nhưng đa số Dị Thể trong tổ chức đều ghét con người, tốt nhất em đừng nói nhiều."

 

Sở Thập Hàm gật đầu.

 

Tạ Diêm dừng chân trước cổng cung điện.

 

"Két... ——" Cánh cổng lớn từ từ mở ra, lập tức lộ ra những ngọn linh hỏa sáng rực cùng hàng ngũ Dị Thể xếp hàng chỉnh tề. Chúng biến dị theo những hướng khác nhau - có kẻ nhỏ nhắn, có kẻ khổng lồ, có vẻ ngoài như người thường, cũng có kẻ mang đặc trưng dị biến rõ rệt.

 

Tất cả đều quỳ xuống cung kính nghênh đón Tạ Diêm.

 

Tạ Diêm dẫn Sở Thập Hàm bước vào từ từ.

 

Thực tế, dù xét về quy mô cung điện hay quyền lực trong tay, địa vị của Tạ Diêm là không thể nghi ngờ. Nhưng Sở Thập Hàm lại thấy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.

 

Tạ Diêm không thích nơi này. - Sở Thập Hàm nhận ra.

 

Hắn ghét những nơi tối tăm và tĩnh lặng như thế này. Nhưng hắn đã phải mất trí nhớ, mò mẫm từng bước trong vũng lầy vô định này, một mình chống lại chúng, khôn khéo phân chia thế lực của riêng mình.

 

Năm năm qua, Tạ Diêm không hề dễ dàng như vẻ bề ngoài hắn thể hiện.

 

Tạ Diêm bước phía trước, không hề hay biết suy nghĩ của Sở Thập Hàm. Hắn dẫn Sở Thập Hàm xuyên qua đám đông và ánh đèn, từng bước leo lên những bậc thang.

 

Trên cùng là một ngai vàng cao vời vợi.

 

Trước giờ, ngoài Tạ Diêm, chưa ai dám đến gần nơi này. Ngay cả Vampire số 1 trước đây cũng khiếp sợ uy thế của hắn.

 

Nhưng giờ hắn lại dẫn Sở Thập Hàm đến đây một cách tự nhiên như thế.

 

Tất cả Dị Thể đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía họ.

 

Khoảng cách quá xa khiến chúng không thể nhìn rõ dung mạo Sở Thập Hàm, cũng không nghe được giọng nói của cậu. Nhưng chúng biết rõ - thủ lĩnh của mình đã dẫn một con người bước lên đỉnh cao quyền lực.

 

Tạ Diêm thong thả ngồi xuống ngai vàng, đôi đồng tử dọc màu vàng như vị thần thực thụ nhìn xuống lũ Dị Thể. Chỉ một cái vẫy tay, những sinh vật hung tợn trong mắt người thường lập tức ngoan ngoãn rút lui.

 

Cánh cổng lớn khép lại từ từ.

 

Sở Thập Hàm nhìn cảnh tượng ấy: "Tạ Diêm..."

 

Tạ Diêm chuyển ánh mắt sang cậu, giọng nói pha chút trịch thượng: "Thiếu tướng Sở... hãy gọi ta - Vương."

 

Sở Thập Hàm ngừng lại, quay sang nhìn Tạ Diêm một lúc, bất ngờ mở miệng: "Chồng ơi."

 

"......" Đồng tử Tạ Diêm co rúm lại. Hắn im lặng hồi lâu, quay mặt về phía ngai vàng, mãi sau mới chống cằm lạnh lùng ra lệnh:

 

"Gọi thêm lần nữa."