Năm thứ hai mươi ba kể từ ngày tôi kết hôn với Hứa Tri Sơn.
Anh ta bỗng nhiên hứng thú với việc tập gym, bắt đầu chăm chút vẻ ngoài hơn bao giờ hết.
Quần áo luôn phảng phất mùi hương nhẹ của hoa linh lan.
Nồng đến mức khó chịu.
Thế nên, tôi đã theo dõi anh ta.
Tôi nghe thấy anh ta cười nói với bạn bè, buông lời sỉ nhục tôi:
“Lâm Dư bây giờ đâu còn là hoa khôi trường mà mấy ông từng biết nữa.”
“Bây giờ thân hình cô ta bèo nhèo, chẳng khác gì mấy bà thím ngoài chợ.”
“Nhìn cái mặt nhạt nhẽo đó thôi là tôi thấy xui xẻo cả ngày rồi.”